Đến tám giờ năm mươi, du thuyền đóng cửa lại rồi dần dần đi về phía biển cả.
Chu Khúc Nhi hít một hơi thật sâu, chuẩn bị đi vào tìm nhóm người Bạch Diệc Phi.
Nhưng khi cô ta xoay người lại thì đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Bóng người kia đi rất nhanh, giống như có việc gấp, trong chớp mắt đã biến mất ở lối rẽ.
Chu Khúc Nhi đuổi theo phía sau, cuối cùng cô ta đuổi tới tận đại sảnh, nhưng không còn nhìn thấy bóng dáng kia nữa.
“Sao có thể là anh ấy? Mình nhìn lầm sao?”
Bóng người vừa rồi mà Chu Khúc Nhi nhìn thấy giống với người chồng mới cưới của cô ta, Tần Hoa.
Chu Khúc Nhi nhìn xung quanh một lúc lâu nhưng không thấy bóng người kia đâu, cô ta nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ mình nhìn lầm hả? Bây giờ anh ấy đang nằm trên giường bệnh, tại sao lại xuất hiện ở đây được?”
Chu Khúc Nhi nghi ngờ ngồi xuống bên cạnh Lý Tuyết, trong đầu cô ta hiện giờ toàn là bóng dáng vừa nhìn thấy.
“Khúc Nhi? Cậu làm sao thế?”, Lý Tuyết nhìn biểu hiện không ổn của Chu Khúc Nhi thì nghĩ rằng cô ta bị bắt nạt: “Có người nào gây chuyện với cậu hả?”
Chu Khúc Nhi kêu lên một tiếng, sau đó cô ta mới hoàn hồn lại, nói năng có chút lộn xộn nói: “Mình vừa nhìn thấy Tần Hoa, không phải, mình nhìn thấy một người rất giống với anh ấy...”
“Hình như là mình nhìn lầm? Nhưng rõ ràng mình thấy tận mắt mà? Vậy thì anh ta là ai? Tuyết Nhi...”
Lý Tuyết kinh ngạc: “Cậu đã nhìn thấy một người giống hệt Tần Hoa sao?”
Chu Khúc Nhi gật đầu: “Mình còn tưởng rằng bản thân nhìn lầm, nhưng giờ nhớ lại thì không thể nào nhầm được!”
Lý Tuyết trầm mặc một lát rồi nói khẽ: “Khúc Nhi, có phải cậu quá nhớ anh ấy, cho nên mới nhìn nhầm người khác thành anh ấy không? Có lẽ vóc dáng của người kia và anh ấy hơi giống nhau?”
Chu Khúc Nhi nhíu mày, cô ta vô cùng kiên định nói: “Mình chắc chắn không nhìn nhầm!”
“Làm sao vậy?”, Bạch Diệc Phi vừa ngồi xuống thì nghe thấy lời này, anh nhíu mày tò mò hỏi.
Lý Tuyết nói cho Bạch Diệp Phi chuyện vừa rồi Chu Khúc Nhi kể, trong lòng cũng rất nghi hoặc, mọi người đều biết Tần Hoa đang nằm ở trong bệnh viện, không có khả năng xuất hiện ở đây.
Bạch Diệc Phi khựng lại, tim anh giật thót một cái: “Thật sao?”
“Còn sao nữa?”, Chu Khúc Nhi tức giận trừng mắt nhìn hai người: “Hai ngươi không tin mình cũng không sao, dù sao thì mình cũng thật sự nhìn thấy, không chừng là người giống người thôi!”
Bạch Diệc Phi nhìn Lý Tuyết, anh thản nhiên nói: “Cho dù là thật thì cũng không phải anh ấy".
“Tôi biết", Chu Khúc Nhi hừ một tiếng: “Tôi chỉ tò mò một chút thôi".
Cho dù ai nhìn thấy một người có hình dáng giống như đúc với chồng mình thì cũng đều tò mò thôi!
Bạch Diệc Phi nhún vai: “Nếu trên thuyền có một người như vậy thì kiểu gì chúng ta cũng sẽ gặp được”.
Dù có nhiều người ở trên thuyền thì cũng chỉ có một số phạm vi hoạt động nhất định thôi, đặc biệt là hầu như tất cả mọi người sẽ đến đại sảnh, sớm muộn gì cũng sẽ thấy.
Chu Khúc Nhi không nói chuyện, trong lòng cô ta cũng có chút cảm xúc không nói thành lời…
Không lâu sau đã đến chín giờ, cuộc tranh cử chính thức bắt đầu.
Một lúc sau mọi người trong đại sảnh đều yên lặng, đúng vào lúc này một nhóm đàn ông mặc vest chỉnh tề bước ra.
Bọn họ đều đến từ liên minh doanh nghiệp thủ đô, sẽ chủ trì cuộc tranh cử lần này.
Trong đó người đứng đầu là Hứa Xương, phó chủ tịch liên minh doanh nghiệp thủ đô, anh ta mới gần ba mươi tuổi, mái tóc được chải chuốt sáng bóng, anh ta đeo một chiếc kính gọng đen, nhìn rất bình dị gần gũi, nhưng tuổi còn trẻ mà đã ngồi vào được vị trí phó chủ tịch của liên minh doanh nghiệp thủ đô, có thể thấy người này cũng không hề đơn giản như bề ngoài.
Sau khi mọi người ngồi xuống thì Hứa Xương bật mic bắt đầu nói chuyện.
“Xin chào mọi người, tôi là Hứa Xương, phó chủ tịch của liên minh doanh nghiệp thủ đô, lần này tôi được cử tới đây để chủ trì cuộc tranh cử của liên minh doanh nghiệp tỉnh Bắc Hải”.
“Đầu tiên tôi muốn nói một chút về quy tắc tranh cử lần này”.
“Bây giờ tôi đã có danh sách tất cả mọi người sẽ tham gia tranh cử lần này”.
“Tổng cộng có hai trăm sáu mươi chủ doanh nghiệp tham gia tranh cử”.
“Cuộc tranh cử lần này được chia làm ba vòng. Vòng thứ nhất, tất cả mọi người tham gia tranh cử đều có cơ hội lên trên sân khấu phát biểu, nhưng bởi vì số lượng quá đông, nên khi lên phát biểu hãy ngắn gọn nhất có thể, đừng nói những điều vô nghĩa làm lãng phí thời gian".
“Trong khoảng thời gian này mọi người có thể ở lại đại sảnh, những người không đến lượt có thể ra ngoài, đến giờ ăn cơm cuộc tranh cử sẽ tạm nghỉ, sau thời gian nghỉ ngơi thì lại tiếp tục”.
“Sau khi sàng lọc qua vòng thứ nhất, sẽ chọn ra một trăm người tham gia tranh cử, sau đó tiến vào vòng thứ hai, mọi người tiến hành bỏ phiếu chọn ra hai mươi người đứng đầu tiến vào vòng thứ ba”.
“Trong vòng cuối cùng sẽ chọn ra một ứng cử viên tốt nhất”.
“Quá trình tóm lại là như thế, nhân đây tôi cũng muốn khằng định rằng quyền lựa chọn cuối cùng của cuộc tranh cử thuộc về tôi, tôi cũng là người quyết định cuối cùng".
“Được rồi, tôi đọc đến tên của ai thì hãy bước lên sân khấu giới thiệu về bản thân”.
Vừa nói xong thì người đứng bên cạnh anh ta đọc tên theo danh sách: “Lưu Huy”.
Người bị gọi tên cũng hơi hoảng hốt: “Mẹ kiếp, tôi là người đầu tiên!”
Nhưng có hoang mang thì cũng thế thôi, nhất định phải nhanh chóng đi lên, nếu không sẽ hết thời gian, coi như là bỏ quyền tranh cử.
Sau khi Lưu Huy đi lên thì mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.
“Trời ạ, phó chủ tịch liên minh doanh nghiệp thủ đô này trẻ như vậy hả?"
“Biết đâu được? Nhìn có vẻ là một người tàn nhẫn đó!”
“Lời anh ta vừa nói nghĩa là sao?”
“Ý là tất cả đều do anh ta quyết định hả!”
“Gì cơ?”
“Dù sao anh ta cũng là người cuối cùng đưa ra quyết định về việc ai là chủ tịch của liên minh doanh nghiệp thành phố chúng ta, chúng ta có phản đối cũng không được”.
“Mẹ kiếp, vậy lần lựa chọn này còn có ý nghĩa gì hả?”
“Ngu ngốc, đương nhiên phải chọn như vậy rồi!”
…
Bạch Diệc Phi nghe xong thì cũng không có phản ứng gì, anh chỉ khẽ nhíu mày, nếu như thế thì có khả năng Hứa Xương đã có ứng cử viên rồi, bây giờ chỉ làm cho có thôi!
Nghĩ đến đây thì Bạch Diệc Phi mỉm cười, anh chỉ có hai bệnh viện tư nhân, so với nhiều doanh nghiệp đứng đầu khác thì không đáng nói, có vẻ cũng không đáng mong đợi gì.
Anh nhìn Lý Tuyết một lần nữa, cô có vẻ hơi buồn, nhưng mà không lâu sau đã trở lại bình thường, cô đến đây để quen biết với các đối tác.
Trên sân khấu, người đàn ông tên Lưu Huy đã bước lên, vì anh ta là người đầu tiên nên không tránh được có chút hồi hộp, anh ta cầm mic, giọng nói run run: “Xin chào mọi người, tôi tên là Lưu Huy, là chủ tịch tập đoàn Quân Duyệt, tôi…"
Sau đó là một thời gian dài khoe khoang về bản thân, dù sao đều là ông chủ lớn, dù có khẩn trương đến đâu thì phong thái của ông chủ vẫn lộ ra, sau một lát đã bình tĩnh và sáng suốt trở lại.
Bạch Diệc Phi nghe xong thì cảm thấy nhàm chán, anh quay đầu muốn nói chuyện cùng Lý Tuyết, lại phát hiện Lý Tuyết đang nói thầm cái gì đó, anh vô thức xích lại gần: “Xin chào mọi người, tôi là Lý Tuyết, tổng giám đốc của công ty trang sức Phúc Thụy, tôi…”
“Em đang ghi nhớ lời thoại sao”, Bạch Diệc Phi kinh ngạc nhìn Lý Tuyết.
Lý Tuyết trừng mắt với anh một cái: “Em sợ khẩn trương mà quên mất”.
Bạch Diệc Phi mỉm cười: “Thật ra em không cần khẩn trương, chỉ cần nói mấy câu là xong việc rồi".
“Em biết mình sẽ không trúng cử, nhưng nhưng mà vẫn phải có thái độ nghiêm túc”, Lý Tuyết nói một cách nghiêm túc.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, nhưng chỉ có mười mấy người đi lên, tiến độ khá chậm.