Tim Tiêu Vinh Đào đập mạnh: “Chuyện tối hôm qua chỉ là hiểu lầm thôi, tôi bị ép...” Bạch Diệc Phi không tin lý do thoái thác này của Tiêu Vinh Đào, anh bước từng bước về phía trước mặt Tiêu Vinh Đào, sau đó dùng âm thanh chỉ hai người nghe được: “Về chờ chuẩn bị lưu lạc đầu đường xó chợ đi".
“Nếu lại có lần sau thì tôi sẽ không nương tay đâu, tôi sẽ giết chết cậu”.
Lúc nói những lời này Bạch Diệc Phi không che giấu sát ý của mình.
Tiêu Vinh Đào bị sát ý của Bạch Diệc Phi khiến cho đổ mồ hôi lạnh, nỗi sợ trong gã ngày càng lớn.
Bạch Diệc Phi hừ lạnh: "Cút”.
Tiêu Vinh Đào nuốt nước bọt, gã kéo bạn gái vội vàng chuồn đi.
Người trong phòng ăn thấy hết trò vui rồi thì lại tiếp tục ăn cơm.
Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết không muốn ăn nữa, cả hai người lái xe về nhà.
Trên xe, Lý Tuyết không nhịn được mà hỏi Bạch Diệc Phi: “Anh thật sự mang người đến phá công xưởng của giám đốc Phùng hả?”
Bạch Diệc Phi gật đầu: "Ừ, đúng thế, từ nay về sau xưởng đó sẽ là của em”.
“Phá công xưởng của ông ta chủ yếu vì muốn trút giận thay em thôi, còn mấy sản phẩm kém chất lượng đó không đáng giá bao nhiêu cả, bây giờ anh đã mua lại xưởng đó rồi, sau này công ty có thể tự mình sản xuất, không cần lo lắng về vấn đề chất lượng nữa”.
Lý Tuyết thấy vậy thì vô cùng cảm động, song cô cũng cảm thấy bản thân vô dụng, có Bạch Diệc Phi giúp đỡ thì mới có thể giải quyết được vấn về, điều này khiến cô cảm thấy bất lực vô cùng.
Lý Tuyết không khỏi thở dài một hơi, mình phải cố gắng hơn nữa mới được
…
Buổi sáng, Bạch Diệc Phi muốn đi thăm vợ chồng Trương Hoa Bân, anh bảo Lý Tuyết đi cùng, nhưng cô còn có việc ở công ty nên không đi được.
Trước đó Bạch Diệc Phi đi một chuyến tới bệnh viện Ngọa Long, sau khi xem xét qua tình hình thì anh lại dẫn theo Lưu Hiểu Anh đi tiếp.
Lưu Hiểu Anh cứ nằng nặc đòi đi cùng, Bạch Diệc Phi không còn cách nào khác đành phải dẫn cô ta theo.
Bệnh viện mà Trương Hoa Bân ở không ở thành phố Thiên Bắc, mà ở thành phố Long Nam kế bên, nếu lái xe thì mất khoảng 3 tiếng là tới.
Sau khi đi hết đường cao tốc thì có đi qua một đoạn đường ở ngoại thành, trên đường Lưu Hiểu Anh cảm thấy đói bụng, cô ta nhìn thấy bên đường có một quán mì nhỏ thì vội kêu dừng xe: "Mau dừng xe, mau dừng xe, tôi muốn ăn mì”.
Bạch Diệc Phi nhìn đồng hồ thấy cũng sắp 12h rồi, thế nên anh dừng xe ở bên đường.
Đang ở ngoại ô nên rất hoang vu, xung quanh chỉ có một quán này, cũng chả gia đình nào ở đây, khắp nơi đều là cánh đồng rộng lớn.
Tên của quán mì nhỏ này cũng rất tùy tiện, quán mì Trương Ký, có vẻ chủ quán họ Trương.
Hai người xuống xe xong thì đi vào quán, bởi vì ở đây rất hẻo lánh nên trong quán chỉ có hai ba người khách với chủ quán và vợ.
Quán nhỏ này rất cũ kĩ, bức tường cũng bị đen xì, bàn ghế dùng lâu năm, xem ra là một quán mì từ thời xưa.
Sau khi Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh ngồi xuống thì vợ chủ quán, một người phụ nữ hơn 50 tuổi tiến lại hỏi: "Hai người dùng gì ạ?”
Lưu Hiểu Anh nhìn thực đơn: "Cho tôi hai bát mì thịt bò”.
Bạch Diệc Phi cũng lười chọn: "Cho tôi một bát giống cô ấy”.
“Được, hai người chờ chút”.
Đợi vợ chủ quán đi rồi thì Lưu Hiểu Anh mới cười ha ha: "Khẩu vị của anh cũng giống của tôi nhỉ”.
“Tôi chỉ lười chọn thôi, hơn nữa mì thịt bò cũng khá được”, Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói.
Lưu Hiểu Anh bĩu môi: "Thừa nhận thì cũng có sao đâu”.
Bạch Diệc Phi cười khổ: "Sao có cái đó mà cô cũng phải so đo hả”.
“Biết rồi sao còn hỏi, anh xấu tính thật”, Lưu Hiểu Anh bầm bầm nói.
Bạch Diệc Phi đột nhiên nhớ lại trước kia Lưu Hiểu Anh từng nói rằng cô thích anh, lúc đó anh đã từ chối rồi, anh cũng đã nói rất rõ ràng, nhưng hình như Lưu Hiểu Anh vẫn như thế.
“Cô cũng biết ý của tôi rồi, hành vi hiện giờ của cô không phải cũng coi là xấu xa hả?”, Bạch Diệc Phi phản bác lại.
Lưu Hiểu Anh trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi: "Tôi xấu xa đó thì sao hả? Tôi rõ ràng là bạn anh, anh nghĩ đi đâu vậy hả? Tôi thấy anh mới là suy nghĩ không đứng đắn đó?”
Không lâu sau vợ chủ quán mang ra hai bát mì thịt bò.
“Hai cô cậu từ từ ăn nhé”.
“Cảm ơn", Lưu Hiểu Anh bưng bát mì ăn xì xụp ăn như hổ đói.
Trong lúc hai người ăn thì lại có một vị khách tới, là một cậu thanh niên nhìn có chút ngốc nghếch.
“Ông chủ, cho hai bát mì thịt sườn”.
Người đó ngồi sau bọn họ tám chuyện với vợ chủ quán, hình như là khách quen ở đây.
Hai người đang nói chuyện vui vẻ thì vợ chủ quán đột nhiên ngất xỉu.
“Dì Vương”, cậu thanh niên đó lập tức đỡ lấy vợ chủ quán, để bà ấy ngồi trên ghế.
Chủ quán nghe thấy thế thì vội chạy ra ngoài, sau đó lo lắng hỏi: “Chuyện gì vậy? Đang yên đang lành sao lại ngất xỉu thế”.
“Không biết...”, cậu thanh niên cũng lo lắng: “Để cháu xem cho dì ấy”.
“Hả, cậu xem hả? Cậu biết xem bệnh à? Sao tôi không biết nhỉ?”, ông chủ Trương dường như không tin tưởng: "Thôi thôi, để tôi mang bà ấy đi bệnh viện”.
“Hãy tin cháu”, cậu thanh niên nói bằng giọng chắc nịch: "Nhìn tình trạng của dì Vương rất giống bị trúng độc”.
“Cái gì? Trúng độc?”, chủ quán khó tin nói: “Trúng độc gì?”
Ba vị khách hào hứng hóng chuyện.
“Thời đại nào rồi mà còn trúng độc?”
“Đúng đó, làm như trong phim kiếm hiệp vậy, ăn cơm mà cũng có thể trúng độc hả?”
“Đừng nghe cậu ta đoán mò, mau đưa đi bệnh viện đi? Chẳng may là bệnh gì thì không tốt đâu”.
Chủ quán cũng thấy thế: "Đi thôi, tôi đưa bà ấy đi bệnh viện”.
Thanh niên đó kiên trì nói: "Dì Vương thật sự bị trúng độc, tôi có thể giải độc”.
Nhưng chủ quán không tin cậu ta, ông ta tự mình nâng dì Vương ra ngoài.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì nhìn sang Lưu Hiểu Anh: “Có đi xem không?”.
Lưu Hiểu Anh ăn xong miếng cuối cùng, cô ta lau miệng rồi mới đứng dậy.
“Tôi là bác sĩ, để tôi khám thử”, Lưu Hiểu Anh đi tới.
“Cô là bác sĩ?”
Chủ quán thấy Lưu Hiểu Anh chỉ tầm hai mươi tuổi thôi, ông ta làm sao tin được, là y tá nghe còn xuôi tai.
Ba người khách kia cũng thấy vậy.
“Cô gái, cô trẻ thế mà là bác sĩ hả? Bác sĩ không phải toàn mấy người lớn lớn tuổi sao?”
“Đúng đấy, tôi thấy cô cùng lắm chỉ là y tá thôi”.
“Phải đó, thanh niên bây giờ đi đâu cũng thích nói mình là bác sĩ, trong khi bản thân chỉ là y tá thôi".
Lưu Hiểu Anh không nghe nổi nữa: "Tôi nói tôi là bác sĩ, mấy người không tin thì cũng đừng làm lỡ dở việc cứu người”.
Chủ quán rất khó xử: "Cô gái, cô thật sự là bác sĩ hả? Vậy cô phải có giấy phép hành nghề chứ?”
Lưu Hiểu Anh nghẹn họng: "Tôi vội ra ngoài nên không mang theo”.