Bạch Diệp Phi cúp máy, anh sầm mặt xuống nói với Trương Hoa Bân: “Tôi còn có việc, không đợi được chị dâu, anh cố gắng chăm sóc chị dâu nhé”. Trương Hoa Bân biết ở Thiên Bắc xảy ra chuyện nên gật đầu: “Bọn tôi xong việc sẽ về ngay”.
Bạch Diệc Phi nhìn Lưu Hiểu Anh rồi nhanh chóng ra khỏi bệnh viện.
Vừa rồi Từ Lãng gọi điện cho anh, buổi trưa Lý Tuyết tới nhà Lưu Tử Vân ăn cơm, lúc về biệt thự thì bị bao vây, may Từ Lãng và Bạch Hổ phát hiện, bọn họ nhanh chóng giải quyết những kẻ đó.
Nhưng có một kẻ phải cần Bạch Diệc Phi ra mặt giải quyết.
Bạch Diệc Phi rất lo lắng, Từ Lãng không nói cho anh biết kẻ đó là ai, vì vậy anh mới phải vội vàng trở về, anh không muốn Lý Tuyết gặp nguy hiểm.
Trên đường đi Lưu Hiểu Anh không chủ động nói chuyện cùng Bạch Diệc Phi.
Trước khi lên xe Lưu Hiểu Anh đã gọi điện thoại cho Phùng Trác, bảo cậu ta đợi ở bên đường.
Rất nhanh Bạch Diệc Phi đã nhìn thấy Phùng Trác, vì sắp đi công tác ở thành phố bên cạnh nên Phùng Trác đã mang một cái ba lô rất to để đựng quần áo và vật dụng hàng ngày.
“Lên xe”.
Phùng Trác để ba lô vào ghế sau rồi cũng ngồi vào, vẻ mặt cậu ta hưng phấn: "Không ngờ cũng có ngày tôi được ngồi trên xe xịn như vậy, đúng là phúc ba đời”.
“Có tiền đồ chút được không?”, Lưu Hiểu Anh không khách khí nói: "Có nhiều xe xịn hơn đây lắm”.
Phùng Trác cười ha ha: "Đúng là tôi không có tiền đồ nè, nếu không cũng đâu cần kiếm ăn bằng việc bán thuốc”.
Bạch Diệc Phi không nói gì, bởi vì anh đang lo lắng cho Lý Tuyết, đồng thời anh cũng nghĩ tới việc không biết bọn người kia và đám chặn giết trước quán mì có phải là một hay không?
Nếu như vậy thì anh cảm thấy có vẻ không đúng lắm, cô gái kia có quan hệ với Tùng Vưu Duy, nếu muốn giết thì phải giết anh chứ, Lý Tuyết đâu liên quan gì?
Hay tâm lý cô ta vặn vẹo đến mức muốn giết Lý Tuyết để Bạch Diệc Phi anh phải chịu đựng cảm giác đau đớn khi người yêu bị giết chết?
Nghĩ tới trường hợp này thì sau lưng Bạch Diệc Phi không khỏi toát mồ hôi, nếu thật sự như vậy thì Lý Tuyết hiện giờ đang gặp nguy hiểm.
Bạch Diệc Phi lập tức đẩy tốc độ lên mức cao nhất, Phùng Trác sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, cậu ta không dám hé răng.
Lưu Hiểu Anh ngồi ở ghế phụ nhắc nhở Bạch Diệc Phi: “Đừng nói tới việc Tuyết Nhi ở nhà có an toàn không, có khi anh còn chết trên đường trước đó”.
“Chị gái à, miệng ác độc quá đó", Phùng Trác không nhịn được nói.
Lưu Hiểu Anh trừng cậu ta qua gương chiếu hậu: “Cậu câm miệng đi”.
…
Vốn đi đường phải mất hơn hai tiếng, nhưng Bạch Diệc Phi phóng nhanh nên còn nửa tiếng đồng hồ.
Cuối cùng cũng tới biệt thự ở cảng Lam Ba, Bạch Diệc Phi để Lưu Hiểu Anh mang Phùng Trác tới bệnh viện Ngọa Long, còn bản thân thì lái xe trở lại biệt thự.
Bên ngoài biệt thự, Bạch Hổ và Từ Lãng đều ở đó, ngoài ra còn có hai vệ sĩ mặc đồ đen.
Bạch Diệc Phi dò hỏi Bạch Hổ và Từ Lãng.
Từ Lãng thản nhiên đáp: "Tự vào xem đi”.
Bạch Diệc Phi nhíu mày, không biết có chuyện gì bí mật, nhưng có vẻ bây giờ Lý Tuyết vẫn an toàn.
Bạch Diệc Phi đẩy cửa đi vào, anh phát hiện Lý Tuyết đang ngồi trên ghế sô pha, mà đối diện cô là người anh không nghĩ tới, cũng không đúng, phải là ngoài dự liệu của anh.
“Vương Lâu”, Bạch Diệc Phi lạnh lùng gọi một tiếng, anh đi tới ngồi bên cạnh Lý Tuyết.
Lý Tuyết thấy Bạch Diệc Phi trở lại thì cuối cùng cũng an tâm: “Anh về rồi hả? Không có chuyện gì chứ?”
“Không có gì”, Bạch Diệc Phi lắc đầu, anh ngồi xuống bên cạnh Lý Tuyết rồi nhìn Vương Lâu.
Vương Lâu không giống trước đây, trước đây nhìn cậu ta sẽ cảm thấy thật thà trong sạch, nhưng bây giờ cậu ta đã trở nên thâm sâu khó lường.
Vương Lâu không để ý đến ánh mắt của Bạch Diệc Phi, đồng thời cũng không cảm thấy ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Bạch Diệc Phi: "Tôi tới thăm chị dâu”.
“Lý Tuyết là vợ tôi, không cần cậu tới thăm”, Bạch Diệc Phi nhấn mạnh, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ lời cô gái kia nói về Vương Lâu, cô ta nói Vương Lâu là người cung cấp thông tin, vì vậy những người kia mới biết được hành tung của anh, mai phục chặn đánh anh.
Vương Lâu ngừng lại, sau đó cậu ta cười khổ một tiếng, cậu ta muốn nói gì đó nhưng lại bị Bạch Diệc Phi chặn lại: "Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, không tiễn”.
“Tôi biết rồi”, Vương Lâu đứng dậy, cậu ta trầm ngâm nhìn Bạch Diệc Phi, sau đó mới rời đi.
Lý Tuyết thắc mắc, Bạch Diệc Phi và Vương Lâu không phải là bạn bè hả? Sao lại thành ra thế này?
“Các anh... sao vậy?”, Lý Tuyết hỏi
Bạch Diệc Phi ấn trán rồi lắc đầu: "Không có gì, cậu ta tới làm gì vậy?”
Lý Tuyết đáp: "Cậu ta nói chuyện phiếm với em”.
Bạch Diệc Phi nhíu mày, anh nhớ hồi còn ở trường quan hệ giữa hai người vô cùng tốt, sau này đi làm bọn họ ít gặp nhau hơn, cậu ta có khát vọng hoài bão, nhưng không có bối cảnh nên làm gì cũng gặp trắc trở.
Tới khi anh ngồi lên cái ghế chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước thì đã giúp đỡ Vương Lâu, để cậu ta thành lập tập đoàn Thủy Tinh, vì vậy cậu ta mới có địa vị và thân phận như ngày hôm nay.
Nhưng mọi thứ đã thay đổi rồi, anh cũng không biết Vương Lâu thay đổi từ khi nào, thay đổi đến mức anh không nhận ra nữa, thậm chí cậu ta còn muốn gây bất lợi cho anh.
Bây giờ nghĩ lại những điều không thể giải thích trước kia đều sáng tỏ, điểm mấu chốt chính là Vương Lâu, cậu ta là một nhân vật nhỏ bé, nhưng lại có vai trò quan trọng, thậm chí có những việc là do cậu ta ở phía sau thúc đẩy.
Anh tuyệt đối không tin hôm nay cậu ta tới thăm Lý Tuyết, trước kia thì không tới, mà lại nhằm trúng hôm nay. Nếu nói không có vấn đề thì ai tin nổi chứ.
“Em phải tới công ty hả?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Lý Tuyết gật đầu: "Ừ, em phải đi đây”.
“Vậy em mau đi đi, anh nghỉ ngơi một lát”.
…
Bạch Diệc Phi nằm trên sô pha nghỉ ngơi một lúc, sau đó thì đi tới bệnh viện Ngọa Long.
Lưu Hiểu Anh đã sắp xếp ổn thỏa cho Phùng Trác, vì yêu cầu và chuyên môn của cậu ta nên đã dành riêng cho cậu ta một phòng thí nghiệm. Vì là bí quyết gia truyền nên cậu ta còn yêu cầu trong lúc điều chế thuốc không được ai ra vào.
Lưu Hiểu Anh thấy yêu cầu này thì nói: "Ai thèm tò mò cách cậu điều chế thuốc chứ?”
Phùng Trác cười thần bí, cậu ta không nói lời nào.
Bạch Diệc Phi đi xem một lượt, thấy không có gì bất thường thì mới tới tập đoàn Hầu Tước
Bây giờ phải điều tra một số chuyện, nhưng Trương Hoa Bân vẫn còn ở thành phố bên cạnh, đợi anh ta quay lại thì cũng phải mấy ngày hôm sau, nhưng Bạch Diệc Phi không thể không đợi thêm mấy ngày được nữa.
…
Trước khi Bạch Diệc Phi trở lại thì cô gái kia cũng đã tới thành phố Thiên Bắc, cô ta đi tới một khách sạn.
Bên ngoài quán rượu, Trường Tiễu mặc một bộ âu phục màu xanh lam, anh ta đứng đợi cô gái kia tới.
“Lệ Nhã”.
Tùng Lệ Nhã cười xuống xe: "Để anh Trường Tiễu đợi lâu rồi”.
Trường Tiễu nghe vậy thì nhíu mày: "Em không nên tới đây”.
“Vì sao không nên tới?”, Tùng Lệ Nhã hừ một tiếng: "Chẳng lẽ em phải đứng ngoài nhìn người đã giết anh trai mình sống ung dung tự tại như sao?”
Trường Tiễu biết Tùng Lệ Nhã muốn báo thù cho Tùng Vưu Duy, nhưng Bạch Diệc Phi hiện giờ được liên minh doanh nghiệp thủ đô bảo vệ, Tùng Lệ Nhã muốn bảo Trương Đại đi giết Bạch Diệc Phi, như vậy nhà họ Tùng sẽ bị liên lụy.
“Chúng ta vào trong rồi nói”, Trường Tiễu đành kéo Tùng Lệ Nhã vào trong.
Vào trong phòng, Tùng Lệ Nhã không nhịn được muốn kể thu hoạch hôm nay của mình: “Anh Trường Tiễu, hôm nay em đã cho người đi giết Bạch Diệc Phi, nhưng hắn ta chạy mất rồi".
Trường Tiễu nghe vậy thì khẽ nhếch miệng: “Sao em lại có thể lỗ mãng như thế? Bên cạnh Bạch Diệc Phi có vệ sĩ, người bình thường căn bản không phải đối thủ của hắn ta".
“Không sao, em đã chọn lúc bên cạnh hắn ta không có vệ sĩ rồi, nhưng đáng tiếc vẫn để hắn ta chạy thoát”, Tùng Lệ Nhã nói với vẻ mặt tiếc hận.