Trương Hoa Bân nói: “Bạch Kiều rời khỏi khách sạn rồi, tôi đoán cô ta có khả năng đã quay trở lại thủ đô”.
Sắc mặt Bạch Diệc Phi thay đổi rõ ràng, anh lạnh lùng đáp: “Tôi biết rồi”.
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Diệc Phi lập tức xuống lầu, anh nhìn thấy Trần Hạo ở cửa.
“Đưa chìa khóa xe cho anh!”
Trần Hạo giao chìa khóa cho Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi lên một chiếc xe Wolkswagen, khi Trần Hạo định đi cùng thì anh nói: “Anh đi một mình!”
Trần Hạo sững lại, sau đó đóng cửa xe.
Bạch Diệc Phi khởi động xe, lái nhanh ra ngoài.
...
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Dương Xảo và Kỳ Kỳ.
Hai người không ai lên tiếng, phòng bệnh rất yên tĩnh.
Dương Xảo thỉnh thoảng lại liếc nhìn Kỳ Kỳ một cái.
Kỳ Kỳ biết Dương Xảo đang nhìn mình, cô ta cũng hiểu ý Dương Xảo, cuối cùng, khi Dương Xảo nhìn cô ca một lần nữa thì Kỳ Kỳ lên tiếng: “Cô đừng lo lắng, tôi sẽ không cướp anh ấy của cô, tôi là em gái anh ấy”.
“Hả?”, Dương Xảo kinh ngạc mất một hồi, sau đó dần đỏ mặt vì tâm tư của mình bị người khác nhìn thấu.
Kỳ Kỳ thấy Dương Xảo đỏ mặt, trong lòng bỗng nhiên bớt giận, bất đắc dĩ cười nói: “Chị dâu, chị vất vả rồi”.
Dương Xảo nghe vậy liền lắc đầu, căng thẳng lắp bắp nói: “Không... không đâu...”
Kỳ Kỳ nhìn cô ta cười nhạt nói: “Năm tôi 4 tuổi, bố mẹ tôi qua đời vì tai nạn, lúc ấy tôi còn đang học mẫu giáo, chưa hiểu chuyện gì cả”.
“Khi ấy có một người đến đón tôi, thế là tôi đi theo, tôi được người đó nuôi dưỡng, sau này mới biết rằng anh trai tôi cũng mất tích”.
“Lúc ấy tôi biết mình không còn bố mẹ nữa nhưng vì quá nhỏ, trong lòng cũng không buồn phiền gì nhiều, nhưng tôi luôn nhớ rằng mình còn có một người anh trai”.
“Tôi rất thích anh trai của mình và thường xuyên đi theo anh ấy...”
Dương Xảo lặng lẽ nghe Kỳ Kỳ nói về quá khứ của bọn họ.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Kỳ Kỳ đột nhiên không nói nữa, trong phòng lập tức trở nên yên lặng, nhưng dường như không còn ngượng ngùng như trước nữa.
Lại qua một hồi, Kỳ Kỳ nói: “Cảm ơn chị, chị dâu”.
“Cảm ơn chị cho anh tôi một gia đình”, Kỳ Kỳ cảm kích nói.
Dương Xảo lắc đầu, ánh mắt mờ đi rất nhiều: “Thật ra tôi đều hiểu, những thứ này đối với anh ấy đều là thừa thãi và gánh nặng”.
Kỳ Kỳ lắc đầu nói: “Không phải như vậy, tôi biết, anh trai tôi nhất định rất cô đơn, bởi vì có chị ở bên cạnh nên anh ấy mới không cô đơn nữa”.
“Khi tôi biết anh ấy là anh trai của tôi, tôi thật sự rất hạnh phúc, biết chị là chị dâu mình, tôi càng vui hơn”.
Kỳ Kỳ vừa nói vừa cười, nụ cười này của cô ta là thật.
Dương Xảo nghe thấy điều này cũng cảm thấy tâm trạng tốt hơn, nhìn về phía Kỳ Kỳ hơi phấn khích.
Đúng lúc này, Kỳ Kỳ lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: “Đều tại Bạch Diệc Phi, hắn ta đúng là đáng chết!”
Dương Xảo lập tức sững sờ.
Kỳ Kỳ tiếp tục lạnh lùng nói: “Chị dâu, đợi khi vết thương của anh tôi khỏi, chị nhất định phải khuyên anh ấy đừng đi theo Bạch Diệc Phi nữa”.
Dương Xảo khó hiểu hỏi: “Tại sao vậy?”
Kỳ Kỳ trầm mặc một lúc sau đó nói với Dương Xảo: “Có một số chuyện bây giờ tôi vẫn chưa thể nói ra, nhưng chị phải tin tôi, không được đi theo Bạch Diệc Phi nữa, đi theo hắn sẽ càng ngày càng nguy hiểm, đây mới chỉ là bắt đầu, sau này còn nguy hiểm hơn nữa”.
“Tôi... tôi không hiểu”, Dương Xảo vẫn còn khó hiểu, vả lại nhìn dáng vẻ của Kỳ Kỳ như đang nói xấu về Bạch Diệc Phi, nhưng cô ta có thể nghe thấy một chút kinh hãi trong giọng nói của Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ thấy vậy có chút lo lắng, nhưng vẫn kiên nhẫn nói: “Chị dâu, chị không hiểu cũng không sao, chị chỉ cần biết, đừng để anh tôi đi cùng Bạch Diệc Phi là được”.
Ngừng một chút, Kỳ Kỳ lại nói: “Chị dâu, vừa rồi tôi nghe giọng điệu của chị, có phải là rất bất mãn với Bạch Diệc Phi đúng không?”
Dương Xảo nghe vậy thì mới thấy vừa rồi ngữ khí của mình có chút...
Nhưng Dương Xảo lại nhớ lại những ngày ở đảo Lam.
Cô ta và Dương Lâm được bố mẹ đưa đến đó, nhưng bố mẹ mất rồi, để sống sót, cô ta đã tự mình nuôi nấng em trai, cố ý làm cho mình xấu xí đi.
Sau đó cô ta gặp được Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi đưa hai chị em họ về đất liền, trước đó, rời khỏi đảo Lam là một mong ước xa vời đối với họ.
Sau đó nữa thì cô ta nghĩ đến việc Từ Lãng lên thuyền thay Bạch Diệc Phi, dẫn dụ kẻ địch.
Cuối cùng, Dương Xảo lắc đầu, trong mắt ánh lên, cười nói: “Ngữ khí của tôi không tốt, thật ra là bởi vì anh Lãng bị thương”.
“Nhưng không thể trách Bạch Diệc Phi được”.
“Anh của cô đã từng nói với tôi, nguyện ước lớn nhất đời này của anh ấy là tìm được em gái, anh ấy nói, bao nhiêu năm làm sát thủ giống như một cỗ máy lạnh lẽo, bên cạnh anh ấy luôn chỉ có cô đơn và bóng đêm”.
“Anh ấy không có bất kỳ người bạn nào, cũng không biết tại sao mình phải sống, cho đến khi anh ấy gặp được Bạch Diệc Phi”.
“Anh ấy nói với tôi, lúc anh ấy định giết Bạch Diệc Phi thì đã mắc bẫy và suýt chết, lúc ấy Bạch Diệc Phi có thể một mình mà rời đi”.
“Nhưng Bạch Diệc Phi lại không màng đến nguy hiểm của bản thân mà cứu anh ấy, anh ấy nói, đây là ơn cứu mạng, nhất định phải dùng tính mạng của mình để đền đáp, thế nên sẽ đi theo Bạch Diệc Phi đến cùng”.
“Anh ấy còn nói, trước khi gặp được Bạch Diệc Phi, sau mười tuổi anh ấy chưa từng cười, chỉ khi gặp được Bạch Diệc Phi anh ấy mới cười trở lại”.
“Thật ra, có một câu cô nói sai rồi, không phải vì có tôi nên anh ấy mới không cô đơn, đó là bởi vì có Bạch Diệc Phi, bởi vì có những người này xung quanh, anh ấy có bạn bè, thế nên mới không cô quạnh nữa”.
Kỳ Kỳ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Dương Xảo, dường như muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói.
Dương Xảo nhìn vào mắt cô ta, nói tiếp: “Tôi và em trai được bố mẹ đưa đến đảo Lam từ khi còn rất nhỏ, không lâu sau thì họ đều qua đời, tôi một mình nuôi em trai khôn lớn, mong ước lớn nhất của chúng tôi là được rời khỏi đó”.
“Ngày nào chúng tôi cũng phải sống trong sợ hãi, chỉ sợ vì chọc giận ai đó mà mất mạng, nhưng chúng tôi lại gặp được Bạch Diệc Phi”.
“Là anh ta đưa chúng tôi rời khỏi đảo Lam, cho chúng tôi có cuộc sống như những người bình thường, khiến tôi gặp được anh của cô”.
Dương Xảo nói xong thì hốc mắt đã đầy nước, âm thanh cũng nghẹn ngào: “Vì vậy, tôi có tư cách gì mà bất mãn, có tư cách gì mà phàn nàn chứ? Càng không có tư cách yêu cầu anh Lãng phải làm gì”.
“Nhưng tôi biết, bất kể lựa chọn của anh ấy là gì, tôi đều sẵn sàng đồng hành cùng anh ấy, tôi không đủ tư cách lựa chọn thay nhưng có khả năng đi cùng anh ấy”.
“Anh trai của cô nhìn có vẻ rất buồn tẻ, nhưng anh ấy là một người đàn ông có tình có nghĩa, anh ấy sẽ không vì cuộc sống ổn định của mình mà từ bỏ tình cảm anh em”.
Kỳ Kỳ chỉ im lặng khi nghe những lời này.
Thật ra một số chuyện nhìn có vẻ rất đơn giản, có thể giải quyết bằng một câu nói, nhưng lại rất khó thực hiện, đặc biệt là khi bạn phải đứng trước sự lựa chọn.
Từ góc độ của bản thân, cô ta hi vọng sau này anh trai mình có thể tránh xa nguy hiểm, điều này không sai, nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của Từ Lãng, cũng không biết Từ Lãng và Bạch Diệc Phi đã trải qua những gì.
Từ Lãng nói, ơn cứu mạng phải trả bằng chính mạng sống của mình.
...
Trên đường cao tốc hướng ra khỏi thành phố Thiên Bắc, vài chiếc xe ô tô sang trọng lao nhanh, đi phía trước là một chiếc Audi.
Họ phóng rất nhanh, vượt quá tốc độ cho phép trên đường cao tốc.
Nhưng phía sau họ vẫn có một chiếc xe con đang đuổi theo, một chiếc xe rất đỗi bình thường.
Người lái xe Audi nhìn thấy chiếc xe phía sau thì sợ hãi nói: “Cô chủ, chiếc xe phía sau hình như đang đuổi theo chúng ta”.
Bạch Kiều nghe xong lập tức nhìn vào kính chiếu hậu, cau mày, vẻ mặt âm trầm nói: “Sợ cái gì, chỉ là một chiếc xe thôi, nhiều nhất cũng chỉ bốn người, chúng ta có 20 người, chả lẽ lại sợ bọn họ”.
Tài xế nghe vậy gật đầu đồng ý: “Cô chủ nói đúng lắm”.
Nhưng tài xế vẫn hơi kinh, dù sao đây cũng là địa điểm của thành phố Thiên Bắc, lần trước suýt bị thiêu chết, thế nên vẫn còn ám ảnh.
Còn về Bạch Kiều.
Cô ta đã bố trí cẩn thận để cho Bạch Diệc Phi và Diệp Hoan hai người vừa cùng thân bại danh liệt, đồng thời vừa có được mảnh đất kia mà không cần tốn sức.
Để chứng minh những người đàn ông trong nhà họ Bạch đều không bằng cô ta, để những trưởng lão trong gia tộc thấy được ai mới là người mạnh nhất.
Nhưng thực tế, mọi chuyện mà cô ta sắp đặt đã bị người khác nhìn thấu từ lâu, còn bị Bạch Diệc Phi cho một cái tát vào mặt.
Còn có tên phế vật Lý Chúc kia nữa, cô ta chưa từng ngờ tới hắn ta lại ẩn thân giỏi như vậy, cuối cùng còn đòi thiêu sống họ nữa.
Trong lòng cô ta bây giờ cực kỳ phiền chán, căm hận tất cả mọi người.
Những người này coi cô ta như một con ngốc mà xoay vòng, đợi sau khi cô ta về nhà, nhất định sẽ bị bố mẹ mắc nhiếc và gia tộc trừng phạt.