“Anh có biết rằng Tuyết Nhi lần này vì giúp anh nên mới...”
“Ra ngoài!”
Chu Khúc Nhi muốn mắng Bạch Diệc Phi một trận, cô ta không muốn nhìn thấy bộ dạng suy sụp này của anh.
Tuy nhiên, Bạch Diệc Phi không muốn nghe gì cả, còn muốn đuổi cô ra ngoài.
Chu Khúc Nhi ngây ra, sau đó cô ta nghe được Bạch Diệc Phi nói: “Cô ra ngoài đi, tôi mệt rồi, muốn đi ngủ”.
Chu Khúc Nhi nhìn Bạch Diệc Phi với ánh mắt phức tạp, sau đó nghiến răng nói: “Bạch Diệc Phi, tôi khinh thường anh!”
“Người phụ nữ của chính mình mà cũng từ bỏ, thật con mẹ nó vô dụng!”
“Anh không cứu thì tôi cứu!”
Nói xong câu này, Chu Khúc Nhi tức giận bỏ đi, trước khi đi đóng cửa thật mạnh.
Nhưng sau khi đi ra khỏi nhà họ Bạch, cô ta lại cảm thấy mờ mịt.
Cô ta không biết mình nên đi đâu tìm Lý Tuyết, cũng không biết phải làm sao, bản thân có thể làm gì.
Chu Khúc Nhi đến thủ đô để làm trợ lý cho Lý Tuyết.
Nhưng bây giờ Lý Tuyết bị người ta bắt đi, cô ta muốn đi cứu cô ấy nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Chu Khúc Nhi thất thần đi trên phố, không biết mình sẽ đi về đâu?
Chu Khúc Nhi đột nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện trong quá khứ.
Nhớ trước đây khi cô ta và Lý Tuyết quen nhau, lại nghĩ đến bọn họ đã là bạn thân lâu như vậy, sau đó bất giác nghĩ đến Tần Hoa.
Sau cùng lại nhớ tới Tần Sơn.
Chu Khúc Nhi vô thức lấy điện thoại ra gọi cho Tần Sơn.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
“Sao vậy em yêu, nhớ anh rồi à?”, giọng điệu trêu đùa của Tần Sơn truyền đến.
Chu Khúc Nhi sửng sốt, bởi vì trong tưởng tượng của cô ta chính là giọng nói trầm thấp an ủi của Tần Hoa.
Nhưng chỉ là thoáng chốc, bởi vì cô ta không quan tâm đến những thứ này nữa: “Anh ở đâu? Tôi...”
Tần Sơn nghe giọng nói của Chu Khúc Nhi qua điện thoại, dường như cô đang rất bất lực thì không khỏi im lặng một hồi.
Sau đó anh ta mới hỏi Chu Khúc Nhi: “Cô đang ở đâu? Tôi qua chỗ cô”.
Chu Khúc Nhi nhìn chung quanh, sau đó nói: “Hình như đang ở quảng trường...
...
Sau khi cúp máy, Chu Khúc Nhi ngồi trên băng ghế bên cạnh, chậm rãi chờ đợi.
Trong lúc chờ đợi, cảm thấy thời gian thật dài.
Cô ta ngồi đó, nhìn những người đi bộ qua lại, ánh mắt vô hồn, dường như đã ngồi đó hàng thế kỉ vậy.
Tần Sơn vừa đến đã nhìn thấy bộ dạng vừa bất lực vừa hụt hẫng của cô ta, lập tức đi tới nói: “Cô sao vậy?”
Chu Khúc Nhi ngẩng đầu lén nhìn Tần Sơn, vẻ hụt hẫng đó kéo dài một giây, sau đó lập tức cảm thấy có tinh thần, kích động nói: “Anh giúp tôi được không? Giúp tôi tìm Tuyết Nhi”.
Tần Sơn nhìn vào Chu Khúc Nhi, im lặng một hồi mới nói: “Tôi biết chuyện này, nhưng nó không đơn giản như cô nghĩ, cô đừng tham gia vào, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cô”.
Chu Khúc Nhi hưng phấn nói: “Cảm ơn anh”.
Tần Sơn đột nhiên nở nụ cười nói: “Người đẹp, nếu như tôi có thể tìm thấy cô ta, vậy cô...”
Chu Khúc Nhi đột nhiên không chút nghĩ ngợi nói: “Tôi sẽ nhớ anh”.
Tần Sơn ngây ra rồi hỏi: “Cô nói gì cơ?”
Chu Khúc Nhi lắc đầu, trong mắt hiện lên ý cười đáp: “Không có gì”.
Nói xong bèn rời đi.
Tần Sơn nhìn bóng lưng của Chu Khúc Nhi, im lặng một hồi đột nhiên hét lớn: “Cô gọi tôi ra chỉ nói hai câu thế thôi à?”
Chu Khúc Nhi quay người lại, nhìn Tần Sơn nhàn nhạt nói: “Đúng vậy”.
Sau đó quay người tiếp tục bước đi, vừa cười vừa khóc.
Bởi vì vừa rồi cô ta mới biết một chuyện.
Mà Tần Sơn nhìn bóng lưng của Chu Khúc Nhi đột nhiên có dự cảm không lành.
Khi đối mặt với Đạo Trưởng và sư phụ Tân Thu của gã ta, anh ta không sợ hãi, nhưng hiện tại có chút lo lắng.
...
Người nhà họ Bạch, nhà họ Diệp, nhà họ Lâm và người của Bạch Diệc Phi, toàn bộ đều đang tìm tung tích của Bạch Diệc Phi.
Nhưng không tìm ra chút manh mối nào.
Cùng lúc đó, Bạch Diệc Phi nhốt mình trong phòng tại biệt thự nhà họ Bạch, không gặp ai.
Mọi người đều tưởng rằng anh không chịu được và đã gục ngã.
Bỏ cuộc rồi.
Cũng nghĩ rằng anh bị bệnh nên tâm tính thay đổi.
Nhưng Bạch Diệc Phi lại không cảm thấy như vậy.
Tóc anh chỉ hơi trắng, trí nhớ có chút mờ nhạt mà thôi.
Anh tự nhốt mình để bản thân bình tĩnh lại, để biết rằng mình có thể làm gì, nên làm gì.
Lúc này, chuông điện thoại vang lên, Bạch Diệc Phi lập tức từ tên giường bò dậy, cầm lấy điện thoại trên bàn.
“A lô!”
Bạch Diệc Phi vừa nói một tiếng liền nghe thấy tiếng thở dốc của một người, qua hồi lâu người đó mới nói: “Một mình anh đến cảng Tị Vân”.
Giọng nói rất khàn, giống như dùng máy đổi giọng, rõ ràng đã được xử lý qua.
Bạch Diệc Phi nhìn ra ngoài cửa sổ, híp mắt nói: “Tôi muốn bảo đảm vợ tôi bây giờ vẫn an toàn”.
“Cô ta rất an toàn”.
Bạch Diệc Phi trầm giọng nói: “Tôi muốn nghe giọng cô ấy”.
Sua đó bên kia truyền đến một tiếng cười lạnh, tiếp đó là giọng của Lý Tuyết.
“Buông tôi ra, các người là ai? Mau buông tôi ra”.
Sau đó lại là giọng của người kia: “Anh chỉ có một cơ hội, một mình tới, nếu không tôi sẽ giết cô ta ngay lập tức”.
“Được”, Bạch Diệc Phi trả lời, sau đó cúp điện thoại.
Tiếp đó anh thay cho mình một bộ quần áo đen của tổ chức Cuồng Sa, lấy một con dao găm, cuối cùng một mình chuồn ra ngoài khi mọi người không chú ý.
Bởi vì anh biết, nếu như những người khác biết bọn họ không bao giờ cho phép anh đi một mình.
Và anh biết rằng Lý Tuyết luôn là cuộc sống của anh, thế nên anh sẽ không để Lý Tuyết gặp bất kì nguy hiểm nào.
Sau khi rời khỏi biệt thự nhà họ Bạch, Bạch Diệc Phi bắt một chiếc taxi đi về phía cảng Tị Vân.
Xung quang thủ đô không có biển, cảng Tị Vân thuộc một thành phố tên Tân bên cạnh thủ đô, cách thủ đô không xa.
Hai tiếng rưỡi sau, Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng đến nơi.
Cảng Tị Vân rất nhỏ, do thành phố Tân có ý định phá bỏ cảng này, và một cảng lớn hơn đã đang được xây dựng.
Vì vậy trong cảng vẫn còn rất nhiều container nhưng ít người qua lại.
Bạch Diệc Phi chậm rãi bước vào sau khi xuống xe.
Anh lao vào giữa các container, cảnh giác nhìn xung quanh.
Nhưng anh tìm rất lâu cũng không thấy ai.
Vì vậy anh chỉ có thể dùng di động bấm số gọi lại, nhưng quả nhiên không liên lạc được.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên phía sau anh.
“Đi theo tôi”.
Bạch Diệc Phi kinh ngạc quay đầu lại, phía sau là một người đàn ông đội mũ lưỡi chai, cùng chiều cao với anh,
Người đàn ông nói xong liền xoay người rời đi, Bạch Diệc Phi lập tức đi theo.
Họ lại đi qua giữa những container, sau cùng đến bãi biển.
Bãi biển có một con tàu lớn dừng ở đó.
“Lên tàu!”