Lâm Dụ Xương lập tức cầu xin: “Anh Bạch, tôi sai rồi, cầu xin anh tha cho tôi đi mà, đừng giết tôi, xin anh đấy!”
“A!”
Con dao chỉ còn cách cổ ông ta 2cm thì đột nhiên dừng lại.
Không phải vì Bạch Vân Bằng muốn tha cho Lâm Dụ Xương, mà là vì có người ngăn cản ông ấy lại.
Người này là Tần Hoa, Tần Hoa nắm lấy cánh tay Bạch Vân Bằng nhẹ giọng nói: “Không được giết ông ta!”
“Tại sao?”, Bạch Vân Bằng trừng mắt nhìn Tần Hoa.
“Tôi và ông đều giống nhau, đều muốn giết chết ông ta”, Tần Hoa trầm giọng nói: “Bởi vì Bạch Diệc Phi là anh em duy nhất của tôi”.
Bạch Vân Bằng quay đầu lại nhìn Tần Hoa, ngây ra trong chốc lát.
Tần Hoa giải thích: “Lúc đầu, đúng là tôi đã biến thành người thực vật, mà lúc ấy tình cờ có các chuyên gia của chính phủ đến thành phố Thiên Bắc, bọn họ biết tôi bị thương!”
“Vừa hay thời gian đó bọn họ đang nghiên cứu công nghệ y học tiên tiến nên đã bí mật chữa khỏi bệnh cho tôi”.
“Cũng chính vì vậy, bên trên mới giao cho tôi nhiệm vụ đặc biệt này”.
“Họ đã cho tôi một thân phận giả, sau đó tìm một người thực vật thật sự, giúp người đó cải trang giống tôi, tiếp tục nằm viện”.
“Số vàng này thuộc về nhà nước, bởi vì một số nguyên nhân nên không thể để thế giới biết được, vậy nên mới có người canh giữ kho vàng”.
“Tuy nhiên, thời gian gần đây một lưu lượng vàng lớn đang lưu thông trong nước làm thị trường bị ảnh hưởng nặng nề, bên trên đoán rằng có sự cố xảy ra với kho vàng”.
“Bởi nguyên nhân đó nên mới phái tôi bí mật điều tra”.
“Lí do tại sao trước đây tôi lại làm việc dưới quyền của Lâm Dụ Xương, đó là vì mẻ vàng đầu tiên xuất hiện là thuộc gia đình họ”.
“Lâm Dụ Xương là một trong những tôi phạm chính, không thể để ông ta chết bây giờ, vả lại Lương Vĩ Siêu và Đạo Trưởng đều đã trốn thoát, chỉ có thông qua Lâm Dụ Xương chúng ta mới có thể tìm ra tung tích của bọn họ”.
“Ngoài ra, kho vàng số 2 đã bị chuyển đi rồi”.
Sau khi nghe Tần Hoa giải thích đầu đuôi sự việc, tất cả mọi người đều im lặng.
Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng đã hiểu ra, tại sao lại có một Tần Sơn giống hệt như Tần Hoa, mà Tần Hoa lại không hề hấn gì và đứng trước mặt anh.
Bạch Vân Bằng hung tợn nhìn chằm chằm vào Lâm Dụ Xương, tay cầm dao cũng run lên, bởi vì không giết được Lâm Dụ Xương ông không cam tâm.
Bạch Diệc Phi lúc này mới đột nhiên nói: “Bố, thôi bỏ qua đi, giao ông ta cho Tần Hoa”.
Thân thể Bạch Vân Bằng đột nhiên run lên, sau đó qua lại nhìn Bạch Diệc Phi.
Vừa rồi Bạch Diệc Phi gọi ông là bố.
“Leng keng!”
Con dao trên tay Bạch Vân Bằng rơi xuống đất.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy Bạch Vân Bằng như vậy thì cảm thấy rất buồn, bởi vì anh phát hiện Bạch Vân Bằng dường như đã già đi rất nhiều.
Thật ra Bạch Diệc Phi chưa bao giờ gọi bố, bởi vì anh không có bố, sau khi kết hôn với Lý Tuyết anh mới gọi Lý Cường Đông là bố, nhưng dù gì đó cũng không phải là bố ruột của anh.
Bây giờ anh gọi một tiếng bố, không bởi vì điều gì khác, chỉ bởi thái độ của Bạch Vân Bằng trong chuyện này. Khi anh yêu cầu nhà họ Bạch giúp đỡ, và bây giờ nhìn anh bị Lâm Dụ Xương tra tấn, Bạch Vân Bằng đã biểu hiện như một người bố đích thực.
Thế nên Bạch Diệc Phi mới gọi ông là bố.
Nhưng nếu nhớ lại hai năm trước, cho dù Bạch Vân Bằng có làm vậy thì Bạch Diệc Phi chưa chắc đã chấp nhận ông.
Bởi vì anh đã trải qua quá nhiều việc trong 2 năm, trưởng thành không ít, có một số việc cũng đã nghĩ thoáng hơn.
Mặc dù Bạch Diệc Phi có chút khó chịu với việc Bạch Vân Bằng thiên vị Bạch Khiếu, nhưng dù gì cũng là người một nhà, có quan hệ huyết thống.
...
Lâm Dụ Xương bị Tần Hoa dẫn đi, trước khi đi, Bạch Diệc Phi vỗ vai Tần Hoa nói: “Anh, quay về chúng ta phải đi uống một ly đấy”.
“Được”, Tần Hoa mỉm cười nói.
Sau đó, Tần Hoa liếc nhìn về phía Chu Khúc Nhi ở bên cạnh, tựa hồ như có chút do dự.
Bạch Diệc Phi lập tức cố ý trêu ghẹo: “Hiểu rồi hiểu rồi, đợi hai người ấm áp trước, sau đó em mới đi tìm anh”.
Tần Hoa khẽ nhịn cười.
Đến thời điểm này, vấn đề đã tạm thời được giải quyết.
Một nhóm người trong số họ cũng chuẩn bị trở về thủ đô.
Nhưng trong đám người này, có một người, ánh mắt lạnh lùng, siết chặt nắm đấm.
Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết bị mọi người vây quanh.
Tần Hoa và Chu Khúc Nhi cùng nhau áp giải Lâm Dụ Xương.
Xung quanh ai cũng có bạn đồng hành, nhưng cô ta là người duy nhất bị bỏ quên, không ai hỏi han đến.
Chỉ cần gọi cô ta đi cùng cũng được, nhưng không có ai cả.
Lương Ngọc cảm thấy thế giới thật lạnh lẽo, cô ta đã bị tất cả mọi người bỏ rơi.
Lương Ngọc rất khó chịu.
Chỉ trong một thời gian ngắn, cô biết được rằng bố mình đã bị giết chết bởi Lương Vĩ Siêu, sau đó Lương Vĩ Siêu đã thờ ơ và cho người làm nhục cô ta.
Tất cả những thay đổi này đều là một cú đánh lớn với cô ta, để lại vô số vết thương trong lòng.
Đột nhiên, một bàn tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cô.
Lương Ngọc ngẩng đầu, phát hiện đó là sư phụ của mình, Tử Y.
Tử Y sờ đầu Lương Ngọc, sau đó từ từ ôm lấy cô.
“Còn có ta”, Tử Y nhẹ nhàng nói.
Lương Ngọc bất giác nắm chặt lấy quần áo của Tử Y, dựa vào vai của sự phụ mình.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô ta không kìm được mà òa khóc.
“Hu hu...”
Không biết mình đã khóc bao lâu, Lương Ngọc mới nghẹn ngào nói: “Sư phụ, con cảm thấy... không ai cần con cả.... không ai quan tâm đến con... con sống trên thế giới này cũng không còn ý nghĩa gì nữa....”
...
Một nhóm người ngồi tàu du lịch trở về.
Con tàu này là tàu Bạch Vân Bằng và những người khác dùng lúc đến đây, bọn họ đã đến trước Lương Vĩ Siêu nửa ngày, sau đó dưới sự hướng dẫn của Sa Phi Dương, họ lái đến một nơi không người để cập bến.
Sau khi xuống thuyền, họ trực tiếp đến kho vàng.
Lâm Dụ Xương bị trói và ném vào trong cabin.
Sau khi con tàu ra khơi, Tần Hoa đi tìm Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi đang được Lưu Hiểu Anh bôi thuốc, cô ta vẫn luôn có mặt ở trên tàu.
Lưu Hiểu Anh nhìn những vết thương dày đặc trên người Bạch Diệc Phi thì không khỏi cảm thấy xót xa.
Đối với độc dược trên người anh, Lương Ngọc và Chu Khúc Nhi, cũng không có gì quá khó cả, cộng thêm cả Phùng Trác, việc giải độc dễ như trở bàn tay.
Lưu Hiểu Anh bôi thuốc cho Bạch Diệc Phi, Lý Tuyết cũng dùng khăn tay lau mồ hôi cho anh.
Đang lau mồ hôi thì cô nhìn thấy ánh mắt đau khổ và lo lắng của Lưu Hiểu Anh, trong lòng cô có chút chua xót.
Đột nhiên, Lý Tuyết khẽ nói với Lưu Hiểu Anh: “Xin lỗi”.
Lưu Hiểu Anh ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Lý Tuyết.
Bạch Diệc Phi nghe xong câu này thì dường như nghĩ tới điều gì đó, ngay sau đó anh nhắm mắt giả vờ ngất xỉu.
Lý Tuyết vươn tay chọc chọc vào đầu Bạch Diệc Phi nói: “Đừng giả vờ nữa, em có chuyện muốn nói với anh”.
Thân thể Lưu Hiểu Anh run lên.
Trái tim Bạch Diệc Phi cũng trở nên căng thẳng.
Đúng lúc này thì có tiếng gõ cửa.
Ba người ngây ra một lúc, sau đó Lý Tuyết bước tới cửa.
Đến cửa, Tần Hoa cười ngượng nói: “Tôi đến thăm cậu ấy”.
Lý Tuyết thấy vậy, lập tức tránh lối cho Tần Hoa vào: “Anh, vào đây đi”.
Lưu Hiểu Anh đã bôi xong thuốc cho Bạch Diệc Phi, cô ta và liếc nhìn nhau một cái rồi lặng lẽ rời đi.
Bạch Diệc Phi sau khi nhìn Tần Hoa thì phấn khích nói: “Anh!”
- ------------------