Nhưng mà Lâm Dụ Xương đã chết rồi, cho dù bắt được bọn chúng thì cũng chẳng có nhiều tác dụng nữa.
Trước khi xe cấp cứu đến, Lưu Hiểu Anh đã nhanh chóng thực hiện các biện pháp cấp cứu đơn giản cho Lâm Dụ Xương và hai nhân viên cảnh sát.
Rất nhanh sau đó, xe cấp cứu đã đến.
Lâm Cuồng lập tức theo xe cấp cứu rời đi, người rời khỏi đây cũng bao gồm cả Tần Hoa.
Bạch Diệc Phi nhìn chiếc xe cấp cứu hú còi lao đi mà lòng anh trăm mối cảm xúc rối bời.
Lý Tuyết bước đến bên cạnh anh, nắm lấy tay Bạch Diệc Phi, nhẹ giọng an ủi: “Ông xã, anh đã làm rất tốt rồi”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy, âm thầm thở dài một hơi.
Lưu Hiểu Anh đi tới, khẽ lắc đầu nói: “Cơ hội sống sót rất thấp”.
Bạch Diệc Phi lại yên lặng gật đầu.
Lưu Hiểu Anh ngẩng đầu, nhìn thấy mồ hôi lạnh trên trán Bạch Diệc Phi, bất giác quan tâm hỏi: “Sao thế? Có phải lại động đến vết thương trên người rồi không?”
Lý Tuyết nhìn thấy cảnh này, hai mắt rũ xuống.
Trái tim của Bạch Diệc Phi bỗng nhảy dựng lên, vội vàng lắc đầu nói: “Không sao, không sao”.
Lưu Hiểu Anh lập tức ra lệnh: “Mau quay về chỗ ngồi đi”.
Bạch Diệc Phi hết cách, chỉ đành phải quay về ngồi trên xe lăn.
Còn một điểm nữa, chính là lúc nãy khi Lưu Hiểu Anh quan tâm đến anh, trên mặt Lý Tuyết không hề có biểu cảm gì, nhưng bàn tay Lý Tuyết đang đỡ anh đột nhiên siết lại một chút, sau đó mới thả lỏng ra.
...
Trở lại bệnh viện, khi trong phòng bệnh chỉ còn lại Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết.
Lý Tuyết đột nhiên hỏi Bạch Diệc Phi: “Anh thấy Lưu Hiểu Anh thế nào?”
Trái tim Bạch Diệc Phi lại nhảy dựng lên lần nữa, sau đó biểu cảm trên mặt bình tĩnh nói: “Cô ta là một người rất được, nhất là về phương diện y thuật”.
“Quả thực như vậy, hơn nữa cũng là một người rất đẹp”, Lý Tuyết gật đầu.
Bạch Diệc Phi im lặng, không dám nói gì nữa.
Lý Tuyết lại nói tiếp: “Hơn nữa, cô ấy với anh...”.
Nhưng câu này chỉ nói một nửa rồi không nói nữa, sau đó nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi lại càng không dám nói gì.
“Cô ấy đối xử với anh rất khác biệt”, Lý Tuyết nói nốt câu còn lại.
Bạch Diệc Phi lập tức nói: “Anh chính là ông chủ của cô ta, có thể giống người khác được sao?”
Lý Tuyết nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi, không cho anh có cơ hội trốn tránh, nói thẳng: “Lưu Hiểu Anh thích anh”.
Bạch Diệc Phi kinh ngạc nhìn Lý Tuyết, không nói nổi một chữ nào.
Lý Tuyết khẽ thở dài nói: “Anh đừng nói những câu như không thể nào, không tin, em nhìn ra được”.
“Hơn nữa, em vẫn luôn nghĩ, rốt cuộc là mối quan hệ giữa ba chúng ta nên giải quyết thế nào?”
“Ông xã, anh cũng đừng nghĩ nhiều, em không phải lòng dạ hẹp hòi, chỉ là không biết, nên xử lý việc này thế nào mà thôi”.
Bạch Diệc Phi nắm chặt tay Lý Tuyết nói: “Em không hẹp hòi, là anh hẹp hòi”.
Lý Tuyết nghe vậy trừng mắt lườm Bạch Diệc Phi một cái, đang định nói gì thì có ai đó gõ cửa.
Lý Tuyết chỉ đành đứng lên mở cửa, sau lại thấy là Bạch Vân Bằng và Ngô Quế Hương.
Ngô Quế Hương vừa bước vào phòng liền đi thẳng đến bên giường bệnh của Bạch Diệc Phi, các kiểu câu hỏi lo lắng đau lòng hỏi han anh.
Bạch Vân Bằng lại đi theo Ngô Quế Hương, đứng ở cuối giường nhìn Bạch Diệc Phi.
Lý Tuyết nói: “Bố, mẹ, hai người ngồi đây trước, con đi lấy nước”.
Ngô Quế Hương vốn đang ân cần hỏi han Bạch Diệc Phi liền lập tức quay người lại nói với Lý Tuyết: “Đừng đừng đừng, để mẹ đi là được, Tuyết Nhi con bây giờ không nên để mình bị mệt”.
Lý Tuyết khẽ cười, vẫn cầm bình nước trên tay nói: “Mẹ, không sao đâu, cứ để con đi cho”.
Lý Tuyết cầm bình nước đi sang phòng lấy nước, kỳ thực mọi suy nghĩ trong lòng cô vẫn đang đặt vào chủ đề cuộc nói chuyện lúc nãy giữa cô và Bạch Diệc Phi.
Bọn họ nên làm gì đây?
Hơn nữa Lý Tuyết nói rằng cô không hẹp hòi, làm gì có chuyện đó chứ?
Chỉ cần là phụ nữ, trên phương diện này chắc chắn sẽ không thể không hẹp hòi.
Lý Tuyết nghĩ mãi nghĩ mãi rồi khoé mắt đỏ lên.
Ban đầu khi Lý Tuyết muốn ly hôn với Bạch Diệc Phi, cô còn định làm mối Lưu Hiểu Anh cho Bạch Diệc Phi, là cô đã mang đến cho Lưu Hiểu Anh một tia hy vọng, nhưng bây giờ cô lại không thể không dập tắt tia hy vọng đó.
Điều này đối với Lưu Hiểu Anh mà nói thật tàn nhẫn.
Lý Tuyết cảm thấy rất áy náy, cho nên muốn tìm cách đền bù lại cho Lưu Hiểu Anh.
Cô đã nghĩ rất nhiều cách để có thể đền bù cho Lưu Hiểu Anh, nhưng cách tốt nhất có thể đền bù được cho cô ta lại là cách tổn thương bản thân mình nhất.
...
Màn đêm dần buông xuống.
Mười đại gia tộc hào môn, biệt thự nhà họ Chu, từng chiếc siêu xe lái ra khỏi khuôn viên biệt thự.
Trong số đó, trên một chiếc Bentley có Chu Truyền Quân em ruột của Chu Truyền Võ đang ngồi.
Bây giờ người nhà họ Chu đang vội vàng trốn khỏi thủ đô ngay trong đêm, đây là mệnh lệnh của nhà họ Chu.
Trong xe, con trai của Chu Truyền Quân là Chu Húc ngơ ngác hỏi ông ta: “Chúng ta vì sao lại phải bỏ trốn, cứ thế giao Ngưu Đại ra không được à?”
“Việc không đơn giản như vậy”, Chu Truyền Quân lắc đầu nói: “Có tin tức nói rằng bác cả của con bị người bên trên giết rồi, cho nên chúng ta buộc phải rời khỏi thủ đô ngay trong đêm”.
“Người bên trên?”, Chu Húc sửng sốt một lúc.
Chu Truyền Quân gật đầu: “Người bên trên có thể thay mặt cho quốc gia, hơn nữa bác cả của con bị giết, cả nhà họ Chu chúng ta cũng sẽ bị điều tra”.
“Con hiểu rồi”, Chu Húc gật đầu.
Sau đó Chu Truyền Quân lại lạnh lùng hừ một tiếng: “Nếu không, con cho rằng chỉ bằng tên tiểu thương nhà quê Bạch Diệc Phi mà chúng ta cũng phải sợ hay sao? Bác cả của con cũng sẽ không bị chết trong tay hắn ta!”
“Hơn nữa, Ngưu Đại vẫn còn có tác dụng, tuyệt đối không thể thả nó, cho dù là bác cả của con bị người bên trên giết chết, vậy Bạch Diệc Phi cũng không thoát được liên quan, đợi sau khi sự việc này bình ổn lại, chúng ta sẽ dùng Ngưu Đại để quay lại đối phó với Bạch Diệc Phi”.
“Vậy nếu như hắn ta ngăn chúng ta lại thì làm thế nào?”, Chu Húc gật đầu, sau đó đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.
Chu Truyền Quân không khỏi bật cười chế nhạo: “Hắn ta ấy à? Giờ còn đang nằm trên giường bệnh kìa, còn đến đây để ngăn chúng ta được hay sao?”
“Hơn nữa, hắn ta có đến chặn đường chúng ta thì chúng ta cũng chẳng sợ!”
Vừa nói xong câu này, chiếc xe ô tô đột nhiên phanh gấp.
“Két...”.
Ngay giữa con đường bỗng xuất hiện hàng chục người mặc áo đen.
Người đứng đầu tiên là một người đàn ông đeo khẩu trang màu đen, mà hai bên trái phải của anh ta có một người đàn ông thân hình cao to vạm vỡ và một người phụ nữ hơi béo đang đứng.
Rất rõ ràng, đây là người của Bạch Diệc Phi, lần lượt là Trần Ngạo Kiều, Bạch Hổ và Chung Liên.
Do đó, Chu Truyền Quân đang ngồi trong xe lập tức hoảng hồn.
Ban đầu ông ta nghe nói khi Bạch Diệc Phi và Đạo Trưởng sống mái với nhau ở khu biệt thự cũng chỉ dựa vào mười mấy người áo đen mà chống chọi được rất lâu.
Chu Húc cũng đã từng nghe đến sự việc xảy ra đêm hôm đó, cho nên sau khi nhìn thấy đám người mặc áo đen này liền lập tức đoán ra được đây là người của Bạch Diệc Phi, nhất thời bị doạ cho mất hết hồn vía: “Bố, làm thế nào?”
Chu Truyền Quân hoảng hồn mất một lúc, sau đó lấy lại bình tĩnh: “Hắn ta cho rằng nhà họ Chu chúng ta vốn xếp hàng đầu trong mười đại gia tộc hào môn chỉ là hữu danh mà thôi à?”
“Họ Chu của chúng ta cũng có cao thủ, hơn nữa còn có hơn mười cao thủ hạng ba”.
Chu Truyền Quân ra lệnh: “Xuống xe, đánh cho tôi”.
Sau đó, trong đội xe của nhà họ Chu bước ra rất nhiều người, trong tay mỗi người đều cầm chặt vũ khí của mình.
Một trận quyết chiến sống mái chuẩn bị lên sàn.
...
Thủ đô vốn là nơi phồn hoa nhất của cả nước, nhưng đồng thời cũng là nơi có nhiều thị phi tranh đấu nhất.
Buổi sáng ngày hôm sau, Bạch Vân Bằng là người đầu tiên bước vào phòng bệnh của Bạch Diệc Phi.
Vì Lý Tuyết phải đi khám sức khoẻ thai sản cho nên trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Bạch Diệc Phi.
Bạch Vân Bằng mang theo một chiếc máy tính xách tay đi đến trước mặt Bạch Diệc Phi rồi đưa nó cho anh xem: “Đây là việc xảy ra tối ngày hôm qua”.
Bạch Diệc Phi cầm lấy máy tính xách tay, sau khi nhìn vào thì ngây ra một lúc.
“Tất cả người nhà họ Chu đã bị đồ sát, chết sạch trong một đêm? Chỉ còn lại mỗi con trai của Chu Truyền Quân là Chu Húc? Cái này…”.
- ------------------