Phòng ăn ở tầng trên rất rộng, trông như một sảnh tổ chức tiệc.
Để thỏa mãn khách khứa nên ngoài các món ăn địa phương, còn có cả đồ ăn phương Tây, đúng là thương nhân thủ đô có khác, rất bạo tay.
Mấy người Lý Tuyết không thích đồ Tây, nên chỉ gọi vài món rồi ngồi ăn chung một chỗ.
"Anh, vòng thứ nhất bao giờ mới kết thúc vậy?", Trần Hạo vừa và cơm vừa nói.
Bạch Diệc Phi tính toán thời gian một chút: "Chắc có thể kết thúc trong hôm nay".
"Vâng, em thấy bây giờ anh có khả năng được chọn rất lớn đấy!", Trần Hạo nghĩ đến chuyện vừa rồi thì lập tức vui vẻ, Bạch Diệc Phi có tập đoàn Thủy Tinh của Vương Lâu, lại cộng thêm hai bệnh viện kia nữa, không có mấy người có thể so sánh được với tài sản của anh.
Lý Tuyết bên cạnh nghe thấy vậy cũng mở miệng nói: "Hay em cũng chuyển công ty Phúc Thụy cho anh?"
"Không cần đâu", Bạch Diệc Phi lắc đầu, anh khẽ mỉm cười: "Bây giờ chuyển cũng không kịp, hơn nữa anh có tập đoàn Thủy Tinh là đủ rồi".
Lý Tuyết gật đầu, cô tiếp tục ăn cơm.
Lúc này trong phòng ăn xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi ngồi xe lăn, gã ta nhìn quanh phòng ăn một lượt, sau khi thấy được bàn Bạch Diệc Phi ngồi thì tự mình đẩy xe lăn đi tới.
"Bạch Diệc Phi! Lý Tuyết!"
Gã ta kêu lớn một tiếng, thu hút sự chú ý của không ít người.
"Lý Phàm?"
Lý Tuyết ngẩng đầu lên, cô kinh ngạc không thôi: "Sao anh lại ở đây?"
Lý Phàm khinh thường nhìn qua, sau đó khinh miệt nói: "Đương nhiên là tới tham gia tranh cử rồi! Sao mấy người lại tới đây? Một lũ rác rưởi mà cũng dám tới nơi này hả".
Sau khi Lý Phàm lên thuyền thì luôn ở trong phòng nghỉ ngơi, vì biết mình xếp sau cho nên gã ta chưa ra, cũng không biết chuyện xảy ra buổi sáng nay.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: "Lý Phàm, chuyện lúc trước chắc anh quên rồi phải không? Tôi đã cảnh cáo anh lần cuối cùng rồi đấy!"
Lần trước Lý Phàm liên kết với Diệp Ngải cùng nhau đối phó với tập đoàn Hầu Tước, anh nể tình ông cụ Lý mới bỏ qua cho Lý Phàm, lần này nếu như gã ta còn muốn tự mình tìm chỗ chết thì anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Lý Phàm không thèm để ý, gã ta giễu cợt Bạch Diệc Phi: "Bạch Diệc Phi, mày cho rằng mày là ai hả? Không có tập đoàn Hầu Tước thì mày cũng chẳng là cái mẹ gì!"
"Không đúng, sao chúng mày lại tới đây?", Lý Phàm đột nhiên phát hiện ra vấn đề này, không có tập đoàn Hầu Tước thì Bạch Diệc Phi không đủ tư cách đến đây.
"Đương nhiên là có thư mời rồi!", Trần Hạo cắt ngang một tiếng: "Ngu ngốc!"
Lý Phàm ba lần bốn lượt đối đầu với Bạch Diệc Phi, Trần Hạo sớm đã không ưa gã ta rồi.
Sắc mặt Lý Phàm tái xanh, gã ta chỉ vào Trần Hạo cả giận nói: "Mày là ai? Dám nói chuyện như vậy với tao? Biết tao là ai không hả? Có tin tao lập tức đuổi mày ra ngoài không!"
Những người vây quanh xem cuộc vui nghe được lời của Lý Phàm thì lập tức nhìn Lý Phàm như thằng ngốc, không nói tới chuyện Bạch Diệc Phi nhận được tập đoàn Thủy Tinh sáng nay, mà cho dù bây giờ Bạch Diệc Phi tay trắng không có gì cả, thì Lý Phàm cũng không có tư cách đuổi người.
Mọi người không thèm che giấu biểu cảm, Lý Phàm nhất thời lúng túng, vẻ phách lối kiêu căng vừa rồi cũng không còn nữa, nhưng gã ta vẫn nhắm vào Bạch Diệc Phi: "Bạch Diệc Phi, mày biết điều một chút đi, chống mắt lên mà xem thử chủ tịch Diệp giành được chức chủ tịch liên minh doanh nghiệp này thế nào".
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì hơi nhíu mày: "Sao lại thành chó của Diệp Hoan rồi?"
Trước Lý Phàm theo Diệp Ngải đối phó với tập đoàn Hầu Tước, là người của Diệp Ngải, bây giờ lại trở thành người của Diệp Hoan, nói cho cùng thì chỉ cần ai có thể đánh bại Bạch Diệc Phi, thì gã ta có thể cun cút theo đuôi luôn, bất kể đối phương là ai.
"Mẹ kiếp, mày chửi tao hả?", Lý Phàm hằm hằm nhìn Bạch Diệc Phi: "Mày có tư cách gì mắng tao? Thằng vô dụng! Thằng..."
"Đủ rồi!", Lý Tuyết nghe không nổi nữa: "Lý Phàm, anh ấy là chồng tôi, cũng là em rể anh, sao anh có thể nói anh ấy như vậy?"
"Tao khinh!", Lý Phàm khinh thường phỉ nhổ một cái: "Mẹ kiếp ai cần một thằng em rể như vậy? Còn mày, tao có nhận là anh mày hả? Đừng tưởng ông nội nhận chúng mày thì tao cũng phải nhận theo!"
"Ông mày cả đời này cũng sẽ không nhận! Chết cũng không!"
Lý Phàm càng nói càng kích động, gã ta vốn là người thừa kế của nhà họ Lý, cũng là cháu trai mà ông nội yêu thương nhất, kết quả chỉ vì Bạch Diệc Phi mà giờ gã ta không còn gì cả.
Tập đoàn nhà họ Lý không còn, lại bị đánh gãy chân, tất cả cũng là vì Bạch Diệc Phi.
Nhưng không quan trọng, giờ đây gã ta vẫn là chủ tịch của nhà họ Lý, vẫn có được thứ mình muốn như cũ.
Bạch Diệc Phi híp mắt một cái, bây giờ Lý Phàm lẽ ra phải ở đồn công an mới đúng, chắc chắn có người giúp gã ta ra ngoài, đồng thời còn trả lại tập đoàn nhà họ Lý cho Lý Phàm, nên bây giờ Lý Phàm mới phách lối như vậy.
Không cần suy nghĩ nhiều, người này chắc chắn là Diệp Hoan.
Bạch Diệc Phi có chút không hiểu, sao Diệp Hoan lại tốn sức đưa một tên vô dụng như Lý Phàm ra ngoài làm gì? Còn trả lại tập đoàn nhà họ Lý nữa? Chẳng lẽ là vì cuộc tranh cử chủ tịch liên minh doanh nghiệp lần này?
Lý Tuyết nghe Lý Phàm nói thế thì muốn phản bác, nhưng lại bị Bạch Diệc Phi chặn lại: "Chó sủa loạn, đừng nói đạo lý với chó".
Lời này khiến cho Lý Phàm lập tức tức giận: "Bạch Diệc Phi!"
Lý Phàm vừa nói vừa tự mình đẩy xe lăn xông về phía Bạch Diệc Phi, dường như gã ta đã quên mất vệ sĩ bên cạnh Bạch Diệc Phi đã đứng che trước người anh.
Lý Phàm còn chưa đến đã bị Bạch Hổ bên cạnh Bạch Diệc Phi ngăn lại rồi đạp một cú, Lý Phàm và xe lăn trượt thật xa mới dừng lại.
Bạch Hổ còn nương tay rồi đấy.
Lý Phàm trượt một đoạn dài, trong lúc đó còn xoay mấy vòng, nên gã ta lập tức cảm thấy chóng mặt, đến lúc gã ta ổn định lại, đang định lên tiếng thì Diệp Hoan đi vào.
"Lý Phàm!", Diệp Hoan đi tới cửa thì thấy được tình hình bên trong, thấy Lý Phàm không biết tự lượng sức mình, lại muốn đi tìm Bạch Diệc Phi gây chuyện thì vẻ mặt gã lập tức không vui.
Lý Phàm thấy Diệp Hoan tới thì hăng tiết gà: "Chủ tịch Diệp, cái thằng Bạch Diệc Phi không biết tại sao có thể lên thuyền, còn dám ra tay với tôi nữa!"
"Im miệng!", sắc mặt Diệp Hoan không tốt, gã thấp giọng nói: "Hắn ta đến bằng thư mời! Mẹ kiếp đừng làm tôi mất mặt!"
"Cái gì?", Lý Phàm có chút sửng sốt, gã không tin nói: "Sao có thể chứ? Hắn ta lấy đâu ra thư mời?"
Diệp Hoan hừ lạnh một tiếng: "Vương Lâu cho".
"Đừng trách tôi không có nói cho anh biết, bây giờ chủ tịch tập đoàn Thủy Tinh không phải là Vương Lâu nữa, mà là Bạch Diệc Phi!"
Lý Phàm lập tức trợn to mắt, gã ta vô cùng kinh ngạc.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tập đoàn Thủy Tinh sao lại trở thành của Bạch Diệc Phi rồi?
Vương Lâu không phải đang hợp tác cùng Liễu Chiêu Phong phá hoại tập đoàn Hầu Tước sao? Sao đột nhiên lại trở mặt?
Lý Phàm nghĩ mãi không ra, mà Diệp Hoan đương nhiên cũng sẽ không nói cho gã ta biết, Diệp Hoan chỉ cảnh cáo mấy câu rồi rời khỏi phòng ăn.
Lý Phàm ngây người tại chỗ, một lúc lâu cũng chưa hoàn hồn.
Mấy người Bạch Diệc Phi thấy Diệp Hoan tới thì còn tưởng gã muốn làm gì đó, kết quả chỉ cảnh cáo mấy câu rồi rời đi, nhìn bộ dạng ngây ngốc của Lý Phàm thì mọi người không còn hứng thú nữa, lại tiếp tục ăn cơm.
Đến khi Lý Phàm lấy lại tinh thần thì đám người Bạch Diệc Phi đã rời khỏi phòng ăn rồi.
Lý Tuyết gói một ít thức ăn mang cho Chu Khúc Nhi, Bạch Diệc Phi một mình lên boong tàu.
Bạch Diệc Phi nhìn mặt biển vô tận, anh nghĩ lại hai người vừa rồi.
Rõ ràng bọn họ đều am hiểu cải trang, hơn nữa có thể bắt chước giọng nói cùng tính cách người bị giả mạo, điều này quả thật khiến cho người khác phải kiêng dè, không cẩn thận thì người bên cạnh mình trở thành kẻ giả mạo từ bao giờ không biết.
Một lần là Chu Khúc Nhi, lần tiếp theo là Trần Hạo, nếu như không phải anh quen thuộc với hai người này thì chỉ sợ cũng rất khó phát hiện ra.
Nhưng hai người kia do ai phái tới?
Anh chưa từng nghe qua ai giả dạng giỏi?
Bạch Diệc Phi đã để cho người đi thăm dò, hy vọng có thể sớm nhận được tin tức.
…
Sau giờ nghỉ trưa, vòng tranh cử thứ nhất lại tiếp tục.
Suốt một buổi chiều vòng thứ nhất mới kết thúc, trải qua vòng phê duyệt cùng sàng lọc công bằng, cuối cùng cuộc tranh cử tiến vào vòng thứ hai với một trăm người.