Bạch Diệc Phi im lặng một lúc lâu, cuối cùng nhẹ giọng hỏi: “Tôi muốn hút thuốc, cô có thuốc lá không?”
Câu nói này thể hiện cho việc Bạch Diệc Phi đã thỏa hiệp, vậy nên Lương Vĩ Siêu cũng nở nụ cười. Nụ cười lần này có lẽ càng thêm chân thành hơn một chút: “Tôi không hút thuốc. Thuốc không phải thứ gì tốt, tôi khuyên anh cũng hút ít thôi".
Bạch Diệc Phi xoay người lạnh nhạt nói: “Vậy tôi về phòng tìm thử xem".
Bây giờ anh không muốn ở riêng cùng một chỗ với Lương Vĩ Siêu. Lương Vĩ Siêu dễ nhìn thấu tâm tư người khác, cũng rất giỏi bày mưu tính kế, vì thế cô ta khiến anh cảm thấy sợ hãi.
Bạch Diệc Phi về đến căn phòng nhỏ trên tàu, sau khi nhìn thấy Lương Ngọc và Chu Khúc Nhi thì anh cũng không định tìm thuốc lá nữa.
Bạch Diệc Phi nhìn kỹ vẻ mặt của Lương Ngọc và Chu Khúc Nhi, cảm giác dáng vẻ của họ không giống như đang bị trúng độc.
Nhưng Bạch Diệc Phi cũng không dám nếm thử, bởi vì Lương Vĩ Siêu nói không sai.
Bây giờ điều khiến anh lo lắng hơn, đó là sau khi tìm được kho vàng rồi thì phải giải độc cho bọn họ thế nào?
...
10h sáng ngày thứ ba, bọn họ đến được đảo Lam.
Nơi bọn họ cập bờ chính là khu bốn ở bến cảng đảo Lam.
Đây cũng chính là khu cảng mà rất nhiều người mơ ước có thể mua được vé tàu về nhà.
Đoàn người Lương Vĩ Siêu xuống thuyền để ra khỏi bến cảng.
Vừa bước xuống dưới Bạch Diệc Phi đã bắt gặp mấy người rất quen thuộc.
Chính là Đạo Trưởng và sư đệ của ông ta, bên cạnh đó là mấy cao thủ của liên minh doanh nghiệp ở thủ đô.
Trong lòng Bạch Diệc Phi khẽ giật mình.
Sau đó anh nhìn thấy Đạo Trưởng chào hỏi Lương Vĩ Siêu, hơn nữa thái độ của ông ta lại vô cùng cung kính. Lúc này trong lòng anh mới hiểu rõ, hóa ra Đạo Trưởng chính là người của Lương Vĩ Siêu.
Bây giờ suy nghĩ kỹ một chút sẽ thấy, dù sao thì Đạo Trưởng cũng chỉ là người học võ, nhưng lại có thể tiếp quản liên minh doanh nghiệp ở thủ đô, mà liên minh doanh nghiệp ở thủ đô vốn dĩ là của Lương Minh Nguyệt, hiển nhiên đây đều là do Lương Vĩ Siêu sắp xếp.
Mà vốn dĩ Đạo Trưởng luôn khinh thường Bạch Diệc Phi, nên cũng không thèm liếc mắt nhìn anh một cái, bởi vì trong mắt của gã ta thì Bạch Diệc Phi chỉ là một tên không đáng nhắc tới.
Huống chi hai người còn là kẻ thù không đội trời chung.
Lúc Bạch Diệc Phi nhìn thấy Đạo Trưởng thì tâm trạng của anh cũng rất khó chịu.
Chỉ một lát sau bến cảng đã xuất hiện một chiếc xe thương vụ.
Lương Vĩ Siêu lên xe trước, những người khác đi sát phía sau.
Bạch Diệc Phi đi cuối cùng, nhưng đợi anh lên xe rồi thì vẻ mặt bỗng trở nên mất tự nhiên.
Bởi vì chỗ trống duy nhất thừa lại trên xe là chỗ ngồi bên cạnh Đạo Trưởng.
Mẹ nó chứ, chuyện này thật sự khiến anh lúng túng.
Hai người là kẻ thù sống còn, có thể dễ dàng ngồi cùng đối phương không?
Đương nhiên là không thể.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy Đạo Trưởng thì rất khó chịu. Nếu mà đánh thắng được gã ta thì bây giờ anh đã muốn xông tới đánh cho Đạo Trưởng một trận rồi, bởi vì gã ta đã hại chết Ngưu Vọng.
Có một điều làm cho Bạch Diệc Phi không khỏi bội phục đó chính là thái độ lúc trước của Đạo Trưởng với Tần Sơn đã hoàn toàn thay đổi. Sau khi thấy Tần Sơn, gã ta không những không mang thù mà còn chào hỏi với Tần Sơn.
Bạch Diệc Phi khó chịu một lúc, cuối cùng khẽ cắn môi ngồi xuống vị trí đó.
Sau khi anh ngồi xuống thì Đạo Trưởng lập tức nhìn sang hướng khác, vô cùng ghét bỏ Bạch Diệc Phi.
Mặc dù động tác của Đạo Trưởng rất nhỏ, nhưng trong mắt Bạch Diệc Phi thì có nghĩa là gã ta đang cố ý làm cho anh xem, thế là Bạch Diệc Phi nổi giận: “Con mẹ nó chứ, đụng phải ông một chút thì làm sao?”
“Tôi còn chưa ghét bỏ ông là may rồi đấy, vậy mà ông còn dám khinh khỉnh tôi thế hả?”
Đạo Trưởng chỉ lạnh lùng nhìn Bạch Diệc Phi một chút, sau đó ánh mắt ông ta mang theo vẻ khinh miệt lẫn khinh thường: “Ngu ngốc!”
“Ngu ngốc con mẹ ông!”, Bạch Diệc Phi gào lên một câu.
Ánh mắt khinh thường kia của Đạo Trưởng khiến Bạch Diệc Phi rất khó chịu, có cảm giác như thể anh là một kẻ ngốc vậy.
“Bộp!”
Đạo Trưởng đột nhiên ra tay, gã ta đánh một đòn khiến Bạch Diệc Phi bị bay thẳng ra ngoài, sau đó va rầm vào cửa sổ xe.
“Choang!”
Kính thủy tinh trên cửa sổ xe bị vỡ một miếng.
Tiếng động này không nhỏ, tất cả mọi người đều nhìn sang.
Sau khi Lương Vĩ Siêu nhìn thấy thì trên mặt cô ta không còn ý cười nữa, cô ta lạnh lùng nói: “Yên tĩnh chút đi".
“Được", Lương Vĩ Siêu đã lên tiếng rồi thì tất nhiên Đạo Trưởng cũng không dám không nghe theo.
Còn Lương Vĩ Siêu thấy Đạo Trưởng nghe lời như vậy thì hài lòng gật nhẹ đầu, trên mặt khôi phục nụ cười như cũ.
Mọi người cũng thu mắt lại.
Chỉ có Lương Ngọc và Chu Khúc Nhi lo lắng nhìn Bạch Diệc Phi.
Khóe miệng Bạch Diệc Phi tràn ra ít máu, anh ngã trên mặt đất, đau đớn che lấy ngực mình.
Nhưng mà bây giờ bọn họ bị người ta khống chế uy hiếp, căn bản không có quyền lên tiếng, vậy nên chỉ có nhẫn nhịn mà thôi.
Bạch Diệc Phi là người chịu đựng rất giỏi, nhưng mà có một số việc anh sẽ không bao giờ nhẫn nhục.
Ví dụ như hiện tại.
Bạch Diệc Phi ngồi dậy, dùng tay lau đi vệt máu ở khóe miệng rồi cười lạnh nói: “Cứ bỏ qua như vậy à?”
“Xong chuyện rồi hả?”
“Một cú này tôi tính cho ai?”
“Không phải hợp tác sao?”
“Mẹ nó để ông ta tùy tiện đánh người một trận vậy là xong sao?”
“Được thôi, muốn đánh tôi đúng không? Đến đánh tôi đi này, đánh chết tôi đi!”
Bạch Diệc Phi phẫn nộ quát lên.
Hiện giờ Bạch Diệc Phi rất phách lối, anh hét lên mấy câu này là dành cho tất cả mọi người trong xe.
Bởi vậy tất cả mọi người đều không vui nhíu mày.
Đạo Trưởng lại càng dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Bạch Diệc Phi, ánh mắt gã ta lóe lên một tia sát ý không dễ dàng phát hiện, gã ta lạnh lùng nói: “Cậu muốn chết hả!”
Nhưng mà sau khi gã ta nói xong câu đó thì lập tức cảm thấy một luồng khí cực lớn bay thẳng về phía mình.
“Uỳnh!”
Một tiếng vang rung trời truyền đến, so với vừa rồi thì vang động hơn rất nhiều.
Bởi vì lần này Đạo Trưởng trực tiếp bị đánh bay ra ngoài cửa sổ xe. Sau khi văng khỏi cửa sổ xe thì lại bay thêm mười mét nữa mới rơi xuống dưới đường.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ, người ra tay dẹp đường chính là Lương Vĩ Siêu.
Đối với chuyện này Bạch Diệc Phi thấy hơi ngoài ý muốn.
Còn những người khác nhìn thấy Lương Vĩ Siêu thế này thì cũng rất khiếp sợ. Sau khi khiếp sợ xong tất cả lại đồng loạt cúi đầu, giả vờ như không nhìn thấy.
Bởi vậy có thể nhìn ra Lương Vĩ Siêu khiến người khác rất kiêng dè.
...
Một lát sau Đạo Trưởng mới bò dậy từ dưới đất, khóe miệng gã ta chảy ra vài giọt máu tươi. Gã ta không thèm để ý lau vết máu đi, vẻ mặt u ám bước lại lên xe.
Lương Vĩ Siêu lạnh lùng nói với Đạo Trưởng: “Sau này Bạch Diệc Phi chính là đồng minh của tôi, thái độ đối với anh ta phải giống như đối với tôi. Nể tình lần này ông không biết rõ tình hình nên tha cho ông một mạng. Nếu còn lần sau thì ông chỉ còn một con đường chết!”
“Vâng", Đạo Trưởng cung kính gật đầu đồng ý, giống như một người hầu trung thành vậy.
Những người khác nhìn thấy cảnh này thì rất chấn dộng. Trong suy nghĩ của bọn họ thì Đạo Trưởng là chủ tịch của liên minh doanh nghiệp thủ đô, lại là một người ở cấp cao thủ, với họ thì gã ta là nhân vật rất lớn.
Lương Vĩ Siêu thấy vậy thì lạnh lùng gật đầu, sau đó nói thêm: “Mau ngồi xuống. Xuất phát đi".
Vậy là tất cả mọi người đều ngồi xuống ghế.
Bạch Diệc Phi nhìn thoáng qua Đạo Trưởng, cười gằn một tiếng: “Con mẹ nó, không muốn nhìn ông mày thì đừng có nhìn. Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn ông mày, ông mày rất khó chịu!”
Sau khi nói xong Bạch Diệc Phi thì cũng ngồi vào chỗ của mình.
Đạo Trưởng dùng ánh mắt sắc lạnh như dao mạnh mẽ trừng Bạch Diệc Phi, cơn tức giận ngẹn ở trong lòng không phát tác ra ngoài.
Nhưng dù gã ta có phẫn nộ thế nào thì cũng không dám ra tay.
Vì Bạch Diệc Phi ngồi xuống trước, anh ngồi ở vị trí bên ngoài, nếu gã ta muốn ngồi thì chỉ có cách đi qua trước mặt anh.
Thế là ngay lúc Đạo Trưởng đi đến Bạch Diệc Phi lập tức hét lên một tiếng: “Cút, tôi không muốn ngồi cùng với ông!”
“Cậu!”, Đạo Trưởng nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi, trên trán nổi gân xanh, gã ta siết chặt nắm đấm, muốn ra tay nhưng lại chỉ có thể nhịn xuống.
- ------------------