Người đàn ông trung niên lập tức bò lên rồi giơ tay che ngực, lực đánh của đối phương rất mạnh, ông ta cảm thấy lồng ngực dâng trào và vô cùng buồn nôn.
Lúc này người đàn ông trung niên rốt cuộc cũng thấy rõ ràng người trước mặt, sau khi nhìn thấy thì ông ta sợ ngây người.
Đối phương là một người đàn ông trạc ba mươi tuổi, tóc dài, râu ria xồm xoàm, quần bò rách rưới, nếu không phải người ngượm sạch sẽ thì có lẽ ông ta còn tưởng là một tên ăn mày.
Nhưng mà một người như thế lại có thể đánh ông ta đến mức không có sức phản kháng lại.
Người đàn ông trung niên rất tức giận, ông ta cầm đao lên rồi chỉ vào người đó: “Mẹ nó mày là ai? Có giỏi thì khai tên ra đây!”
Giọng nói vừa dứt thì tên ăn mày kia lại vọt thẳng qua.
Người đàn ông trung niên thấy thế thì thầm giật thót, ông ta không ngờ đối phương không những không nghe mà còn trực tiếp ra tay.
Mẹ nó, thật sự đếch coi ông ta ra gì mà!
Còn nhớ khi xuống núi sư phụ đã từng nói, trên thế giới này người luyện ám kình tốt nhất chính là ông ta, cho dù là đàn anh Đạo Trưởng cũng không bằng được, chỉ cần ông ta luyện tập nhiều hơn thì về sau thực lực của ông ta chắc chắn sẽ đuổi kịp bọn họ, thế nên ông ta mới xuống núi đi rèn luyện.
Bởi vì lời nhận xét này của sư phụ nên mới khiến bản thân ông ta vô cùng kiêu ngạo, ông ta cũng chưa từng bị người khác coi thường thế này.
Người đàn ông trung niên vô cùng tức giận, ông ta sử dụng đòn ám kình mạnh nhất, rồi cầm đao xông tới.
“Bang!”
Ông ta lao đến với khí thế vô cùng mạnh mẽ, nhưng tên ăn xin kia chỉ cần giơ tay đã có thể bắt được cổ tay ông ta.
Người đàn ông trung niên không khỏi ngây ngẩn cả người.
Mà tên ăn xin không cho ông ta cơ hội khiếp sợ, anh ta tiếp tục tấn công, đánh bay người đàn ông trung niên ra ngoài lần nữa.
“Ầm!”
Nhưng người đàn ông trung niên còn chưa rơi xuống đất thì tên ăn xin đã lấy tốc độ người thường khó có thể tưởng tượng được mà đuổi theo, nắm tay nhanh chóng đấm vào cơ thể vẫn đang lơ lửng giữa không trung của ông ta.
Người đàn ông trung niên bị đấm văng xuống đất.
“Ầm!”
Bụi đất bay mù mịt.
Khoé miệng ông ta rỉ máu, đôi mắt trừng lớn tràn ngập sợ hãi, người đàn ông trung niên chắc chắn rằng đối phương muốn dùng một đòn đánh chết ông ta.
Vì thế ông ta lập tức hét lên: “Đàn anh, mau đến cứu!”
Ông ta vừa dứt lời thì một bóng người đã nhanh chóng bay tới, đánh thẳng về phía tên ăn xin.
Ánh mắt tên ăn xin chuyển động, sau đó anh ta hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng tránh được đòn đánh của Đạo Trưởng, anh ta giơ tay lên đấm thật nhanh.
Người tới không phải ai khác mà chính là chủ tịch liên minh doanh nghiệp thủ đô, cũng là đàn anh của người đàn ông trung niên, Đạo Trưởng.
Người ở thủ đô đều biết Đạo Trưởng có sức mạnh vô địch, gần như không ai có thể đánh thắng được ông ta.
Nhưng mà hiện giờ Đạo Trưởng lại bị tên ăn xin đánh liên tục phải lùi về phía sau, ông ta cũng chỉ đỡ hơn người đàn ông trung niên một chút mà thôi.
Người đàn ông trung niên thấy thế thì khiếp sợ không thôi.
Nhưng dù sao Đạo Trưởng vẫn là Đạo Trưởng, sở dĩ nói thực lực của Đạo Trưởng hơn người đó là vì thực lực của ông ta quả thật rất mạnh.
Cho nên sau khi đỡ được một đấm của tên ăn xin thì ông ta đột nhiên sải bước tới trước, giơ nắm đấm đối chọi với đòn đánh của tên ăn xin, sau đó ông ta nhẹ thu tay lại, tiếp tục dồn sức đẩy về phía trước, phản ngược lại toàn bộ lực đánh lên người tên ăn xin.
Tên ăn xin thuận thế lùi về phía sau một bước, Đạo Trưởng cũng lui về phía sau vài bước, hai người kéo dãn khoảng cách.
Sau khi đã ổn định cơ thể thì lúc này Đạo Trưởng mới thấy rõ diện mạo của người đàn ông kỳ quái này, trong mắt ông ta xuất hiện vẻ kinh ngạc, cũng càng thêm ngưng trọng: “Mày là vệ sĩ của ông hai nhà họ Lâm sao?”
Tên ăn xin lại lắc lắc mái tóc một cách lạnh lùng, sau đó anh ta ôm cánh tay cười nói: “Tao cũng không phải là vệ sĩ, chúng tao chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi".
Đạo Trưởng nghe vậy thì nhíu mày, ông ta nhìn chằm chằm tên ăn xin.
Tên ăn xin trừng mắt: “Làm sao thế? Không phục à!”
Đạo Trưởng lạnh nhạt nói: “Có phục hay không thì có gì khác nhau? Tao và mày cũng chả chênh nhau là mấy".
Tên ăn xin cười nhạo một tiếng, rồi hừ lạnh nói: “Cả ngày chỉ biết ra vẻ, đúng là chướng con mắt".
Sắc mặt Đạo Trưởng lập tức trầm xuống, nhưng ông ta chỉ hỏi: “Nếu là đối tác, vậy tại sao...”
Ông ta còn chưa nói xong thì tên ăn xin đã cắt ngang: “Mẹ nó, đừng có hỏi nữa, hỏi nữa là ăn đấm đấy!"
Sắc mặt Đạo Trưởng lúc này càng khó coi hơn.
Đạo Trưởng vẫn luôn là người vô cùng mạnh, chưa từng có người nào dám đối xử với ông ta như vậy, ông ta cảm thấy không còn chút mặt mũi nào, trong lòng cũng sẽ không thoải mái.
Nhưng mà Đạo Trưởng chỉ nắm chặt tay lại, không làm gì cả, rốt cuộc thì hiện giờ ông ta vẫn chưa biết được đường đi nước bước của người đàn ông này.
Cứ ngỡ là trận đánh vớ vẩn thôi, nhưng chính trận đánh vớ vẩn như vậy đã khiến đàn em của ông ta không còn sức phản kháng, thiếu chút nữa còn bị đánh chết, ngay cả ông ta cũng bị đánh đến lùi về sau vài bước.
Có lẽ là bởi vì trước đó ông ta đã gặp được một người thần bí ở thành phố Thiên Bắc, hơn nữa thực lực người đó lại trên cả ông ta, vì thế đã khiến cho Đạo Trưởng bắt đầu có chút hoài nghi, ông ta có thật sự rất mạnh hay không?
Hiện giờ Đạo Trưởng làm việc còn cẩn thận hơn so với trước kia, không đến lúc mấu chốt thì sẽ không tùy tiện ra tay.
Đạo Trưởng nhìn thoáng qua người đàn ông trung niên bị đánh trên mặt đất, ông ta hừ lạnh một tiếng, sau đó nhấc người đó lên rồi nói với Lý tuyết: “Phó chủ tịch Lý, chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm, đàn em của tôi chắc nghĩ mấy người là kẻ trộm mộ, tôi thay mặt đàn em tôi xin lỗi phó chủ tịch Lý”.
Nói xong câu đó thì Đạo Trưởng dẫn theo đàn em ông ta rời đi.
Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi lúc này đang trợn mắt há mồm.
Tên ăn xin này không phải người nào khác, mà chính là người đàn ông bọn họ đã nhìn thấy ở trên du thuyền lúc trước, người giống Tần Hoa như đúc, Tần Sơn.
Bởi vì bọn họ quá giống nhau nên lúc người đàn ông đó xuất hiện, Chu Khúc Nhi theo bản năng xem anh ta như Tần Hoa, còn gọi một tiếng ‘ông xã’.
Tần Sơn lúc này đi tới trước mặt Chu Khúc Nhi, dùng ngón tay nâng cằm cô ta lên rồi cười xấu xa nói: “Cô bé à, vừa rồi gọi rất tốt, chúng ta hãy gọi lại lần nữa đi!”
Chu Khúc Nhi sửng sốt một chút, sau đó hất tay tên đó ra, lạnh lùng hỏi: “Anh rốt cuộc là ai?”
Tần Sơn cười rồi tới gần Chu Khúc Nhi: “Tôi không phải là ông xã của cô sao? Vừa rồi là do cô nói mà".
Đúng lúc này Lý Tuyết đột nhiên hét lên một tiếng: “Tần Hoa!”
Tần Sơn quay đầu, không còn lời gì để nói mà nhìn Lý Tuyết: “Tôi nói này, vì sao mà mấy người đều gọi tôi là Tần Hoa vậy? Mẹ nó Tần Hoa kia rốt cuộc là ai thế hả?”
Chu Khúc Nhi trừng mắt nhìn Tần Sơn một cái.
Lý Tuyết lại nhíu mày, cô nhìn Tần Sơn kỹ hơn.
Vừa rồi sở dĩ cô gọi Tần Hoa là vì muốn nhìn phản ứng của anh ta, quả thật anh ta có quay đầu lại, nhưng phản ứng của người đàn ông đó rất bình thường, không có một chút khác lạ nào, thoạt nhìn không giống như là giả vờ.
Lý Tuyết nghi hoặc: trông giống nhau như vậy, chẳng lẽ là anh em của Tần Hoa sao?
Vì thế Lý tuyết hỏi người đàn ông đó: “Vậy tại sao anh lại muốn giúp đỡ chúng tôi?”
Tần Sơn khoanh tay trước ngực, bộ dáng cà lơ phất phơ, anh ta quay đầu qua con đường bên cạnh rồi nói: “Tôi đi ngang qua, sau đó thấy cô vợ còn chưa qua cửa nên lại đây xem thử...”
Nói xong thì Tần Sơn lại nâng cằm Chu Khúc Nhi lên, còn cố ý vuốt ve một chút.
Chu Khúc Nhi tức giận không thôi, nhưng lại ngại sức mạnh vừa rồi của anh ta nên chỉ có thể lùi về phía sau hai bước, giơ tay hất bàn tay kia ra, rồi cả giận nói: “Ai là cô vợ còn chưa qua cửa của anh hả?”
Tần Sơn cười tiến lên một bước: “Cô vợ nhỏ của tôi ơi, nhanh như vậy mà đã quên hả? Lúc ở trên du thuyền không phải cô đã ở bên tôi rồi sao?”
Chu Khúc Nhi thấy vậy thì lập tức lui về phía sau vài bước, sau đó trốn ra phía sau Lý Tuyết, cô ta trừng mắt nói với Tần Sơn: “Anh đừng có mà nói bậy!”
Lúc ấy ở trên du thuyền Tần Sơn thật sự đã làm chút gì đó với Chu Khúc Nhi, nhưng vẫn chưa thực hiện được, nói đến chuyện này Chu Khúc Nhi lại tức giận.
Lý Tuyết đứng ở trước người Chu Khúc Nhi, chặn Tần Sơn lại, cô lạnh lùng nói: “Chúng tôi đều đã có chồng, anh tốt nhất đừng làm điều gì xằng bậy!”
Tần Sơn nghe vậy thì cười một tiếng rồi nói: “Tôi biết việc đó, nhưng mà tôi không để bụng”.
Lý Tuyết nghe vậy thì lập tức trầm mặt: “Anh!”
Tần Sơn cười xấu xa một tiếng, còn huýt sáo nữa, sau đó anh ta nghiêng đầu nói với Chu Khúc Nhi ở phía sau Lý Tuyết: “Cô vợ nhỏ của tôi, chờ tôi tới tìm cô nhe!"
Nói xong thì Tần Sơn cười đi rồi.
Chu Khúc Nhi thấy anh ta đi rồi mới nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Khốn nạn! Vô sỉ!”
Lý Tuyết cũng rất bất đắc dĩ, cô nhìn bóng dáng đã đi xa rồi nói: “Tên đó quả thật đã cứu chúng ta".
Sau khi nói xong thì Lý Tuyết ngây ra một lúc, cô như nhớ tới gì đó nên lập tức lấy di động ra, gọi điện thoại cho Bạch Diệc Phi.
...
Bệnh viện Ngọa Long.
Bạch Diệc Phi lúc này đang để cho Kỳ Kỳ mát xa, sau khi nhận được điện thoại của Lý Tuyết thì sắc mặt anh thay đổi một cách rõ rệt.