Trường Tiễu khựng lại sau đó bất thình lình nhảy lên tránh được đòn tấn công của Bạch Diệc Phi nhưng mà khoảng cách giữa hai người đã bị kéo giãn ra. Bạch Diệc Phi lập tức đứng dậy bắt đầu tấn công bằng các kiểu đá chân liên tục và liên tiếp thành một bộ, Trường Tiễu không ngừng lui lại phía sau, không ngừng tránh né, cũng bởi chiều dài của chân dài hơn cánh tay cho nên Trường Tiễu muốn tấn công Bạch Diệc Phi thì cũng không chạm được đến anh.
Sắc mặt của Tùng Lệ Nhã ở phía sau thùng gỗ dần trở nên nghiêm trọng, sự bất ngờ lúc đầu chẳng qua vẫn nằm trong dự liệu, không bao lâu sau khi bắt đầu thì Trường Tiễu đã chiếm ưu thế, nhưng bây giờ rõ ràng Trường Tiễu đã nằm ở thế yếu hơn rồi.
Không còn cách nào khác, Trường Tiễu bị dồn đến mức buộc phải ra tay, anh ta nắm lấy cổ chân của Bạch Diệc Phi ý đồ muốn ném anh ra ngoài.
Bạch Diệc Phi phát hiện ý đồ của anh ta nên mượn lực của Trường Tiễu cực nhanh cong người túm chặt lấy vai của anh ta, chân kia thì khoá chặt anh ta lại.
Không đến mấy giây mà Trường Tiễu đã bị Bạch Diệc Phi khoá chặt không thể động đậy được chỉ đành đứng nguyên tại chỗ, anh ta muốn hất người ra nhưng tuyệt nhiên lại không thể làm gì, bức bối vô cùng.
“Anh xuống ngay!”, Trường Tiễu gào um lên.
Bạch Diệc Phi tiếp tục khoá chặt anh ta: “Tôi không đấy!”
“Xuống ngay!”
“Không!”
“Anh mà còn không xuống thì tôi sẽ cho ngã xuống đất đó!”, Trường Tiễu nghiến răng nghiến lợi nói.
Chưa từng gặp người nào da mặt dày như người này, đây mà là quyết đấu à? Đây thực sự là quyết đấu à? Làm gì có cái kiểu quyết đấu như thế này?
Bạch Diệc Phi vẫn không chịu xuống, Trường Tiễu bực mình không sao tả xiết, thực sự có ý định lấy người Bạch Diệc Phi đập xuống đất.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì lập tức thả lỏng Trường Tiễu sau đó mượn lực nhảy xuống.
Trường Tiễu cảm thấy lực kìm kẹp trên người đã thả lỏng ra nên không nói nhiều lời, siết chặt nắm tay đấm về phía mặt Bạch Diệc Phi, dường như anh ta đang muốn phát tiết hết cục tức ban nãy ra.
Bạch Diệc Phi may mắn tránh được cú đấm sát qua mặt, cú đấm sượt qua sống mũi của anh dù vẫn chưa đánh trúng mặt nhưng vẫn cảm thấy bỏng rát nơi sống mũi, là do sức gió từ cú đấm tạt qua.
Chưa kịp tung đòn chân thì cú đấm thứ hai của Trường Tiễu đã tới, Bạch Diệc Phi không thể không vươn tay ra chặn lại, sau đó anh đã lại đánh giá cao sức lực của mình rồi.
Sức lực của Trường Tiễu thực sự rất mạnh, nhất là sức từ nơi cánh tay, anh ta mà dồn hết sức để đấm thì thậm chí còn có thể dễ dàng đấm vỡ một tảng đá, đây không phải là nói quá mà là sự thật.
Bạch Diệc Phi cảm thấy cơn đau đớn truyền đến từ phía cánh tay, chân mày nhíu lại cũng đồng thời ép mình phải ra đòn phòng vệ.
Trường Tiễu hừ lạnh, sau đó lại tung thêm một đấm, cú nào cũng vô cùng mạnh mẽ.
Bạch Diệc Phi không ngừng tránh né, từng bước lùi lại phía sau.
Cục diện lại thay đổi lần nữa, mà lần này thì Trường Tiễu chiếm thế thượng phong.
Tùng Lệ Nhã vui mừng hẳn lên, quả nhiên vẫn là anh Trường Tiễu giỏi hơn, Bạch Diệc Phi quá yếu đuối khi ở trước mặt anh Trường Tiễu.
Bạch Diệc Phi đối diện với tình huống hiện tại thì cũng không hoảng loạn mà ngược lại càng bình tĩnh tránh né đòn tấn công, đồng thời quan sát sơ hở của Trường Tiễu.
Anh còn nhớ, lúc trước khi Bạch Hổ huấn luyện cho anh có từng nói, phàm là khi tấn công thì chắc chắn sẽ có tư thế chuẩn bị, tức là không cần biết là bạn tung đòn tay hay đòn chân thì đều sẽ có một động tác chuẩn bị, nhưng mà động tác này rất nhỏ, những người có tốc độ nhanh thì hầu như không thể nhìn rõ động tác này.
Bạch Diệc Phi nhớ kỹ lời này cho nên ý đồ muốn đi nhìn rõ tư thế chuẩn bị của Trường Tiễu, như vậy thì anh có thể ra tay trước một bước để chặn lại chiêu tấn công của anh ta, cũng đồng thời có thể nhân cơ hội phản công ngược lại.
Bạch Diệc Phi nhìn chăm chú từng động tác của Trường Tiễu, cơ thể anh cũng né tránh thành bản năng, anh hầu như không cần phải suy nghĩ mà cơ thể anh đã tự phản ứng lại trước rồi.
Rất lâu sau, Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng quan sát rõ ràng, cũng đã tìm được tư thế chuẩn bị ra đòn của Trường Tiễu, thâm chí còn nhìn ra được quy luật ra đòn của anh ta.
Cho nên, trong lần ra đòn tiếp theo của Trường Tiễu, Bạch Diệc Phi đã ra tay trước một bước, cơ thể anh hơi nghiêng về phía trước, cánh tay đặt vào phía mặt trong cánh tay của Trường Tiễu, ngay sau đó cơ thể anh di chuyển về phía bên cạnh, cánh tay anh kéo tay của Trường Tiễu bẻ quặt ra phía sau.
Một tay kia thì nhanh chóng tìm được cánh tay còn lại của Trường Tiễu sau đó cả người anh áp sát vào phía sau lưng của anh ta, khoá chặt hai cánh tay của Trường Tiễu lại khiến anh ta không thể ra đòn được nữa.
Trường Tiễu vẫn luôn ở trong trạng thái ra đòn bây giờ đột ngột bị Bạch Diệc Phi khoá chặt hai tay thì lại có chút không phản ứng kịp mà ngây ra mất một giây, sau đó mới dùng sức lắc người hòng hất Bạch Diệc Phi ra.
Bạch Diệc Phi nào có cho anh ta cơ hội để làm vậy, trong một tích tắc liền ra đòn chân đạp thẳng lên đầu gối chân của Trường Tiễu khiến anh ta phải quỳ xuống.
“Uỳnh” một tiếng.
Trường Tiễu quỳ một chân xuống đất, cả khuôn mặt là sự không phục, con mẹ nó chứ, lại là chiêu này.
Bạch Diệc Phi còn lâu mới để ý nhiều như thế, sau khi thấy Trường Tiễu quỳ trên mặt đất thì lập tức đổi một tư thế khác. Anh hơi thả lỏng hai tay của Trường Tiễu, trước khi anh ta kịp ra đòn thì đã lại khoá chặt anh ta lại.
“Mẹ kiếp!”, Trường Tiễu không thể kiềm được phải chửi bậy.
Bạch Diệc Phi coi như không, nhanh nhẹn ấn Trường Tiễu nằm trên đất, lạnh giọng nói: “Anh thua rồi!”
“Tôi chưa thua!”, Trường Tiễu hừ lạnh: “Bản cam kết sinh tử cũng đã ký rồi, không chết thì không thôi”.
“Được á!”, Bạch Diệc Phi đứng dậy dường như chuẩn bị ra tay giết Trường Tiễu.
Đúng lúc này, Tùng Lệ Nhã thấy tình huống không ổn nên không nhịn được mà chạy ra: “Dừng tay! Anh không được giết anh Trường Tiễu!”
Bạch Diệc Phi khựng lại, anh quả thực không ngờ đến Tùng Lệ Nhã sẽ ở đây, hơn nữa chỗ cô ta trốn chính là phía sau thùng gỗ, như vậy tức là Tùng Lệ Nhã đã nhìn thấy tất cả những gì lúc nãy bọn họ đã làm.
“Hoá ra anh cũng chỉ như vậy!”, Bạch Diệc Phi nói một câu hàm ý sâu xa.
Nói xong thì Trường Tiễu cảm thấy Bạch Diệc Phi đã nới lỏng sức lực nên lập tức tránh thoát khỏi Bạch Diệc Phi thở hổn hển đến đứng bên cạnh Tùng Lệ Nhã.
“Anh Trường Tiễu không sao chứ?”, Tùng Lệ Nhã lo lắng hỏi một câu.
Trường Tiễu lắc đầu: “Em không nên ra đây”.
Tùng Lệ Nhã nghe vậy thì sắc mặt sa sầm: “Em còn không ra thì anh ta đã giết anh rồi!”
Trường Tiễu không nói thêm nữa bởi vì anh ta cảm thấy vẫn còn cơ hội để có thể thoát ra, mà anh ta cũng không hề cảm nhận được ý muốn giết người của Bạch Diệc Phi, có lẽ lúc đó Bạch Diệc Phi chỉ nói vậy mà thôi.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy Trường Tiễu đã thoát ra được thì có chút chán nản, lúc nãy bởi vì Tùng Lệ Nhã cho nên anh mới không cẩn thận để Trường Tiễu chạy mất, giờ muốn bắt anh ta lại lần nữa sợ là sẽ lại phải mất thêm nhiều công sức nữa.
Trường Tiễu nhìn Bạch Diệc Phi cất giọng nhàn nhạt: “Một tháng huấn luyện, quả thực là có hiệu quả, do tôi khinh thường anh rồi”.
“Nhưng mà, tất cả những điều này đối với tôi mà nói vẫn chưa đủ để thắng được tôi, tôi vẫn sẽ giết được anh!”
“Anh cần phải trả giá cho những gì mình đã làm!”
Bạch Diệc Phi cười lạnh: “Những việc tôi đã làm tôi chưa từng hối hận, cũng không cảm thấy tôi cần phải trả giá ra sao!”
“Anh muốn trả thù cho Tùng Vưu Duy, tôi lúc nào cũng có thể tiếp anh!”
Hai mắt của Trường Tiễu nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi: “Anh giết người mà còn nói là không cần trả giá, quả thực là nực cười! Giết người đền mạng! Anh giết Tùng Vưu Duy thì buộc phải dùng mạng của mình để trả!”
“Tôi giết người đền mạng, vậy còn Tùng Vưu Duy thì sao? Anh ta cũng giết người, vậy tôi giết anh ta cũng chẳng qua là anh ta phải trả giá cho việc giết người của mình mà thôi!”
Trường Tiễu kinh hãi trợn mắt: “Anh nói cái gì?”
Tùng Lệ Nhã cũng kinh hãi không kém: “Anh tôi giết người?”
Tùng Lệ Nhã chỉ biết anh cô ta thích chơi đàn bà nhưng từ trước tới giờ chưa từng nghe nói anh cô ta đã giết người!
Trường Tiễu đã rất nhiều năm không gặp Tùng Vưu Duy rồi, anh ta thậm chí còn không biết đến bộ dáng sau khi lớn của Tùng Vưu Duy ra sao, cho nên mới kinh ngạc như vậy.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì cười lạnh: “Nếu như anh cảm thấy giết người phải đền mạng, vậy thì đến đi!”
Trường Tiễu cũng không nói gì thêm, đã đến nước này rồi, không phải anh chết thì chính là tôi chết.
Trường Tiễu đẩy Tùng Lệ Nhã ra: “Em tránh sang bên, đừng có qua đây, cho dù là anh chết đi thì cũng không được qua đây, nghe rõ chưa?”
Tùng Lệ Nhã lo lắng nhìn Trường Tiễu, cuối cùng cô ta lựa chọn tin tưởng anh Trường Tiễu của cô ta, anh Trường Tiễu giỏi như vậy, chắc chắn có thể giết được Bạch Diệc Phi!
“Đến đây đi!”, Trường Tiễu sau khi nhìn thấy Tùng Lệ Nhã đã đi qua một bên thì nói với Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi không nói hai lời mà xông thẳng về phía anh ta.
Lúc mới đầu quả thực anh cũng không hề có ý định giết người, dù gì thì Trường Tiễu báo thù cho Tùng Vưu Duy cũng là điều có thể hiểu được, hơn nữa cách thức báo thù cũng miễn cưỡng được coi là chính đáng chứ không hề như những người khác, đâm dao từ sau lưng.
Nhưng lúc nãy bọn họ nói đến việc giết người đền mạng, cái giá phải trả khiến cho Bạch Diệc Phi vô cùng tức giận.
Anh giết Tùng Vưu Duy thì phải đền mạng, vậy Tùng Vưu Duy giết người thì sao?
Bông Hoa chết rồi, Vô Bệnh cũng chết rồi, còn có một Hồ Thiên Cẩm nữa, chết mất ba người, vậy anh ta không nên đền mạng lại hay sao?
Không những thế, anh trai của anh, Tần Hoa còn trở thành người thực vật rồi, bây giờ vẫn còn đang nằm trong bệnh viện không dậy được, chẳng lẽ gã không nên vì những điều này mà trả giá hay sao?
Giờ này phút này, Bạch Diệc Phi và Trường Tiễu đều vô cùng nghiêm túc, cũng quyết tâm lôi hết bản lĩnh của mình ra để thực sự bắt đầu cuộc quyết đấu.
“Rầm!”
Trường Tiễu nhào người lên, trong lúc mà Bạch Diệc Phi vẫn còn chưa kịp phản ứng thì đã tung một đòn chân đạp Bạch Diệc Phi văng ra ngoài, đây coi như đáp trả cho cú đạp trước đó của Bạch Diệc Phi.