“Một người cho dù bị nhốt bao lâu đi chăng nữa, có thể quên mất tất cả nhưng tuyệt đối sẽ không quên vì sao mình bị nhốt, cũng không quên được người đã nhốt mình lại!”
“Hơn nữa trong những năm đó, ngoại trừ chính mình, ông ta không gặp bất kỳ người nào khác, vì thế đầu ông ta hoàn toàn trống rỗng. Sau khi ông ta gặp được khác, ông ta có thể dễ dàng ghi nhớ khuôn mặt của tất mọi người vào bộ não trống không của mình”.
“Theo điều tra của chúng ta thì Sa Phi Dương là một người tốt. Nếu đã là người tốt thì tại sao lại ở trên Lam Đảo? Vì vàng ư? Hẳn không phải”.
“Nếu không phải vì vàng thì vì cái gì?”
“Ông ta nói ông ta chỉ nhớ người nhốt mình lại là Lương Minh Nguyệt, những chuyện khác đều đã quên rồi. Nhưng Lương Minh Nguyệt chắc chắn không đánh lại ông ta!”
“Còn nữa, tại sao Lương Minh Nguyệt lại giấu vàng ở chỗ đó rồi đi khai thác nửa khác của Lam Đảo?”
“Những năm này, nếu mục đích của những người khai thác là tìm vàng vậy thì càng khó hiểu, bọn họ vốn là người của liên minh doanh nghiệp, mà khai thác Lam Đảo cũng là liên minh”.
“Hơn nữa, số vàng này đủ để thành lập một quốc gia nhưng Lương Minh Nguyệt lại không động đến, đã thế còn tìm nơi giấu nó đi”.
Sau khi nghe Bạch Diệc Phi phân tích, Trương Hoa Bân cau mày. Anh ta gần như không suy nghĩ sâu xa về những vấn đề này.
Vì thế anh ta không chắc chắn mà hỏi: “Thế nên anh nghi ngờ Sa Phi Dương có vấn đề?”
Bạch Diệc Phi lại nói: “Không chỉ mình ông ta mà tất cả mọi người đều có vấn đề”.
“Từ khi tôi tiếp quản Hầu Tước, Liễu Chiêu Phong cứ phải đối đầu với tôi, tương đương với tập đoàn Liễu Thị đối đầu với tôi. Sau khi Liễu Thị sụp đổ, Liễu Chiêu Phong lại không bị ảnh hưởng gì, sau này tôi mới biết hắn có chỗ dựa”.
“Lúc đó, Vương Lâu xác nhận chỗ dựa của hắn là nhà họ Diệp, nhưng trong cuộc tranh tuyển trên biển, rõ ràng người đứng sau hắn không phải bọn họ. Sau này, trong buổi tiệc ăn mừng của vợ tôi, chính miệng Liễu Chiêu Phong đã nói với tôi, chỗ dựa của hắn là liên minh doanh nghiệp thủ đô, sau đó lại được người cứu thoát”.
“Có người nói với tôi, kẻ cứu hắn là người nhà họ Lâm, mà hôm đó hắn đến chủ yếu là vì muốn ra tay với em trai của chủ tịch liên minh doanh nghiệp thủ đô – Hứa Xương. Vì thế Liễu Chiêu Phong cũng không phải người của liên minh doanh nghiệp”.
“Nhưng nếu hắn là người nhà họ Lâm, ông ba Lâm lại tham gia giết Lương Minh Nguyệt, hắn lại được người của liên minh cứu”.
“Lúc ông hai nhà họ Lâm ở trên thuyền, Liễu Chiêu Phong cũng không đi gặp, như vậy lại càng khó hiểu”.
“Vì thế người cứu Liễu Chiêu Phong là nhà họ Lâm, mà liên minh doanh nghiệp lại bảo vệ nhà họ Lâm, ám sát Hứa Xương là Liễu Chiễu Phong, chuyện này phải giải thích thế nào?”
“Ầy…”, Trương Hoa Bân nghe Bạch Diệc Phi nói đến mức đau đầu, chỉ đành lắc đầu.
Bạch Diệc Phi lại nói: “Tô Đại Lưu vẫn luôn ở trong nhà xác, không ai biết, cũng không được trọng dụng nhưng trên đường lúc chúng ta trở về thì gặp tập kích, lúc đó ông ta được gọi đến đón chúng ta”.
“Nhưng khi ấy Đạo Trưởng hoàn toàn không biết lộ trình cũng như thời gian chúng ta trở về, vậy thì tại sao lại đúng lúc xuất hiện tại nơi chúng ta sẽ lên bờ?”
Nghe đến đây, Trương Hoa Bân nghĩ đến gì đó, biểu cảm cũng thay đổi: “Trên thuyền có gián điệp”.
Bạch Diệc Phi gật đầu.
Trương Hoa Bân suy nghĩ rồi nói ra suy đoán của mình: “Có khi nào là đám nhân viên trên thuyền không?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Không thể nào. Nếu đã không ai biết Tô Đại Lưu vậy thì ai biết được ông ta sẽ thuê chiếc thuyền đó, hơn nữa con sắp xếp gián điệp lên thuyền chứ?”
Điều này thật sự đáng ngờ.
Nhưng mọi chuyện trên đời này đều có nguyên nhân, kết quả. Bọn họ bây giờ chỉ nhìn thấy kết quả mà không biết, thậm chí còn chưa từng suy nghĩ đến nguyên nhân ban đầu.
Điều này là sai lầm trí mạng.
Bạch Diệc Phi đột nhiên nổi lên nghi vấn: “Chúng ta luôn bị giám sát, bị người khác lập bẫy, dắt mũi!”
“Sư phụ tôi, Kỳ Kỳ, Đạo Trưởng, mỗi người đều biết đến sự tồn tại của tôi, tại sao lại như vậy?”
“Còn nữa, vì sao vợ tôi lại bị điều đến thủ đô?”
“Chưa hết, nếu Đạo Trưởng đã đoán ra chúng ta đi tìm vàng thì không thể không hiểu con người A Vũ, hẳn phải đoán được gã hai lòng”.
“Vậy thì, vì sao hắn không đích thân đến mà phái A Vũ đi?”
Tất cả những câu hỏi của Bạch Diệc Phi khiến Trương Hoa Bân không nói lên lời.
Mà ánh mắt Bạch Diệc Phi lại càng ngày càng sáng tỏ.
Không phải anh đã đoán ra gì đó, anh không ngẫm ra được nhưng đã bắt đầu nghi ngờ mọi việc.
Có một số việc không biết cũng không sao, nhưng nếu chỉ cần bạn suy nghĩ đến thì không có gì không làm rõ được.
Bạch Diệc Phi đột nhiên than thở: “Ài, tôi vốn cho rằng chỉ có vài kẻ địch là Đạo Trưởng, Diệp Hoan, Bạch Khiếu”.
“Nhưng bây giờ nghĩ lại thì mọi việc đã vượt quá dự đoán của tôi rồi”.
Trương Hoa Bân nghe vậy cũng thở dài nói: “Yên tâm, chỉ cần tôi vẫn ở đây thì nhất định sẽ luôn giúp anh”.
Bạch Diệc Phi cười cụng tay với anh ta.
Có câu này rất đúng, có được ắt có mất, có mất ắt có được.
Anh có lẽ đã mất đi một số thứ nhưng anh cũng có được một số thứ khác, chẳng hạn như tình yêu, tình bạn.
Bọn họ coi Bạch Diệc Phi là anh em, bạn bè, Bạch Diệc Phi rất vui, nhưng những người này có vấn đề khiến anh rất khó chịu.
Lúc này, Trương Hoa Bân đột nhiên hỏi: “Vậy thì để Sa Phi Dương cùng thuyền với những thuyền viên khác chẳng phải rất mạo hiểm à?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Bởi vì ông ta còn quá nhiều chỗ đáng ngờ nên tôi mới để bọn họ ngồi ở một thuyền khác. Nếu thật sự có chỗ nào có vấn đề thì cũng không nguy hiểm đến những anh em của chúng ta”.
Trương Hoa Bân thắc mắc: “Vậy số vàng kia…”
“Ông ta sẽ không quan tâm đền tiền tài”, Bạch Diệc Phi chậm rãi nói.
Trương Hoa Bân hơi khựng lại, sau đó gật đầu: “Cũng đúng, bị nhốt cùng vàng lâu như vậy, nếu là tôi thì cả đời này tôi cũng không muốn nhìn thấy vàng nữa”.
Hai ngày một đêm sau, đám người Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng về đến thành phố Thiên Bắc.
Sắp xếp vàng vào xe xong, Bạch Diệc Phi lên xe của Từ Lãng.
Anh vừa vào, Từ Lãng đã đưa cho anh một tờ giấy.
Bạch Diệc Phi nhìn xong thì tâm tình phức tạp.
Từ Lãng vui mừng nói: “Tôi và Dương Xảo không có quan hệ huyết thống”.
Tờ giấy này là kết quả giám định huyết thống giữa Dương Xảo và Từ Lãng.
Bạch Diệc Phi hoàn toàn không bất ngờ vì dù sao anh cũng biết một người còn có khả năng cao hơn. Nhưng anh lại bất ngờ vì nụ cười của Từ Lãng.
Đương nhiên, tâm trạng anh không tốt như vậy, không thể cười nổi.
Dương Xảo không phải em gái của Từ Lãng vậy thì rất có khả năng là Kỳ Kỳ, cho nên trong đầu anh hiện tại chỉ toàn nghĩ liệu anh có nên nói việc này cho Từ Lãng hay không.
Nhưng nói cho anh ta rồi thì phải giải quyết thế nào?
Từ Lãng phát hiện ra vẻ bất thường của anh nên hỏi: “Anh sao vậy? Không vui à?”
Bạch Diệc Phi lập tức hoàn hồn, cười gượng rồi nói: “Anh rất vui?’
Từ Lãng nghe vậy thì hơi đỏ mặt, giấu đầu lòi đuôi mà nói: “Tôi không phải vui vì chuyện mà các anh đang nghĩ đâu!”
Bạch Diệc Phi bật cười: “Anh biết tôi nghĩ gì à?”
“Cút”, Từ Lãng hóa thẹn, bực bội nói vài câu rồi khởi động xe.
Lúc này, Bạch Diệc Phi đột nhiên mở cửa xuống xe, trêu ghẹo Từ Lãng: “Anh xem anh đi, thật sự là sát thủ à? Có sát thủ nào thẹn thùng như anh không?”
Từ Lãng càng ngượng hơn: “Cút!”
Sau khi Bạch Diệc Phi xuống xe thì mở cửa thùng chở hàng ra, vẫy tay với Kỳ Kỳ đã tự giác chiếm một chỗ ở đó: “Ra đi”.
Kỳ Kỳ thấy vậy thì ngoan ngoãn xuống xe.
Bạch Diệc Phi để Kỳ Kỳ ngồi ở ghế sau buồng lái, còn nói: “Bên trong ấm áp”.
Kỳ Kỳ nghe vậy thì hừ lạnh, ngó lơ anh.
Từ Lãng săm xoi nhìn Kỳ Kỳ nhưng không nhiều lời mà đợi Bạch Diệc Phi lên xe rồi lái đi.
Bạch Diệc Phi đang nghĩ, nếu đã là người nhà thì hẳn phải có phản ứng gì đó chứ. Nếu hai người nhận ra thì anh không cần phải lăn tăn nữa.
Còn về kết quả cuối cùng thì đến lúc đó hãy bàn.
Nhưng hiển nhiên là bọn họ không nhận ra.
Trên đường, Bạch Diệc Phi nói với Từ Lãng: “Trong nhóm của chúng ta có gián điệp của Đạo Trưởng”.
Từ Lãng kinh ngạc: “Tra ra được là ai chưa?”
Bạch Diệc Phi nói lại mọi chuyện với anh ta, cho thấy anh rất tin tưởng anh ta.
“Chưa”, Bạch Diệc Phi lắc đầu.