Bạch Vân Bằng và những người khác cũng bị sock.
Bạch Diệc Phi nghiến răng hét lên: “Đừng!”
Bạch Diệc Phi muốn xông qua cứu Lý Tuyết, nhưng bọn họ cách Lý Tuyết quá xa mà khoảng cách giữa Lương Vĩ Siêu và Lý Tuyết càng gần hơn, cho dù Tử Y có mạnh hơn Lương Vĩ Siêu đi nữa nhưng vẫn có vấn đề về cự ly, muốn cứu Lý Tuyết căn bản là không kịp.
Động thái của Lương Vĩ Siêu rõ ràng là muốn giành lại quyền khống chế Lý Tuyết hoặc nói cách khác là giết chết cô.
Bởi vì Tưởng An đã phản bội cô ta, Lý Tuyết không ở trong tay bọn họ thì sẽ không uy hiếp được đám người Bạch Diệc Phi, thế nên bọn họ bắt buộc phải có được Lý Tuyết trong tay.
Tuy nhiên, ngay lúc Lương Vĩ Siêu lao về phía Lý Tuyết, Tưởng An bước lên phía trước một bước, chặn trước mặt cô, giơ nắm đấm hướng về phía Lương Vĩ Siêu.
Nắm đấm của Lương Vĩ Siêu và Tưởng An va vào nhau.
“Bùm!”
Sau một tiếng động lớn, Tưởng An bay ngược về phía sau hơn mười mét, thậm chí còn làm gãy hai thân cây.
“Phụt!”
Tưởng An phun ra một ngụm máu tươi.
Tất cả mọi người bị chấn động.
Bởi vì trong số họ không ai ngờ rằng Tưởng An lại đứng ra bảo vệ cho Lý Tuyết.
Với khoảng thời gian này, Tử Y ngay lập tức nắm lấy cơ hội đến trước mặt Lương Vĩ Siêu.
Lương Vĩ Siêu thấy vậy thì vô cùng tức giận, nhưng cũng biết tình hình hiện tại không có lợi cho mình, thế nên cô ta lấy ra một gói bột thuốc rắc xung quanh mình.
Tử Y thấy vậy vội vã ôm lấy Lý Tuyết lùi về phía sau, bởi vì cô ta sợ bột này có độc, không tốt cho phụ nữ mang thai.
Bạch Vân Bằng cũng lao về phía Tưởng An và đỡ ông ta dậy.
Sau khi đám bột tan biến thì Lương Vĩ Siêu đã biến mất.
Không chỉ vậy, Đạo Trưởng cũng không biết đã chuồn mất từ lúc nào.
Lâm Dụ Xương là người duy nhất không chạy trốn.
Bạch Diệc Phi mặc kệ những vết thương trên người, nhịn đau đứng lên, bước từng bước về phía Lý Tuyết, ôm chặt lấy cô.
Lý Tuyết cũng ôm lấy anh, hai người ôm chặt lấy nhau, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.
Đột nhiên, giọng nói lo lắng của Bạch Vân Bằng truyền đến: “Lão Tưởng!”
Tưởng An nằm trên đất, khóe miệng không ngừng tràn ra máu tươi.
Tưởng An chỉ là một cao thủ cấp 2.
Một cao thủ cấp thấp như ông ta kém xa cao thủ cấp 1 như Lương Vĩ Siêu, thế nên lúc đứng lên bảo vệ cho Lý Tuyết, ông ta đã biết mình không thể sống sót rồi.
Sắc mặt Bạch Vân Bằng nặng nề nhìn Tưởng An.
Tưởng An cười với Bạch Vân Bằng.
Bạch Diệc Phi nhịn đau, được Lý Tuyết và Trần Ngạo Kiều dìu đến trước mặt Tưởng An, sau đó anh cúi gập người nói với Tưởng An: “Tôi xin lỗi!”
Tưởng An nhẹ giọng nói: “Không có...không có lỗi...”
Lúc Tưởng An tiễn Bạch Diệc Phi rời khỏi biệt thự nhà họ Bạch, ông ta từng nói cảm ơn anh vì lúc đó đã không tố cáo ông ta, mà Bạch Diệc Phi thì không tin lời này, nhưng trong lòng Bạch Diệc Phi vẫn cảm thấy day dứt: “Lời nói tối đó, tôi đã không tin”.
“Không tin... là đúng rồi...đúng rồi”, giọng nói Tưởng An đứt quãng.
Bạch Diệc Phi khó hiểu nhìn ông ta.
Những gì Tưởng An nói lúc trước quả thật không đáng tin cậy, dù gì thì Tưởng An cũng ở cạnh Bạch Khiếu từ bé tới lớn, chắc rằng sớm đã coi Bạch Khiếu như con trai của mình, sao lại có thể vì hành động vô ý của Bạch Diệc Phi mà giúp đỡ anh chứ?
Nhưng nếu không phải như vậy thì tại sao ông ta lại phải cứu Lý Tuyết? Lại còn lấy mạng mình ra đổi.
Tưởng An nói một cách yếu ớt: “Tôi... nhìn cậu chủ nhỏ trưởng thành, nhưng tôi... cũng ở bên gia chủ cả nửa đời người, tôi không thể làm ra chuyện... nhìn gia chủ hạnh phúc rồi lại phải thất vọng”.
Đây là một câu nói rất dài, sau khi nói xong, Tưởng An dường như muốn ngã quỵ xuống đất sau khi dùng hết sức lực.
Sau đó ông ta từ từ nhắm mắt lại với một nụ cười trên môi.
Bạch Vân Bằng nhìn Tưởng An cũng yên lặng nhắm mắt lại.
Thấy vậy, tâm trạng của Lý Tuyết rất phức tạp, Tưởng An bởi vì cứu cô nên mới chết, mặc dù Tưởng An bắt cô nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn bảo vệ cô.
Lý Tuyết chỉ do dự một lát sau đó cúi đầu với Tưởng An nói: “Cảm ơn!”
Mặc dù lúc này lời cảm ơn cũng rất vô lực, nhưng ngoài chuyện đó ra thì cô cũng chỉ có thể nói hai chữ này.
Bạch Vân Bằng thở dài rồi nói: “Tại sao phải như vậy chứ?”
Ý của Bạch Vân Bằng là chỉ cần Tưởng An không đến thì căn bản sẽ không phải chết.
Nhưng nếu như vậy thì Bạch Khiếu sẽ không thoát khỏi liên quan, khi mọi chuyện kết thúc, tất cả mũi nhọn sẽ chĩa về Bạch Khiếu.
Thế nên Tưởng An mới tới.
Suy cho cùng, Tưởng An vì gia chủ cũng là vì Bạch Khiếu.
Bạch Diệc Phi rất khâm phục Tưởng An, có thể làm đên mức độ này, đồng thời trung thành với cả với gia chủ và Bạch Khiếu, không, cũng không đúng, Tưởng An trung thành với Bạch Vân Bằng, còn đối với Bạch Khiếu là yêu thương.
Ông ấy đã làm được cả hai điều đó nên anh vô cùng ngưỡng mộ.
Lúc này, Lâm Dụ Xương đột nhiên bước tới, nói với Bạch Vân Bằng: “Anh Bạch, tôi sẽ chịu tất cả trách nhiệm về những sai lầm mà mình phạm phải, sau khi quay về, tôi sẽ lập tức từ chức trong gia tộc”.
Bạch Vân Bằng im lặng không nói gì.
Còn Bạch Diệc Phi thì cau mày nhìn Lâm Dụ Xương, bất mãn nói: “Chỉ như vậy thôi sao?”
Vì Lâm Dụ Xương mà Lý Tuyết và Bạch Diệc Phi suýt chết.
Không chỉ có vậy, Lâm Dụ Xương còn liên quan đến rất nhiều chuyện và nhiều người khác.
Chẳng lẽ chỉ cần từ bỏ chức gia chủ là có thể quét sạch mọi thứ ông ta đã làm?
Lâm Dụ Xương nghe thấy lời Bạch Diệc Phi, dù sao cũng là trưởng bối, ông ta không nhịn được, lập tức quát lên: “Bạch Diệc Phi, cậu đừng có quá đáng, nếu không nể mặt Tiểu Cuồng thì tôi sớm đã...”
Lâm Dụ Xương vẫn chưa nói xong thì Bạch Diệc Phi đột nhiên xé toạc áo của mình ra.
Trên người anh lộ ra vô vàn vết sẹo ngang dọc, vết roi quất.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, thân trên của anh đều là vết thương, có những chỗ còn đang chảy máu.
Lâm Dụ Xương im bặt.
Những người khác cũng há miệng ngạc nhiên.
Lý Tuyết khẽ kêu lên, toàn thân Bạch Diệc Phi đều là vết hằn, hai mắt cô đỏ bừng, đau lòng không thôi.
Bạch Diệc Phi gầm lên với Lâm Dụ Xương: “Lúc ở trên tàu, ông con mẹ nó để Chu Truyền Võ tra tấn tôi, cảm thấy vẫn chưa đủ sao?”
“Có phải là muốn giết tôi không?”
Lâm Dụ Xương không nói nên lời.
Khoảnh khắc tiếp theo, nắm đấm của Bạch Vân Bằng đã rơi lên người Lâm Dụ Xương.
“Rầm!”
Lâm Dụ Xương bay ra ngoài, ngã xuống đất.
“Phụt!”
Ông ta nôn ra một búm máu.
Bạch Vân Bằng cầm dao đi tới chỗ Lâm Dụ Xương nói: “Cho dù trước đây quan hệ giữa tôi và ông có tốt đến đâu, nhưng ông đã hành hạ con trai tôi đến như vậy, hôm nay tôi phải giết chết ông!”
Bạch Diệc Phi là con trai ruột của Bạch Vân Bằng và Ngô Quế Hương, hai người bọn họ cảm thấy vô cùng có lỗi khi gửi anh đi ra ngoài từ khi còn nhỏ.
Thế nên cảm giác day dứt này làm ông càng đau lòng và có lỗi với con hơn.
Thật ra họ cũng đối xử với Bạch Khiếu như vậy, nhưng bởi vì Bạch Khiếu cứu mạng họ, bị liệt nửa người, mất đi khả năng sinh con, thế nên họ cũng không biết phải làm sao.
Vì vậy, lúc Bạch Khiếu và Bạch Diệc Phi đánh nhau, bọn họ chỉ có thể giả vờ như không biết, bởi họ không muốn mất đi đứa con nào cả.
Nhưng điều này không có nghĩa là những người khác có thể làm tổn thương con trai ông.
Hôm nay, Lâm Dụ Xương đánh Bạch Diệc Phi thừa sống thiếu chết, trong lòng Bạch Vân Bằng ngập tràn lửa giận, càng thêm xót con hơn.
Lúc Bạch Vân Bằng đi đến trước mặt Lâm Dụ Xương, ông giơ con dao lên và chém xuống cổ ông ta: “Tôi giết chết ông!”
Lâm Dụ Xương nhìn thấy cảnh này thì lập tức bị dọa sợ, bởi vì ông ta không phải là Bạch Vân Bằng hay Diệp Gỉa, không có võ công lợi hại, ông ta chỉ có một cái đầu thông minh mà thôi.
Thế nên với một dao này, ông ta căn bản không thoát được.
- ------------------