Diệp Hoan cau mày nhìn Bạch Diệc Phi: "Bạch Diệc Phi, đừng quá kiêu ngạo! Anh cho rằng Diệp Hoan tôi dễ bị ức hiếp sao?”
Bạch Diệc Phi hừ lạnh một tiếng: "Tôi kiêu ngạo sao?"
"Sao không nói Liễu Chiêu Phong kiêu ngạo hả?"
"Bắt trợ lý của tôi, còn đánh đập cô ấy. Sao không nói cho mọi người nghe đi?"
"Hơn nữa hắn ta còn muốn cướp vợ tôi ngay trước mặt tôi!"
"Nếu tôi không đánh hắn ta thì tôi còn xứng mặt đàn ông không hả!”.
Diệp Hoan nghe vậy thì yên lặng nhìn Bạch Diệc Phi.
Những người trong hội trường dường như lặng đi.
Chuyện này là sao?
Đúng là nhà giàu lắm chuyện khuất tất mà!
Mọi người đều là dân thường thấp cổ bé họng, để bảo vệ bản thân đương nhiên bọn họ sẽ không xen vào chuyện này, chỉ yên lặng quan sát thôi.
Liễu Chiêu Phong bị Bạch Diệc Phi đánh cho không dậy nổi, gã vẫn nằm trên mặt đất, mà tên đó lại giống như con gián đánh mãi không chết, vẫn mạnh mồm mạnh miệng: "Ông đây kiêu ngạo thì sao? Ông vốn có tư cách để kiêu ngạo!"
"Bây giờ mày không phải chủ tịch của tập đoàn Hầu tước nữa? Mày kiêu ngạo cái đếch gì!"
Bạch Diệc Phi hừ lạnh một tiếng: "Ai bảo phải có thân phận địa vị mới được kiêu ngạo? Tao không có gì thì tao vẫn kiêu ngạo như thế đó, mày làm gì được tao?"
Liễu Chiêu Phong nghẹn lời, gã thật sự không biết trả lời thế nào.
Diệp Hoan lại lên tiếng: "Bạch Diệc Phi, tôi sẽ không nói những chuyện kia nữa, giờ anh đã phá hỏng hôn lễ của tôi, anh tính chuyện này như thế nào?"
“Tính thế nào ấy hả”, Bạch Diệc Phi chế nhạo: “Tính cái mẹ gì!”.
Diệp Hoan đột nhiên khựng lại, sau đó sắc mặt trầm xuống.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ, người này quả thật rất to gan, không chỉ đánh người mà còn nói năng ngạo mạn như vậy, ngay cả Diệp Hoan cũng khâm phục dũng khí đó.
Lý Tuyết có chút chột dạ, hiện tại đã ồn ào đến mức này, phải giải quyết thế nào đây?
Bạch Diệc Phi hoàn toàn không lo lắng, nhưng trước đó anh cảm thấy nên để Lý Tuyết đi trước.
"Vợ à, em có thể đến bãi đậu xe đợi anh không?"
Lý Tuyết hơi giật mình, cô hỏi lại: "Anh định làm gì?"
Cô không ngu ngốc đến nỗi không nhận ra anh đang muốn tách cô ra.
Bạch Diệc Phi khẽ mỉm cười: "Không có gì, đợi chuyện này kết thúc thì chúng ta sẽ trở về".
“Được”, Lý Tuyết cắn môi, dù biết lời anh nói không đáng tin, nhưng cô không muốn Bạch Diệc Phi lo lắng cho mình, vì thế đã gật đầu đồng ý.
Bạch Diệc Phi bảo Lý Tuyết đi, Diệp Hoan cũng không để nhân viên bảo vệ ngăn lại, Liễu Chiêu Phong muốn nói gì đó nhưng Diệp Hoan lại mắng: "Liễu Chiêu Phong, đủ rồi!"
Liễu Chiêu Phong nhìn Lý Tuyết đi ra ngoài rồi khuất dạng, dù gã không cam lòng cũng không làm được gì cả, hiện giờ gã phải nghe lời Diệp Hoan.
Bạch Diệc Phi kinh ngạc nhìn Liễu Chiêu Phong, nhưng anh cũng không quan tâm mà chỉ nhếch mép nói: "Bây giờ tao có thể thoải mái ra tay được".
Bạch Diệc Phi đến trước mặt Liễu Chiêu Phong, anh lập tức dùng tốc độ không ai ngờ tới đấm một đấm.
Liễu Chiêu Phong chật vật hồi lâu mới đứng dậy được, lúc này gã lại bị Bạch Diệc Phi đánh tiếp.
"Á!"
"Á!"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Bạch Diệc Phi dùng hết sức lực đánh Liễu Chiêu Phong, dường như muốn đánh chết gã.
Tuy nhiên Diệp Hoan đương nhiên không để chuyện này xảy ra.
“Ngơ ra đấy làm gì?”, sau khi Diệp Hoan la lên thì đám bảo vệ vội vàng chạy tới.
Bạch Diệc Phi bị nhân viên bảo vệ giữ lại, nắm đấm của anh cũng chậm lại rất nhiều. Bạch Diệc Phi lập tức vùng dậy giơ chân đá.
“Bụp!”
“Bụp!”
Vài nhân viên bảo vệ bị Bạch Diệc Phi đạp ngã xuống đất.
Tất cả mọi người đều sững sờ, mạnh thật sự?
Có hẳn mấy nhân viên bảo vệ đấy? Vậy mà một đạp đã đá bay một người rồi.
Sắc mặt Diệp Hoan vô cùng kém: "Một đám vô dụng!"
Đúng lúc này một nhóm cảnh sát bất ngờ ập vào.
"Đứng nguyên!"
Âm thanh này khiến mọi người sợ hãi, tại sao cảnh sát lại tới?
Diệp Hoan nhìn thấy cảnh sát thì cau mày: "Ai gọi cảnh sát?"
Giọng nói gã rất nhỏ, gã không định hỏi ai cả, nhưng Phùng Tiên Tiên đứng bên cạnh nghe được đã trả lời: "Là em báo".
"Bạch Diệc Phi thật sự quá kiêu ngạo, còn dám ra tay đánh người, nếu không gọi cảnh sát thì đám cưới của chúng ta sẽ hỏng mất!"
Vừa rồi Phùng Tiên Tiên không phản ứng gì, thật ra cô ta đã bí mật gọi điện cho cảnh sát, chỉ cần cảnh sát đến và nhìn thấy Bạch Diệc Phi gây rối đám cưới, còn đánh nhau ở nơi công cộng thì chắc chắn sẽ bị đưa đến đồn cảnh sát.
Cô ta nghĩ đây là cách tốt, cũng nghĩ rằng bản thân đã giúp Diệp Hoan giải quyết rắc rối, vì vậy cô ta nói một cách rất tự hào.
Nhưng Diệp Hoan lập tức sa sầm mặt, gã nhỏ giọng hét lên: "Ai bảo em gọi cảnh sát?"
Phùng Tiên Tiên giật mình: "Em..."
Diệp Hoan nhắm mắt hít sâu một hơi: "Câm miệng, giờ đừng nói gì!"
Sau khi cảnh sát xuất hiện thì Bạch Diệc Phi cũng dừng lại, còn Liễu Chiêu Phong thì nằm trên mặt đất, khuôn mặt gã sưng tấy vì bị đánh, nếu không nhìn kỹ thì thật sự không thể nhận ra gã là ai.
“Làm sao vậy?”, một cảnh sát dẫn đầu đi tới trước mặt Bạch Diệc Phi: "Anh là người đánh nạn nhân và gây chuyện hả?"
Bạch Diệc Phi thản nhiên nhìn người cảnh sát trước mặt, vẻ ngoài chừng ba mươi đến bốn mươi tuổi, trông rất hiền hậu, nhưng trong sự hiền hậu lại toát lên vẻ đoan chính và uy nghiêm.
“Tôi chỉ đánh người chứ không gây chuyện”, Bạch Diệc Phi nhẹ giọng đáp.
Cảnh sát trưởng khá bất ngờ, anh ta cũng chưa bao giờ gặp một người trực tiếp như vậy, nhưng ông ta cũng tự giới thiệu: "Tôi tên là Kim Đường, là cảnh sát trưởng khu vực này. Tôi đã tận mắt nhìn thấy anh đánh ai đó, vì vậy anh phải đi theo tôi về đồn, mời anh hợp tác cho”.
Bạch Diệc Phi không đáp.
Kim Đường lấy còng tay ra: “Đi thôi!”
Bạch Diệc Phi liếc mắt nhìn Diệp Hoan, anh duỗi tay ra.
Bạch Diệc Phi vì chuyện của Tần Hoa nên không chống đối lại cảnh sát, anh biết chuyện này là bắt buộc nên cũng không từ chối.
Đúng lúc này một người khác đã đi tới đại sảnh.
“Chờ một chút!”, người đàn ông này là Vương Lâu.
Vương Lâu mặc vest đen đi vào, sau lưng là hai vệ sĩ vạm vỡ.
"Xin chào cảnh sát, tôi là Vương Lâu, cũng là chủ của khách sạn này. Chắc có hiểu lầm gì rồi".
“Hiểu lầm?”, Kim Đường không quan tâm cậu ta là ai, anh ta chỉ quan tâm đến vấn đề hiểu lầm? Anh ta tận mắt chứng kiến cảnh Bạch Diệc Phi đánh người tới tấp mà.
Vương Lâu cười nhẹ nói: "Đây là bạn tôi. Cậu ấy không đến đây gây rối, mà là được mời dự đám cưới".
"Về vụ đánh này thì thật ra là vở kịch vui tôi sắp xếp cho cô dâu chú rể. Cũng là để kích hoạt bầu không khí. Nghe thì có vẻ nghiêm trọng, nhưng thật ra không phải đánh thật".
Kim Đường ngẩn ra nhìn Vương Lâu: "Mặt mũi thành thế này mà không phải là đánh người thật ấy hả?”
Vương Lâu cười nhẹ: "Thật ra hai người họ thường xuyên đánh đấm giao lưu, mặt mũi bầm tím sưng tấy cũng là chuyện thường. Quan hệ của bọn họ rất tốt, phải không?