“Gã nói, hung thủ chính là người của con”, Bạch Vân Bằng nhìn Bạch Diệc Phi nhíu mày.
“Không thể nào!”, Bạch Diệc Phi lập tức phản bác: “Là ai cố ý vu cáo con?”
Bạch Vân Bằng nhíu chặt lông mày, trầm giọng nói: “Bây giờ không có chứng cớ nào khác, nhưng chỉ với những lời mà gã nói ra thì cũng đã đủ gây phiền phức cho con rồi”.
“Dù gì cũng là cả một gia tộc với hơn trăm mạng người, việc này quá lớn, sức ảnh hưởng mà nó gây ra không hề nhỏ, thời gian nay con vẫn nên tránh đi thì hơn”.
“Tại sao lại phải tránh?”, Bạch Diệc Phi khó hiểu nhìn Bạch Vân Bằng, sau đó nghiêm túc nói: “Nếu như tránh đi, chẳng phải sẽ càng chứng tỏ tội danh này là thật?”
Bạch Vân Bằng khẽ gật đầu, lại thở dài nói: “Đúng vậy, theo logic thông thường mà nói, quả thực là như vậy, nhưng mà cái người muốn vu oan cho con ắt cũng biết là con sẽ nghĩ như vậy cho nên người đó đã đoán được con sẽ không trốn tránh”.
Bạch Diệc Phi hơi khựng lại: “Nếu đã như vậy, hắn làm như thế với mục đích gì?”
“Không biết, có lẽ là cố ý chọc giận con”, Bạch Vân Bằng không chắc chắn đưa ra suy đoán của mình.
Bạch Diệc Phi khẽ lắc đầu nói: “Chưa chắc”.
“Có lẽ, hắn đã có chứng cứ xác thực để chứng minh đó là con”, Bạch Vân Bằng suy nghĩ một lúc rồi nói.
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì chìm vào suy nghĩ, sau đó anh lập tức nghĩ đến một người: “Ngưu Đại!”
Bạch Vân Bằng khẽ gật đầu.
Theo suy nghĩ của Ngưu Đại, nguyên nhân chính dẫn đến cái chết của Ngưu Vọng chính là Bạch Diệc Phi, anh ta quy hết mọi trách nhiệm và sai lầm lên người Bạch Diệc Phi, cho nên anh ta mới căm hận anh.
Khi có người đi uy hiếp anh ta, lợi dụng anh ta, anh ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này để có thể giết được Bạch Diệc Phi.
Bạch Vân Bằng suy nghĩ một hồi rồi nói: “Bố cảm thấy việc này không phải do Lương Vỹ Siêu hoặc Đạo Trưởng làm, hẳn là có một người khác đứng phía sau thao túng mọi chuyện”.
"Lương Vỹ Siêu và Đạo Trưởng vẫn đang trốn trên Đảo Lam, hầu hết các cao thủ của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp đều đã bị Đạo Trưởng đưa đi hết rồi, trong tình huống không còn nhiều cao thủ như vậy mà vẫn có thể giết chết hơn một trăm mạng người của cả một gia tộc và hơn mười cao thủ hạng ba là điều không tưởng”.
“Cho nên, việc này không hề đơn giản như những gì mà chúng ta trông thấy, mà bố bảo con tránh đi một thời gian, kỳ thực là để con có thể yên lặng chờ đợi người đứng phía sau chuyện này xuất hiện”.
Bạch Diệc Phi nghe xong liền yên lặng hồi lâu, sau đó mới hỏi: “Vậy nếu như là người bên trên thì sao, có trốn được không?”
Bạch Vân Bằng cũng im lặng, nếu thật sự là người bên trên làm, trốn đến đâu cũng vô dụng.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc của một người phụ nữ.
“Đi với tôi”.
Bạch Vân Bằng và Bạch Diệc Phi đồng thời nhìn ra cửa.
Gương mặt Tử Y mang theo nụ cười, trên người vẫn mặc chiếc áo gió màu tím quen thuộc, bước chân vững vàng tiến vào trong phòng.
Sau khi Tử Y bước vào, không để ý đến Bạch Vân Bằng mà nở nụ cười với Bạch Diệc Phi, nói: “Đi theo chúng tôi?”
“Chúng tôi?”
...
Bạch Diệc Phi đã đi theo Tử Y.
Nhưng vì anh rời đi quá vội vàng, không cả có thời gian để chào từ biệt Lý Tuyết, trước khi đi, chỉ đành dặn dò Bạch Vân Bằng chăm sóc cho Lý Tuyết thật tốt.
Bạch Vân Bằng bảo đảm: “Yên tâm, con dâu bây giờ đang có bầu, chắc chắn sẽ bảo vệ thật tốt cho nó, không để nó phải chịu bất kỳ nguy hiểm nào”.
Kỳ thực, lúc đầu Bạch Diệc Phi là muốn đưa Lý Tuyết đi cùng, nhưng đã bị Tử Y ngăn cản.
Tử Y nói: “Chúng ta đang tháo chạy”.
Bạch Diệc Phi lập tức dừng khựng lại, quả thực, anh bây giờ rõ là đang tháo chạy, trong quá trình bỏ trốn này chắc chắn sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm mà anh chưa biết, giờ Lý Tuyết lại đang có bầu, cô không thích hợp để cùng chạy trốn với anh.
Vì vậy chỉ có một mình Bạch Diệc Phi đi theo Tử Y.
Sau khi Bạch Diệc Phi và Tử Y lên thuyền, anh nhìn thấy Sa Phi Dương và Lưu Hiểu Anh.
Lúc này, anh đã hiểu ý của Tử Y khi nói đến “chúng ta” là ai.
Song, Bạch Diệc Phi cũng cảm thấy khó hiểu, khẽ hỏi Tử Y: “Sư phụ, sao ông Sa cũng đến?”
“Muốn thừa kế thân phận của Người canh giữ, thực lực của cậu bây giờ vẫn chưa đủ, cũng có thể nói là rất yếu, lần này vừa hay có thể tranh thủ thời gian chạy trốn này để tập trung nâng cao thực lực của cậu”.
“Thực lực của Sa Phi Dương mặc dù không phải mạnh nhất, nhưng ông ta lại biết những thứ khác, truyền dạy cho cậu cũng không tệ, thêm vào những thứ mà tôi dạy cho cậu nữa, tương lai nói không chừng còn có thể giỏi hơn tôi”.
Bạch Diệc Phi nghe xong thì sững người ra.
Anh có thể giỏi hơn Tử Y sao?
Điều này đối với anh mà nói, nó ly kỳ như thể một câu truyện trong nghìn lẻ một đêm vậy.
Thực lực của Tử Y quá mạnh, đến cả Lương Vỹ Siêu cũng không thể đánh lại được cô ta, càng đừng nói đến anh? Cho nên anh không cảm thấy mình có thể giỏi hơn Tử Y được.
Nhưng Tử Y lại không cho là vậy, bởi vì bên trong cơ thể của Bạch Diệc Phi có một loại khả năng thiên phú mà cô ta không thể lý giải được.
Đối với việc đưa Sa Phi Dương theo thì Bạch Diệc Phi coi như đã hiểu, nhưng lại khó hiểu hỏi Tử Y: “Vậy tại sao lại đưa Lưu Hiểu Anh theo?”
“Vết thương của cậu đã khỏi hẳn rồi à?”, Tử Y lạnh nhạt hỏi.
Bạch Diệc Phi: "...".
...
Nhà họ Chu, gia tộc đứng đầu trong mười đại gia tộc hào môn, trên dưới có tổng cộng hơn một trăm người, trong vòng một đêm đã bị đồ sát chết sạch.
Sự việc này sau đó đã lan ra khắp thủ đô bằng một tốc độ cực nhanh.
Người của những gia tộc còn lại, sau khi nghe thấy tin tức này thì ai nấy đều hoang mang tột độ, cho nên, bọn họ mới nhanh chóng tập trung lại với nhau để giải quyết Bạch Diệc Phi, bởi vì bọn họ ai nấy đều sợ hãi, sợ gia tộc của mình cũng sẽ có kết cục giống với nhà họ Chu, bị diệt khẩu chỉ trong một đêm.
Mà bọn họ hầu như không hề biết, Bạch Diệc Phi đã lên một chiếc du thuyền.
Mà đúng vào lúc con thuyền khởi động, Tần Hoa cũng đến nơi.
Dù sao thì Tần Hoa cũng có thân phận cảnh sát, lại từng bị người bên trên phái đi làm nhiệm vụ đặc biệt, đương nhiên, sau khi trông thấy Tần Hoa, Lưu Hiểu Anh và Tử Y đều đứng lên phía trước để bảo vệ cho Bạch Diệc Phi.
Tần Hoa nhìn bọn họ hỏi: “Bắt hả?”
Tử Y lạnh lùng hừ một cái, nói: “Đánh nhau hả?”
Cho dù quan hệ giữa Tần Hoa và Bạch Diệc Phi có tốt hơn nữa, thì việc một đêm giết sạch hơn một trăm mạng người là một chuyện vô cùng lớn, giữa bọn họ không thể dùng tình cảm riêng để nói chuyện được.
Hơn nữa, trước giờ Tần Hoa là một người công tư phân minh, nếu không anh ta cũng sẽ không nhẫn nhịn chịu đựng sự đau khổ khi phải chia ly với Chu Khúc Nhi để đi hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt mà quốc gia giao cho anh ta.
Bạch Diệc Phi lắc đầu cười khổ.
Nếu như người khác đến bắt anh, có lẽ Bạch Diệc Phi sẽ thực sự chống đối, nhưng người đến lại là Tần Hoa.
Dù gì vẫn còn mối quan hệ giữa anh và Tần Hoa, anh cũng không muốn để Tần Hoa và Tử Y đánh nhau.
Bạch Diệc Phi cười khổ, đi vòng qua Lưu Hiểu Anh và Tử Y, sau đó rất phối hợp vừa đưa hai tay của mình ra vừa nói: “Anh, không phải em”.
Tần Hoa chỉ vỗ vỗ vai Bạch Diệc Phi, sau đó nắm lấy một bên cổ tay của anh, đưa anh vào bên trong thuyền: “Vào trong thuyền rồi nói”.
Những người khác thấy cảnh này thì ngây hết cả ra.
Gần như không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Tần Hoa không phải đến đây để bắt Bạch Diệc Phi sao?
...
Sau khi thuyền ra khơi, Tần Hoa mới nói bằng giọng đều đều: “Người bên trên không đơn giản như mọi người nghĩ, những việc mà mọi người nghĩ ra được thì bọn họ cũng có thể nghĩ đến được, hơn nữa còn nghĩ nhiều hơn cả mọi người”.
Bạch Diệc Phi sững sờ hỏi: “Ý là sao?”
Bạch Diệc Phi bây giờ vẫn còn đang ngẩn ngơ, Tần Hoa không những không đến bắt anh mà ngược lại còn đi theo bọn họ lên thuyền.
Tần Hoa nói tiếp: “Rốt cuộc là ai làm, bọn anh tạm thời còn chưa điều tra ra được, nhưng bọn anh đã điều tra ra được không phải là người của cậu làm”.
“Mà nhiệm vụ bên trên giao cho anh là bảo vệ kho vàng của quốc gia, đồng thời điều tra ra hung thủ thực sự đứng phía sau”.
Bạch Diệc Phi nghe xong những lời này liền sửng sốt không thôi.
Nhưng Tử Y thì đã từ từ buông lỏng cảnh giác, Lưu Hiểu Anh cũng thở phào một hơi.
Tần Hoa đi cùng với nhóm người Bạch Diệc Phi cũng là để điều tra ra hung thủ thực sự đứng phía sau.
Bạch Diệc Phi hiện tại cũng đã hiểu ra được, quả thực, một người không thể chống lại sức mạnh của cả một quốc gia, điều mà mình nghĩ ra được thì đương nhiên bọn họ cũng có thể nghĩ ra được, thậm chí những thứ mà bọn họ điều tra được còn nhiều hơn mình rất nhiều, như vậy, người bên trên chắc chắn đã biết không phải là do anh làm.
Như vậy xem ra, người của quốc gia cũng không phải là không biết thay đổi nguyên tắc theo tình hình thực tế.
Bạch Diệc Phi đối với chuyện này cũng yên tâm hơn một chút, lại thêm lần này có Tần Hoa giúp đỡ, vấn đề an toàn trên đường chắc chắn sẽ được đảm bảo.
Tần Hoa khẽ cười với Bạch Diệc Phi: “Yên tâm đi”.
- ------------------