“Kế hoạch? Kế hoạch gì?”, Bạch Diệc Phi có chút khó hiểu, một suy nghĩ khác loé lên trong đầu, anh lại hỏi: “Cậu quen Bạch Vân Bằng?”
“Đúng”, Vương Lâu gật đầu lần nữa: “Bố vợ cậu giới thiệu cho chúng tôi quen nhau”.
Trên thực tế, tất cả hành vi hiện tại của Vương Lâu đều đi theo kế hoạch của Bạch Vân Bằng, bởi vì chỉ khi bên cạnh Bạch Diệc Phi không còn bất cứ sự trợ giúp nào nữa thì đám người kia mới lộ diện.
Như vậy, nếu muốn tìm được kẻ đứng sau là ai cũng sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Nếu như trong quá trình này mà Bạch Diệc Phi thất bại thì trên thực tế anh vẫn còn có sự trợ giúp của Vương Lâu, chẳng qua là tất cả mọi người đều không ai biết mà thôi.
Bạch Diệc Phi nghe xong cúi đầu không nói gì.
Vương Lâu cũng không mở miệng nói thêm gì nữa mà đợi cho Bạch Diệc Phi từ từ tiêu hoá hết tất cả những thông tin này.
Lý Tuyết lại rất lo lắng nhìn Bạch Diệc Phi.
Một hồi lâu, Bạch Diệc Phi mới nở nụ cười tự giễu chính mình: “Tôi hiểu rồi, bất kể ra sao thì ông ấy cũng sẽ lôi tôi ra để làm mồi nhử, không phải sao? Nói thì nghe có vẻ đường đường chính chính, hừ…”.
“Không phải, chú thực ra rất để tâm đến cậu”, Vương Lâu thấy Bạch Diệc Phi như vậy, không kiềm được nói giúp cho Bạch Vân Bằng vài câu.
Bạch Diệc Phi ngước mắt lên, suy nghĩ hiện lên trong ánh mắt rất phức tạp: “Nếu ông ấy để tâm đến tôi, thì tại sao lại để tôi phải đi làm mồi nhử? Ông ấy không phải rất bản lĩnh à? Tự ông ấy không giải quyết được hay sao mà còn phải đưa mạng sống của con trai mình ra mới được?”
“Ông ấy có xứng đáng làm một người bố không? Ông ấy không xứng!”
Bạch Diệc Phi càng nói thì càng kích động, giọng nói cũng bất giác càng to hơn khiến cho những người xung quanh đó đều quay ra nhìn.
Vương Lâu thấy vậy lập tức tỏ vẻ xin lỗi rồi nói với mọi người: “Xin lỗi, làm phiền mọi người”.
Dứt lời, cậu ta quay ra nói với Bạch Diệc Phi: “Cậu bình tĩnh một chút, tình hình hiện tại rất gay go, việc này cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi”.
Bạch Diệc Phi bật cười: “Bất đắc dĩ? Vậy tại sao ông ấy không lôi Bạch Khiếu ra mà làm mồi nhử? Bạch Khiếu không phải cũng là con trai ông ấy à? Ha, con mẹ nó, bất công trắng trợn như vậy có ai không nhìn ra được chứ?”
Vương Lâu khựng lại, trầm giọng nói: “Bạch Khiếu không có tư cách này!”
“Tôi trước đây đã từng vô cùng khó hiểu, tôi cũng đã hỏi qua chú Lý, chú Lý nói Bạch Khiếu không xứng”.
“Nhà họ Bạch là một gia tộc lớn có nền tảng thâm sâu, bọn họ vô cùng chú trọng đến người thừa kế, nhưng Bạch Khiếu lại đánh mất tư cách này, cho nên hắn không xứng!”
“Cậu phải biết rằng, hắn trước đó đã gặp một tai nạn xe cộ, đã… mất đi khả năng sinh con rồi”.
“Một người như vậy thì không có tư cách để kế thừa nhà họ Bạch, gia tộc sẽ không còn quan tâm đến hắn nữa, như vậy, nếu lấy hắn ta ra để làm mồi nhử thì ai sẽ tin?”
Bạch Diệc Phi bỗng nhiên giật mình, hai mắt trừng lớn, cho nên cái tư cách được nói đến ở đây chính là khả năng nối dõi tông đường hay sao?
Giờ khắc này, Bạch Diệc Phi không hề cảm thấy có gì đáng để vui vẻ cả, anh chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo đến từ trong tâm hồn.
Đây chính là cái được gọi là đại gia tộc hay sao?
Chỉ bởi vì mất đi khả năng sinh con thôi mà đã không còn chút giá trị nào nữa, thậm chí đến tư cách để trở thành một quân cờ cũng không còn nữa.
Ha, tình thân đối với bọn họ mà nói, có lẽ còn chẳng bằng một chút xíu lợi ích của bọn họ.
Bạch Diệc Phi cười khổ: “Tôi chẳng thà trở thành Bạch Khiếu”.
Bị gia tộc chối bỏ, đối với anh mà nói thực ra là một việc tốt, ít nhất thì anh có thể sống cuộc sống của mình, sẽ không bởi vì lợi ích của một gia tộc như vậy mà bị ép buộc phải đi làm những việc mà anh hoàn toàn không muốn làm, giống như bây giờ.
Vương Lâu giật mình kinh hãi nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi: “Sao cậu lại có suy nghĩ như vậy?”
Bạch Diệc Phi bật cười: “Tôi không phải là Bạch Khiếu, tôi không muốn thừa kế nhà họ Bạch, tôi chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên với vợ của mình”.
Lý Tuyết nghe thấy câu này thì bất giác run lên.
Nhà họ Bạch chỉ cần một người thừa kế có thể nối dõi tông đường, Bạch Khiếu không được, Bạch Diệc Phi thì được.
Nhưng mà, cô đã không thể sinh con rồi.
Lý Tuyết không dám nghĩ sâu xa thêm nữa, hoảng hốt cúi thấp đầu xuống để che dấu đi cảm xúc trong mắt mình.
Vương Lâu nghe thấy câu nói của Bạch Diệc Phi thì than nhẹ, là một người bạn đã nhiều năm của Bạch Diệc Phi, làm sao mà cậu ta không hiểu được suy nghĩ của anh ấy, nhưng mà: “Bây giờ ván đã đóng thuyền, nếu như từ bỏ thì tất cả những gì đã làm trước đây chẳng phải sẽ mất công toi hay sao?”
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì nhìn sâu vào mắt Vương Lâu, sau đó hơi nghiêng đầu nhìn Lý Tuyết, cuối cùng hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh ra: “Tôi ra ngoài hít thở không khí, bình tĩnh một chút”.
"Cậu… đi một mình không an toàn”, Vương Lâu lập tức kéo Bạch Diệc Phi lại.
Bạch Diệc Phi không có phản ứng gì, chỉ nói: “Không phải là mồi nhử à? An toàn thì con mẹ đứa nào dám cắn câu nữa?”
Vương Lâu nghẹn lời, nuốt lại câu nói để Bạch Hổ và Từ Lãng đi theo.
Bạch Diệc Phi nói xong thì một mình đi ra ngoài.
…
Một mình Bạch Diệc Phi đi lên boong tàu, được nhìn thấy bầu trời xanh thăm thẳm cùng với mặt biển mênh mông bao la không thấy bến bờ một lần nữa, anh không khỏi hít sâu một hơi, sự bất bình lúc nãy cũng dần tan đi, liền sau đó là sự kiên định đang dâng lên trong lòng.
Nếu như mọi việc đã đến bước này, anh có muốn rút lui an toàn, muốn có được cuộc sống mà bản thân mong muốn thì bắt buộc phải sống sót, anh phải sống sót từ cuộc chiến đấu này đồng thời phải là người đứng vững đến cuối cùng, đứng ở vị trí cao nhất.
Sau khi Bạch Diệc Phi điều chỉnh lại suy nghĩ và cảm xúc xong thì lại đi đến cái góc kia, cái góc mà anh đã gặp phải người đàn ông trung niên.
Đáng tiếc, ở nơi đó đã không còn một bóng người.
Nhưng Bạch Diệc Phi cũng không sốt ruột mà ngồi xuống chỗ đó nhìn ngắm mặt biển, từ từ chờ đợi.
Mấy phút sau, phía sau xuất hiện một người phụ nữ, người phụ nữ này đeo mắt kính màu đen, làn da trắng nõn, nếu như không phải đã từng đánh nhau trước đó thì ấn tượng đầu tiên khi gặp cô ta là kiểu nhỏ nhắn dễ thương.
“Bạch Diệc Phi!”, người phụ nữ đứng phía sau lưng anh, giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị: “Anh không nghe lời! Anh không muốn gặp lại người phụ nữ kia nữa à?”
Bạch Diệc Phi nghe tiếng nhưng không quay người lại mà chỉ nói nhàn nhạt: “Ngồi không?”
Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng nhưng không hề có phản ứng gì.
Bạch Diệc Phi cũng chẳng để ý, hỏi: “Không biết phải xưng hô thế nào?”
“Từ Văn”.
Bạch Diệc Phi ồ một tiếng nhưng chẳng nói tiếp.
Từ Văn hơi chau mày: “Ý anh là gì? Không phải nói với anh là đừng tham gia tranh cử à? Không phải anh rất để tâm đến người phụ nữ kia à? Anh đi tham gia tranh cử không sợ chúng tôi giết cô ta à?”
Bạch Diệc Phi vẫn nhìn về phía mặt biển, thần sắc nhàn nhạt, giọng điệu lại có chút vô lại: “Tôi đã tham gia rồi, cô có thể làm được gì?”
“Anh!”, ánh mắt Từ Văn tối lại, nghiêm giọng nói: “Có tin ngay bây giờ tôi sẽ đi giết người phụ nữ kia không?”
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì nhún vai, chậm rãi đứng dậy: “Cô nói không sai, tôi đúng là rất quan tâm, dù gì thì đó cũng là bạn thân của vợ tôi cũng là vợ của anh tôi, cho nên…”.
“Anh muốn làm cái gì?”, Từ Văn nhìn thấy một tia tàn nhẫn trong ánh mắt Bạch Diệc Phi, cô ta không ngờ mình đã bất giác lùi lại một bước.
Bạch Diệc Phi cong môi nở một nụ cười lạnh lùng: “Đương nhiên là… khiến cô phải nói cho tôi biết Chu Khúc Nhi ở đâu”.
Trái tim Từ Văn giật thót nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh: “Anh không nghe lời, đi tham gia tranh cử còn muốn tôi nói cho anh tung tích của cô ta, anh…”.
Lời còn chưa nói hết thì Bạch Diệc Phi đã ra tay rồi.
Bạch Diệc Phi ra tay trong tích tắc, anh nắm lấy cổ tay của Từ Văn, nhân lúc cô ta chưa chuẩn bị liền xoay một vòng bẻ gãy tay của cô ta.
“A!”
Từ Văn kêu lên thảm thiết, tức khắc cả người túa mồ hôi lạnh, tuy nhiên ý chí sinh tồn khiến cô ta phải đưa ra hành động phản ứng lại, dùng cánh tay còn lại rút con dao mang theo bên mình ra đâm mạnh về phía Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi nhanh chóng tránh đi, sau đó lại tóm lấy tay kia của cô ta bẻ tiếp.
“A!”, cánh tay này cũng gãy luôn rồi.