Tiểu Thất nhìn chằm chằm vào Chu Truyền Võ.
Chu Truyền Võ hừng lạnh một tiếng nói: “Đại ca sợ chúng tôi liên lụy đến ông ta nên muốn giết người diệt khẩu sao?”
“Nếu sợ bị liên lụy thì tại sao lại để anh ở lại đây?”, Hồ Phi Hồng chế nhạo: “Rõ ràng là muốn giết chúng tôi, tưởng chúng tôi là lũ ngốc chắc?”
Tiểu Thất nghiến răng, giãy dụa muốn chống trả nhưng trái tim của hắn ta đã bị đâm xuyên thủng, lúc này không còn sức để phản kháng nữa.
Cuối cùng, Hồ Phi Hồng thả tay ra, Tiểu Thất yếu ớt ngã xuống đất.
Lúc này, hắn ta chợt hiểu ra một chuyện.
Sau đó bật cười, một nụ cười làm người ta ớn lạnh.
Hồ Phi Hồng thấy vậy khó hiểu mà cau mày hỏi: “Anh đang cười cái gì?”
Tiểu Thất ôm ngực yếu ớt nói: “Các người... vẫn luôn là đàn em của ông chủ, ông chủ không hạ lệnh cho tôi giết hai người”.
“Chính vì vậy, ông ấy muốn hai người giết tôi, như vậy thì người khác sẽ nghĩ rằng việc này không liên quan tới ông ta, ông ta cũng có lí do chính đáng để bịt miệng các người lại”.
“Sau đó giết các người”.
Cùng lúc đó.
Một chiếc xe thương mại màu đen đậu trong một khu rừng nhỏ ở ngoại ô.
Một chiếc Mercedes-Benz dừng lại bên cạnh chiếc xe kia.
Châu Hồng từ trên xe bước xuống, vội vã chạy tới trước cửa xe Mercedes, gõ vào cửa xe.
Cửa sổ được mở ra, trong đó lộ ra khuôn mặt của một người, đó là Liễu Chiêu Phong.
Châu Hồng nhẹ giọng nói: “Mọi việc đã làm theo sự chỉ dẫn của anh, bây giờ phải làm gì ạ?”
Liễu Chiêu Phong gật đầu nói: “Châu Lâm đã về phe Bạch Diệc Phi, chuyện này để hắn ta làm”.
Châu Hồng nghe vậy thì sững lại, bởi vì ông ta không hề biết Châu Lâm đã gia nhập với Bạch Diệc Phi, trong mắt ông ta chợt lóe lên một tia sát ý.
Tuy nhiên, rất nhanh đã trở lại bình thường, Châu Hồng trầm giọng nói: “Được”.
Nói xong, ông ta quay lại xe thương mại và rời đi.
Sau đó Châu Hồng lập tức gọi điện cho Châu Lâm.
“A lô, chú”.
“Đến khách sạn Minh Thái đợi chú”.
Khách sạn Minh Thái là khách sạn trực thuộc nhà họ Châu.
Hơn mười phút sau, Châu Hồng gặp Châu Lâm ở sân sau khách sạn.
Sau khi nhìn thấy Châu Hồng, Châu Lâm lập tức hỏi: “Chú nhỏ có chuyện gì cần cháu đi làm sao?”
Châu Hồng không trả lời câu hỏi của Châu Lâm, chỉ nhìn vào cấp dưới của mình một cái, người đó biết ý, đem Chu Khúc Nhi ở cốp xe sau ném ra.
Châu Lâm sững sờ khi nhìn thấy Chu Khúc Nhi.
“Các người là ai? Muốn làm gì?”, Chu Khúc Nhi hét lên ngay khi vừa được thả ra.
Châu Hồng bước lên trước tự mình cởi trói cho Chu Khúc Nhi.
Lại còn ra vẻ nhẫn nại nói: “Thật là xin lỗi, năng lực của tôi có hạn, chỉ có thể cứu cô ra, còn về cô Lý, tôi thật sự cũng hết cách”.
Chu Khúc Nhi nghe vậy thì có chút khó hiểu, cô ta không rõ những người này là tốt hay xấu, thế nên im lặng mất một lúc.
Châu Lâm thấy vậy thì tim khẽ nhảy lên, hình như anh ta đã đoán ra gì đó.
Qủa nhiên, sau khi Châu Hồng cởi dây trói ra cho Chu Khúc Nhi thì nói với Châu Lâm: “Tiểu Lâm, chúng ta nói thẳng vào vấn đề đi, chú biết cháu là người của Bạch Diệc Phi”.
“Không cần biết vì sao cháu lại gia nhập vào nhóm cậu ta, nhưng chú chỉ hi vọng cháu đừng quay lại hận là họ Châu”.
“Nhà họ Châu không muốn tham gia vào trận chiến giữa Bạch Diệc Phi và Đạo Trưởng, thế nên, cháu nói với Bạch Diệc Phi, Châu Hồng chú chỉ có thể làm đến đây thôi”.
Châu Lâm hai chân mềm nhũn, thân thể không kìm được mà run lên.
Anh ta căn bản không nghĩ tới chuyện mình dựa vào Bạch Diệc Phi lại bị nhà họ Châu phát hiện sớm như vậy.
Anh ta biết con người của Châu Hồng không từ thủ đoạn, hiện tại anh ta vô cùng nguy hiểm.
Anh ta phản bội nhà họ Châu mà giúp Bạch Diệc Phi, thân là gia chủ, đây chắc chắn là giới hạn không thể chạm đến của Châu Hồng.
Nhưng bây giờ anh ta có chút kinh ngạc, bởi vì Châu Hồng hoàn toàn không trách mình mà ngược lại còn cho anh ta một cơ hội để củng cố lòng tin trước mặt Bạch Diệc Phi.
“Cô Chu giao lại cho cháu nhé”, Châu Hồng nhìn Châu Lâm nói: “Bắt buộc phải đưa cô ấy an toàn quay về”.
“Cháu hiểu rồi chú nhỏ”, Châu Lâm lập tức gật đầu.
...
Đồng thời ở thủ đô lúc này, bất cứ ai tìm kiếm tung tích của Lý Tuyết đều tìm ra một manh mối chung, đó là, trước khi mất tích Lý Tuyết đang tìm một người tên Trần Lệ.
Nhưng Trần Lệ nhiều ngày trước đã bị người ta giết chết rồi phân xác, thi thể vẫn được giấu trong tủ lạnh.
Thế nên khi Bạch Vân Bằng nói với Bạch Diệc Phi tin tức này, Bạch Diệc Phi không thèm đếm xỉa đến mọi thứ mà hét lên: “Con mẹ nó đầu mối bị đứt rồi sao? Nhà họ Bạch các người làm ăn kiểu gì vậy? Có chút năng lực thế thôi à, chỉ tìm một người thôi mà cũng không làm được”.
Bạch Vân Bằng nghe thấy mấy chữ ‘nhà họ Bạch các người’ thì trầm lặng trong vài giây.
Sau đó ông mới nói: “Con yên tâm, cho dù phải lật tung cái thủ đô này lên, không cần biết là còn sống hay đã chết bố cũng sẽ tìm bằng được người về”.
Nói xong câu này bèn cúp máy.
Bạch Diệc Phi sững sờ.
Chính bởi vì câu nói không cần biết còn sống hay đã chết.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng Lý Tuyết sẽ chết, thế nên hoàn toàn bối rối.
Trong chốc lát, cảnh tượng Lý Tuyết bị giết hiện lên trong tâm trí anh, trái tim anh đau đớn khôn cùng.
Sa Phi Dương và Trương Hoa Bân cũng đi cùng Bạch Diệc Phi, thấy vậy, Trương Hoa Bân vỗ vai anh an ủi: “Đừng lo lắng quá, em dâu sẽ không sao đâu”.
Lúc này, di động của Bạch Diệc Phi lại vang lên, là Châu Lâm gọi đến.
“Anh Bạch, tôi biết vợ anh đang ở đâu”.
...
Trong một căn biệt thự hào hoa ở ngoại ô.
Có vệ sĩ của mười gia tộc canh gác, thêm cả Lý Tuyết thì tổng cộng có khoảng 30 người.
Bọn họ đứng canh gác ở lối vào biệt thự, nhưng thật ra rất nhàm chán, thế nên họ tụ tập thành một đám, vừa tán gẫu vừa đọc tin tức trên mạng.
“Mẹ kiếp. Mọi người mau đọc tin tức trên mạng đi”.
“Thủ đô loạn rồi, rất nhiều tụ điểm bị người của bốn gia tộc lớn đập phá”.
“Đây là xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tôi đoán có khả năng liên quan đến chúng ta”.
“Không phải chứ? Cho dù là vậy, chỗ này của chúng ta cũng rất bí mật, cho dù bọn họ có lật tung thủ đô lên cũng không tìm ra đâu”.
“Đúng vậy thật”.
“Nhưng cho dù bọn họ có tìm đến đây, chúng ta nhiều cao thủ như vậy, sợ gì chứ?”
“Dĩ nhiên là không sợ rồi, đám ông chủ đó đều là người làm ăn, việc đánh nhau này đương nhiên phải dựa vào những người chuyên nghiệp như chúng ta”.
Đám vệ sĩ ai nấy đều dương dương tự đắc.
Thế rồi, vừa nói vừa chuyển chủ đề sang Lý Tuyết.
“Có điều người phụ nữ này thật là xinh đẹp”.
“Có xinh hơn nữa thì cũng không phải của anh, đừng nằm mơ nữa, người phụ nữ đó e rằng đang thờ hổn hển dưới thân của chủ nhà họ Hồ rồi cũng nên!”
“Ha ha....”
“Người phụ nữ này chúng ta không động tới được, nhưng người còn lại thì...”
“Thật đáng tiếc, cô ta bị người nhà họ Châu mang đi rồi”.
“Người anh em à, tôi đi mua ít bia, các người canh chừng giúp tôi chút nhé”.
Sau khi nói xong, người vệ sĩ đó rời khỏi cửa biệt thự.
Cách đó không xa có một ngôi làng nhỏ.
Cho nên sau khi người vệ sĩ kia rời đi, một người khác không khỏi chế nhạo: “Bia bọt mẹ gì, chắc chắn là đi tìm gái để giải tỏa rồi”.