“Đúng đó, nhất định phải xin lỗi”.
“Còn nữa, phải bồi thường tổn thất cho tao”, Hoàng Vĩ lại nói: “Con mẹ nó, mày đánh tao hai cái, tao cũng phải trả lại mày hai cái tát”.
Bạch Diệc Phi cười lạnh, anh giơ tay lên tát cái nữa.
“Bốp”.
“Mày…"
Bạch Diệc Phi lại tiếp tục tát.
“Bốp”.
“Ông là cái thá gì hả? Còn muốn chờ thêm nửa tiếng nữa ấy hả?”, Bạch Diệc Phi nghiêm giọng nói: "Tôi nói rồi, mấy người lập tức cút ngay cho tôi”.
“Tôi cho mấy người 10 phút, những người tôi vừa chỉ cút hết ra ngoài cho tôi, nếu không tôi sẽ đá các người ra ngoài”.
“Không tin thì các người có thể thử xem!"
Lúc này mọi người đều bị thái độ cứng rắn của Bạch Diệc Phi dọa sợ, mấy người bị chỉ đều hoảng sợ không thôi.
“Bạch Diệc Phi, không phải Lý Tuyết mới là tổng giám đốc hả? Mày có quyền gì chứ?”
“Đúng vậy, giám đốc Lý không nói gì, dù anh có là chồng của cô ấy cũng không có quyền đuổi bọn tôi đi”.
“Đúng rồi…"
Bạch Diệc Phi cười lạnh, anh quay đầu lại hỏi Lý Tuyết: "Em thấy thế nào?”
Lý Tuyết tất nhiên sẽ đứng về phía Bạch Diệc Phi: "Mấy người anh ấy vừa chỉ, toàn bộ đều bị sa thải”.
“Bây giờ mời các người lập tức ra khỏi công ty, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ tới!”
“Cái gì?”
Mấy người kia vô cùng sửng sốt.
Họ thật sự bị sa thải?
“Còn không đi hả?”, Bạch Diệc Phi nhìn với ánh mắt lạnh lùng.
Hoàng Vĩ ôm khuôn mặt đỏ bừng rồi lớn tiếng nói: “Giám đốc Lý, cô phải nghĩ cho kỹ, hắn ta có thật sự gọi được người tới không? Còn nữa, nếu bây giờ tôi đi thì sau này cô có cầu xin thì tôi cũng sẽ không quay lại đâu!”
Bạch Diệc Phi nhíu mày, tên Hoàng Vĩ này thật sự là thèm đòn, Bạch Diệc Phi lại muốn tát ông ta, nhưng anh vẫn nhịn xuống, anh nói với Lý Tuyết: "Em gọi bảo vệ đi, để bọn họ đuổi mấy người này ra ngoài!”
“Ừ”, Lý Tuyết gật đầu, cô đang muốn lấy điện thoại ra thì Trương Vinh vẫn luôn im lặng lại đứng dậy chủ động nói: "Giám đốc Lý, cô nghỉ ngơi đi, để tôi gọi cho”.
Nói xong thì Trương Vinh lập tức đi ra ngoài gọi bảo vệ tới.
Không lâu sau có bốn bảo vệ đi vào.
Lý Tuyết chỉ vào mấy người Hoàng Vĩ: "Mau đuổi họ ra ngoài!”
“Hả...”
Mấy bảo vệ này cũng làm ở công ty mấy năm rồi, bọn họ đương nhiên biết những người này đều là nhân viên lâu năm, hơn nữa còn là nhân viên cấp cao, tổng giám đốc bảo mau đuổi mấy người này đi, điều này thật sự khiến bọn họ hoang mang.
Lý Tuyết thấy họ không động đậy thì nhíu mày: "Không hiểu hả? Tôi kêu mấy người mau đuổi họ ra ngoài!”
Bảo vệ biết bọn họ vẫn nên làm theo yêu cầu của tổng giám đốc, không cần phải biết đã xảy ra chuyện gì, tổng giám đốc nói gì thì bọn họ làm cái đó, vì vậy cả đám bao vây mấy người Hoàng Vĩ lại, sau đó mang bọn họ ra ngoài.
Mấy người Hoàng Vĩ đều sa sầm mặt: “Giám đốc Lý, cô thật sự muốn đuổi chúng tôi đi hả?”
Lý Tuyết lạnh lùng nhìn họ, cô bình tĩnh nói: "Đúng vậy, mấy người đã bị sa thải!”
Bảo vệ bây giờ mới hiểu, hóa ra là bị sa thải.
“Giám đốc Hoàng, phiền ra ngoài dùm!”
“Mấy người, mấy người, hừ”, Hoàng Vĩ tức đến nỗi không nói lên lời, ông ta không quay đầu lại mà bước ra ngoài, lúc đi tới cửa còn nói một câu: "Các người sẽ phải hối hận”.
Mấy người ở phía sau cũng không cam tâm tình nguyện bước ra ngoài.
Đám người kia đi rồi thì chỉ còn lại những người giữ thái độ trung lập.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì nói với Lý Tuyết: "Em cứ họp đi, anh ở trong văn phòng đợi em!”
Đợi Bạch Diệc Phi đi rồi thì Lý Tuyết mới ngồi lại vào vị trí tổng giám đốc: “Được rồi, công ty vẫn phải hoạt động, những vị trí đang trống tôi tin rằng không bao lâu sau sẽ có người đảm nhiệm, mọi người không cần lo lắng!”
Mọi người đều trầm tư, bây giờ bọn họ mới ngộ ra.
Đến cả Trương Vinh cũng có chút sửng sốt, như vậy là sao?
Trương Vinh cho rằng Bạch Diệc Phi không còn là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước nữa, thì anh sẽ không làm ra những hành động như vậy, không thì anh cũng sẽ suy nghĩ cho lợi ích của công ty Lý Tuyết, nhưng hành động vừa rồi của Bạch Diệc Phi hoàn toàn nằm ngoài suy đoán của ông ta.
Vừa tới đã lập tức đuổi người, còn trực tiếp ra tay đánh người nữa, khí thế của Bạch Diệc Phi lúc đó còn đáng sợ hơn cả trước kia.
Sau đó Bạch Diệc Phi đã điện thoại nhờ người ở thủ đô giúp đỡ, ông ta nghĩ mãi không ra, không phải bây giờ Bạch Diệc Phi đang là mục tiêu của mấy gia tộc lớn ở thủ đô hả?
Sao lại có thể mời người ở đó tới giúp đỡ được chứ?
Trương Vinh nghĩ một lúc, ông ta không khỏi toát mồ hôi lạnh, may mắn ông ta không đứng về phía với mấy người kia, nếu không thì ông ta cũng sẽ nằm trong số người hôm nay bị đuổi đi rồi.
Lý Tuyết giải thích đơn giản mấy câu, sau đó tiếp tục cuộc họp, gần đây công ty có mấy hạng mục cần phải giải quyết.
Mọi người thấy vậy thì cũng không nói nhiều nữa, bọn họ nghiêm túc ngồi họp.
…
Bạch Diệc Phi ngồi trong văn phòng của Lý Tuyết, ngược lại bây giờ anh không có việc gì để làm, ở đây đợi Lý Tuyết cũng tốt, thuận tiện xem thử nửa giờ nữa Lâm Cuồng có thật sự tìm được người tới không.
Ở nơi khác, sau khi mấy người Hoàng Vĩ bị bảo vệ đuổi ra ngoài thì người trong công ty bắt đầu bàn tán.
“Chuyện gì vậy?”
“Kia không phải là giám đốc Hoàng hả? Sao lại bị bảo vệ đuổi ra ngoài thế kia?
“Hình như không phải giám đốc Hoàng đâu?”
“Nhìn giống lắm! Giám đốc Lý nghĩ gì vậy? Tình hình công ty bây giờ không tốt, đã thế lại còn sa thải đám người giám đốc Hoàng nữa, công ty còn muốn hoạt động nữa không vậy?”
“Không phải chứ? Nếu vậy chúng ta không phải sẽ thất nghiệp à?”
“Giám đốc Lý còn muốn quản lý công ty nữa không? Cô ấy làm ra chuyện thế này là muốn mọi người cạp đất mà sống à?”
“...”
Mọi người đều vì tương lai của bản thân mà lo lắng, tình hình công ty vốn đã không lạc quan, bây giờ lại sa thải mấy quản lý cấp cao lận, đồng thời công ty còn bị tập đoàn Hầu Tước cấm cửa, công ty này còn có thể tiếp tục hoạt động không?
Công ty đóng cửa, mấy người nhân viên bình thường như bọn họ chỉ có nước thất nghiệp.
Lúc này mọi người đều bất mãn với Lý Tuyết.
…
Nửa giờ sau Lâm Cuồng gọi điện tới.
“Anh Bạch, em đã tìm được người rồi, tổng cộng có 6 người, 4 quản lý cấp cao, 2 nhà thiết kế, buổi chiều họ có thể tới!”, tiếng của Lâm Cuồng truyền đến.
Bạch Diệc Phi nghe xong thì sửng sốt, lúc sau anh thật tâm cảm ơn: “Cảm ơn cậu!"
“Anh Bạch khách khí rồi, mãi em mới có cơ hội giúp anh mà!”
Lâm Cuồng nghĩ tới một việc nên nói: "Đúng rồi, em cũng biết tình hình của anh bây giờ, vì vậy tiền lương của bọn họ em cũng đã trả rồi, còn trả lương trong vòng hai năm nữa!"
Tiền lương trong hai năm, lại còn toàn là nhà thiết kế với quản lý cấp cao nữa, như thế cũng phải tốn một khoản tiền rất lớn?
“Cậu không cần như vậy đâu, tiền lương công ty anh vẫn có thể trả được”.
Lâm Cuồng không để ý nói: "Không sao, anh Bạch không cần để ý. À đúng rồi, anh bây giờ vẫn ổn chứ?”
Ý hỏi về việc Bạch Diệc Phi bị truy sát.
Bạch Diệc Phi thản nhiên đáp: "Không sao, chưa chết được!”
“Vầng...”, Lâm Cuồng cũng không biết nên nói thế nào, chuyện này cậu ta có tâm mà không có lực, vì vậy chỉ có thể giúp Bạch Diệc Phi những chuyện khác thôi.
“Anh Bạch, bên liên minh doanh nghiệp thủ đô đã chọn ra chủ tịch mới, người này không phải là người trong bốn gia tộc lớn, cụ thể là người của gia tộc nào thì không rõ, nhưng chắc chắn không đơn giản”, Lâm Cuồng nói cho Bạch Diệc Phi thông tin mới nhất.