“Ông đây nể mặt hắn hắn lại thật sự nghĩ mình có thể diện sao?”
Phương Nhiên vẫn nhìn phía Gác Thiên Đường, sau đó nhẹ nói: “Anh ta có khả năng là Bạch Diệc Phi”.
“Bạch Diệc Phi là ai? Bạch Diệc Phi thì giỏi lắm sao? Bạch Diệc Phi...”, người quản lý của Phương Nhiên vẫn đang cực kỳ tức giận, không để ý đến cái tên này, nhưng nhắc lại hai lần rồi hắn mới đột nhiên phản ứng lại: “Bạch Diệc Phi?”
“Bạch Diệc Phi người đấu với Đạo Trưởng sao?”
Người quản lý chết lặng.
Phương Nhiên không trả lời hắn, bởi vì cô ta không chắc chắn lắm.
Lúc này tên kia sắc mặt đã tái nhợt, hai chân mềm nhũn.
Hắn ta nhớ tới thái độ của mình đối với Bạch Diệc Phi, lại nhớ tới chuyện sau khi người nhà họ Cao bị Bạch Diệc Phi giết chết, Cao Trập xông đến, nhìn thấy anh thì giống như chuột nhìn thấy mèo vậy.
Hóa ra hắn ta là Bạch Diệc Phi.
Mọi người đều biết, Bạch Diệc Phi là một thằng điên.
Hắn ta sẽ không giết mình chứ.
Người quản lý căng thẳng không thôi.
...
Cùng lúc đó, tại liên minh doanh nghiệp thủ đô, Chu Khúc Nhi cùng Lý Tuyết bước vào văn phòng: “Tuyết Nhi, mình đã đến phòng hồ sơ lưu trữ để điều tra, thông tin về mười gia tộc kia đều không đầy đủ”.
Lý Tuyết không khỏi ngẩng đầu khi nghe thấy lời này, cô nhìn về phía Chu Khúc Nhi nói: “Lần đầu tiên đến đấy mình quả thật đã xem qua những thông tin đó”.
“Mình cũng từng xem qua”, Chu Khúc Nhi gật đầu nói.
Mặc dù Lý Tuyết đã cùng Bạch Diệc Phi rời đi, nhưng lúc cô rời khỏi đó thì vẫn chưa từ chức, thế nên bây giờ cô vẫn là phó chủ tịch của liên minh doanh nghiệp.
Và khi họ vừa mới đặt chân đến hội liên minh doanh nghiệp thủ đô, Lý Tuyết cũng vô tình nhìn thấy một tài liệu bí mật về mười gia tộc kia trong kho lưu trữ của hiệp hội.
Lúc đó Lý Tuyết cảm thấy vô dụng nên cũng không quan tâm.
Nhưng bây giờ Bạch Diệc Phi quyết định đến thủ đô, vậy thì chắc chắn sẽ có ích cho anh.
Ít nhất thông tin này có thể được sử dụng để hạn chế mười gia tộc kia và Đạo Trưởng.
Lý Tuyết hỏi: “Những người làm ở phòng lưu trữ hồ sơ gần đây có biểu hiện gì bất thường không?”
Chu Khúc Nhi gật đầu nói: “Mình cũng hỏi rồi, có một người tên là Trần Lệ đã xin nghỉ phép dài hạn, những người khác đều bình thường”.
Nghe đến đây, Lý Tuyết khẽ cau mày.
Sau đó Lý Tuyết đột nhiên đứng lên chạy nhanh vào phòng vệ sinh.
“Oẹ...”
Chu Khúc Nhi sợ tới mức vội vã chạy theo, lo lắng hỏi: “Cậu sao thế?”
Lý Tuyết súc miệng bằng nước lọc, lắc đầu nói: “Không sao, chúng ta đi tìm Trần Lệ”.
Nhưng Chu Khúc Nhi vẫn rất lo lắng.
Lý Tuyết thấy vậy thì xoa dịu một câu: “Mình thật sự không sao mà”.
Sau đó Lý Tuyết để Chu Khúc Nhi gọi điện cho Trần Lệ, kết quả phát hiện điện thoại tắt máy, vì vậy hai người đã đi hỏi về địa chỉ nhà của Trần Lệ và lái xe đến đó.
Không lâu sau khi họ lái xe rời đi, một người đàn ông mặc áo đen bước vào văn phòng của Đạo Trưởng trên tầng cao nhất và báo cáo: “Chủ tịch, phó chủ tích Lý đưa trợ lý ra ngoài rồi”.
Đạo Trưởng khẽ mở mắt, nhẹ giọng nói: “Báo tin này cho người của mười gia tộc kia”.
“Vâng”.
Sau khi người mặc đồ đen rời đi, Đạo Trưởng nhàn nhạt nói một câu: “Mặc dù có thai rồi nhưng thật đáng tiếc là đã đi theo nhầm người”.
...
Bạch Diệc Phi gọi điện cho Trần Ngạo Kiều, bảo bọn họ đến hội quán ngay bây giờ.
Hội quán rất lớn, đủ cho tất cả mọi người có thể ở đây.
Chuyện của Mạnh Kình anh sẽ giải quyết sau.
Sau khi Trương Hoa Bân đến, Bạch Diệc Phi để anh ta và Mạnh Kình đi làm một số việc.
Trong phòng riêng chỉ còn lại anh và Lưu Hiểu Anh.
Bạch Diệc Phi vốn dĩ định đi ra ngoài, nhưng khi thấy Lưu Hiểu Anh định nói gì đó với anh thì dừng lại và hỏi: “Có việc gì cô cứ nói thẳng”.
Lưu Hiểu Anh lắc đầu.
Bạch Diệc Phi thấy vậy khẽ mỉm cười: “Cô muốn tôi giúp cô và Mạnh Kình thành đôi?”
Dù gi thì sau khi Mạnh Kình xuất hiện, Lưu Hiểu Anh cũng căng thẳng mà đứng lên, trong mắt toàn sao xa.
Lưu Hiểu Anh đỏ bừng mặt khi nghe anh nói vậy, tức giận nói: “Anh nói vớ vẩn cái gì đó”.
“Anh tự chăm sóc tốt cho mình đi, đến vấn đề của vợ mình còn không biết, lại có thời gian lo cho tôi?”
Lưu Hiểu Anh nói trong vô thức nhưng Bạch Diệc Phi lại chú ý tới, anh cau mày hỏi: “Vợ tôi làm sao?”
Lưu Hiểu Anh lập tức phản ứng lại, vừa rồi giận quá nên lỡ miệng nói ra chuyện này, vì vậy cô ta vội vã dùng ta che miệng rồi lắc đầu.
Bạch Diệc Phi sắc mặt âm trầm nhìn cô ta.
Lưu Hiểu Anh thấy vậy thì chột dạ, nghĩ ngợi một chút rồi cắn răng nói: “Không có gì, không phải trước đây cô ấy hay buồn nôn sao?”
Bạch Diệc Phi gật đầu.
Lưu Hiểu Anh lại nói: “Tại sao phụ nữ lại buồn nôn?”
“Tại sao?”, Bạch Diệc Phi khẽ sững người, sao mà anh biết được?
Lưu Hiểu Anh trừng mắt, dù sao cũng nói ra rồi, có giấu cũng không giấu được: “Anh còn dám nói là yêu vợ mình, đến chuyện này mà cũng không biết!”
“Cô ấy đương nhiên là có thai rồi, vả lại còn là một cặp song sinh”.
Bạch Diệc Phi sững sờ.
Có thai rồi?
Lại còn là một cặp song sinh!
Anh sắp được làm bố!
Bạch Diệc Phi rất phấn khích, hận không thể chạy đến bên cạnh Lý Tuyết ôm cô ngay lúc này.
Nhưng vào lúc anh đang hưng phấn nhất thì có một cuộc điện thoại gọi đến phá hủy niềm vui của anh.
Bạch Diệc Phi nhấc máy.
“Anh Bạch, em cho người điều tra rồi, chị dâu đúng là quay về hội liên minh doanh nghiệp, nhưng mà...”
“Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng người của em không liên lạc được với chị ấy, hình như mất tích rồi”
Cuộc gọi này là của Lâm Cuồng, sau khi Bạch Diệc Phi đến thủ đô thì đã gọi điện cho cậu ta, anh muốn sử dụng mối quan hệ của Lâm Cuồng để tìm Lý Tuyết.
Dù sao thời gian trước chuyện anh và Đạo Trưởng cũng đã ầm ĩ lớn như vậy, nếu anh lại đến liên minh doanh nghiệp nữa thì e rằng ông ta cũng không cho anh vào.
Bạch Diệc Phi kinh ngạc: “Chuyện là sao?”
....
Sau khi cúp máy, Bạch Diệc Phi bắt đầu lo lắng.
Lý Tuyết không thể tự nhiên biến mất vô cớ như vậy được, vậy thì rất có khả năng là cô đã gặp nguy hiểm.
Mà anh lại vừa mới biết tin cô có thai, bây giờ Lý Tuyết mất tích, Bạch Diệc Phi càng thêm lo lắng và thấp thỏm.
Anh không thể để Lý Tuyết chịu một chút tổn thương nào.
Vì vậy Bạch Diệc Phi quyết định đến liên minh doanh nghiệp.
Bạch Diệc Phi một mình đến đó nhưng lại không gặp trở ngại gì, tuy nhiên anh không gặp được Đạo Trưởng.
Anh hỏi người trong liên minh doanh nghiệp thì tất cả mọi người đều không biết Lý Tuyết đã đi đâu.
Rời khỏi đó, Bạch Diệc Phi vừa thất thần vừa hoảng sợ.
Thủ đô lớn như vậy, anh phải đi đâu để tìm cô đây?
Càng kéo dài thời gian thì Lý Tuyết sẽ càng gặp nguy hiểm hơn.
Anh thật sự rất sợ hãi.
Đột nhiên Bạch Diệc Phi nhớ tới nhà họ Bạch.
Vì vậy, gần tối anh chạy đến biệt thự nhà họ Bạch, bấm chuông cửa.
Người mở cửa là một người đàn ông hơn 50 tuổi, ông ta mặc bộ đồ âu đuôi én, đeo kính gọng vàng.