“Tôi…”, Bạch Diệc Phi vừa định nói gì thì một giọng nói lại vang lên: “Tuyết Nhi, cô đến rồi”.
Liễu Chiêu Phong mặc một bộ vest màu bạc từ tàu du lịch đi lại. Gã đợi đám người Lý Tuyết một lúc vẫn không thấy ai đến nên chủ động đi ra tìm. Vừa hay gặp được Lý Tuyết ở cửa.
Nhưng Liễu Chiêu Phong rất nhanh lại nhìn thấy Bạch Diệc Phi, hỏi: “Bạch Diệc Phi! Sao anh lại ở đây?”
Bạch Diệc Phi hếch mắt lên nhìn gã, nói: “Nghe giọng của anh thì tôi không nên ở đây?”
“Lẽ nào không phải sao?”, Liễu Chiêu Phong đã không còn tươi cười nữa, nói: “Đây là cuộc lựa chọn chủ tịch hiệp hội thương mại, anh không là ai thì không có tư cách đến đây”.
Lý Tuyết không chịu được khi thấy Liễu Chiêu Phong nói Bạch Diệc Phi như vậy nên trầm giọng nói: “Tôi có tư cách là được rồi, tôi có thể đưa anh ấy đến”.
Liễu Chiêu Phong tất nhiên biết một thư mời có thể dẫn thêm hai người khác nhưng gã không thể ngờ Lý Tuyết lại dẫn Bạch Diệc Phi đến. Gã tức đến nỗi không thở được: “Được, cô muốn dẫn hắn vào đúng không? Vậy thì tôi nói cho cô biết, hắn không được vào, bởi vì tôi không cho phép”.
“Dựa vào đâu mà anh không cho phép anh ấy không được vào? Buổi hôm nay là anh mở ra sao?”, Lý Tuyết lớn tiếng phản bác.
Liễu Chiêu Phong cười với ý vị thâm thúy: “Bởi vì thư mời của cô là tôi cho cô, cô nói xem tôi có quyền không cho hắn vào không?”
“Cái gì?”, Lý Tuyết kinh ngạc trợn mắt lên, không ngờ thư mời này là Liễu Chiêu Phong cho cô. Cô cúi đầu xuống nắm chặt tay.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì liếc mắt nhìn Liễu Chiêu Phong, nói: “Anh yên tâm, thư mời của Tuyết Nhi không phải dẫn tôi vào, cô ấy sẽ dẫn hai người này vào”, nói xong, Bạch Diệc Phi chỉ về phía Chu Khúc Nhi và Trần Hạo.
Chu Khúc Nhi chau mày, cô ta cũng không thích Liễu Chiêu Phong. Trong tình huống như này khiến cô ta có chút do dự có nên vào hay không? Không biết có nên dành lại quyền này cho Bạch Diệc Phi?
Nhưng lời ban nãy của Liễu Chiêu Phong lại khiến cô ta dập tắt suy nghĩ ban nãy, nhưng nhìn dáng vẻ của Bạch Diệc Phi dường như không để ý lắm?
Liễu Chiêu Phong thấy thế thì bật cười, nói: “Coi như anh biết điều”, nói xong Liễu Chiêu Phong lại cười rồi nói với Lý Tuyết: “Tuyết Nhi, đi thôi, tôi dẫn đường cho cô”.
“Không cần”, Lý Tuyết nói với sắc mặt khó coi, sau khi đáp lời gã thì cô lại nói với Bạch Diệc Phi: “Anh đợi em xíu, em sẽ cố gắng hết sức”.
Bạch Diệc Phi nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô nên không kìm nổi bật cười: “Ừm, anh đợi em”, sau đó Lý Tuyết không thèm nhìn Liễu Chiêu Phong một cái rồi đi lên trên thuyền.
Gã bị Lý Tuyết ngó lơ nên sắc mặt trầm xuống. Nhưng nghĩ đến việc Bạch Diệc Phi không lên được, ba ngày này gã vẫn còn nhiều thời gian ở bên cạnh Lý Tuyết nên cũng không vội.
“Bạch Diệc Phi, anh cứ đợi đấy, đợi tôi thành chủ tịch hiệp hội thương mại thì Tuyết Nhi sẽ là của tôi”, Liễu Chiêu Phong nói xong liền xoay người đi lên thuyền.
Bạch Diệc Phi nhìn gã, thốt hai chữ với vẻ mặt vô cảm: “Đồ ngu”.
Đợi mấy người rời đi, bảo vệ mới lên tiếng: “Các vị, nếu không có thư mời thì xin về cho”.
“Ai nói tôi không có thư mời?”, Bạch Diệc Phi thản nhiên đáp.
Bảo vệ ngưng lại một chút, ông ta đều nghe rõ cuộc đối thoại của mấy người. Liễu Chiêu Phong là ai, ông ta cũng biết, đó là nhân vật lớn- là chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước thành phố Thiên Bắc.
Bạch Diệc Phi không là gì cả, vậy thì không có tư cách vào. Vì vậy, khi ông ta nghe thấy Bạch Diệc Phi có thư mời thì ông ta mới ngây người ra.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của bảo vệ thì liền lấy ra thư mời của mình đưa cho ông ta.
Bảo vệ lập tức giơ tay ra nhận lấy rồi nhìn thật kỹ. Sau khi phát hiện đây là thư mời thật thì kinh ngạc rồi lập tức thể hiện ra thái độ chuyên nghiệp: “Thư mời không có vấn đề gì, anh có thể vào được rồi”.
Vì thế mà ba người Bạch Diệc Phi quang minh chính đại đi vào.
…
Lý Tuyết đi lên boong tàu, Liễu Chiêu Phong từ phía sau đuổi theo.
“Tuyết Nhi, cô vừa lên đây vẫn chưa quen lắm nên tôi dẫn cô đi dạo nha”, Liễu Chiêu Phong ân cần nói.
Lý Tuyết không thèm để ý đến Liễu Chiêu Phong mà đợi Chu Khúc Nhi và Trần Hạo cùng đến.
Liễu Chiêu Phong thấy Lý Tuyết không thèm để ý đến mình thì ngọn lửa không cam tâm và ghen tỵ tích tụ trong lòng đã lâu bây giờ như bị châm lên, hỏi: “Lý Tuyết, rốt cuộc cô muốn thế nào?”
“Tôi đối xử với cô không tốt sao? Điều kiện của tôi kém lắm sao? Hay là tôi giết người phóng hỏa rồi, sao cô không thể nhìn thẳng tôi một lần”, Liễu Chiêu Phong phẫn nộ quát lên.
Lý Tuyết nghe thấy vậy, ngẩng đầu nhìn gã, nói: “Liễu Chiêu Phong, tôi đã nói vô số lần rồi, tôi không thích anh, nói với anh mấy chuyện đó cũng vô ích. Không thích thì là không thích, kể cả anh là người giàu nhất thế giới thì tôi cũng không thích”.
“Vậy tại sao cô lại thích Bạch Diệc Phi? Hắn còn không bằng tôi, cô thích cái gì ở hắn?”, Liễu Chiêu Phong không cam tâm, nói.
Lý Tuyết đột nhiên cười, nói: “Không, trong lòng tôi, anh ấy là anh hùng của tôi”.
“Bất luận thế nào, chỉ cần là anh ấy thì tôi đều thích”.
“Bùm…”, những lời nói này như pháo nổ bên tai Liễu Chiêu Phong khiến gã ngây người tại chỗ. Đồng thời, lửa ghen trong lòng, nỗi không cam tâm và phẫn nộ đều hòa quyện vào nhau.
“Bất luận thế nào, chỉ cần là anh ấy thì tôi đều thích…”, câu nói đơn giản như này có thể nhìn ra tình cảm của Lý Tuyết dành cho Bạch Diệc Phi sâu đậm đến nhường nào.
Liễu Chiêu Phong hai mắt đỏ ửng, hai tay nắm chặt, nhìn chằm chằm vào Lý Tuyết, trầm giọng nói: “Được, nếu làm thế nào cô cũng không thích tôi, vậy thì tôi cũng không để ý nữa”, nói xong gã nắm chặt lấy tay cô. Dù sao thì Lý Tuyết cũng không thích gã, vậy thì gã sẽ trực tiếp chiếm đoạt cô, ít nhất cũng có được cơ thể của cô.
Vừa nghĩ đến đây, Liễu Chiêu Phong lại thấy rạo rực trong người. Đồng thời trong lòng càng thấy cuồng nhiệt hơn. Bởi vì gã có thể nhìn ra, Lý Tuyết và Bạch Diệc Phi đã xx rồi.
Đây mới là lý do gã không bận tâm gì nữa.
“Anh buông tay ra ngay”, Chu Khúc Nhi chạy lại kéo Lý Tuyết lùi ra sau, Trần Hạo đứng ở trước mặt hai người, nói: “Đây là nơi công cộng, xin hãy chú ý hành vi của mình”.
Đúng lúc này, Bạch Diệc Phi cũng đi đến: “Liễu Chiêu Phong, đừng ép tôi phải giết anh”, Bạch Diệc Phi bước lại rồi đứng bên cạnh Lý Tuyết.
Lúc Liễu Chiêu Phong nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì ngây người ra, hỏi: “Mẹ kiếp, sao anh lên được thuyền?”
Đừng nói là Liễu Chiêu Phong mà đến Lý Tuyết cũng kinh ngạc. Bạch Diệc Phi không có thư mời, sao anh lên được? Hơn nữa Bạch Hổ và Từ Lãng cũng lên theo.
Bạch Diệc Phi trấn an nhìn Lý Tuyết, sau đó nhìn Liễu Chiêu Phong giống như đang nhìn kẻ ngốc: “Tất nhiên là đi lên rồi”.
Liễu Chiêu Phong phẫn nộ quát lên: “Bảo vệ, bảo vệ đâu, chuyện gì đây? Sao ở đây lại cho một kẻ không có thư mời lên được. Mau đuổi hắn đi”, tiếng quát này khiến tất cả mọi người trên thuyền đều nhìn lại.
“Chuyện gì vậy?”
“Nghe nói là có người không có thư mời trà trộn lên đây”.