“Sếp, lâu rồi không thấy anh liên lạc gì với tôi, anh yên tâm, anh muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu”, Lưu Đầu Trọc nhận được điện thoại của Bạch Diệc Phi thì vô cùng vui mừng. Bạch Diệc Phi ừm một tiếng: "Chuẩn bị người đi, sau đó tôi sẽ đưa anh địa chỉ”.
Lưu Đầu Trọc ngừng một lát rồi lập tức đồng ý.
Cúp điện thoại xong thì Lưu Đầu Trọc sờ cái đầu bóng loáng của mình: "Chết tiệt, sếp vừa về đã muốn làm một trận lớn luôn”.
“Đại ca, có chuyện gì sao?”
Lưu Đầu Trọc xua tay: "Đi tập hợp tất cả các anh em lại đây, mang theo gậy nữa, chúng ta đi làm việc”.
…
Trong một xưởng sản xuất trang sức ở ngoại thành, hàng trăm máy móc đang hoạt động, trong xưởng không ngừng vang lên tiếng “ầm ầm”, lúc này người đi lại nhiều như thoi đưa.
Phùng Dũng Cống dẫn theo vài tổng giám đốc của công ty muốn hợp tác đi tham quan xưởng.
“Tổng giám đốc Phùng, xưởng của ông rất tốt, có quy mô lớn mà sản lượng cao, chất lượng cũng đảm bảo, công xưởng của tổng giám đốc Phùng có khác”, một tổng giám đốc nịnh nọt nói.
Vừa dứt lời lại có người phụ họa theo: "Đúng thế, tổng giám đốc Phùng bây giờ chính là tư sản rồi, công xưởng này chắc chắn sẽ rất phát đạt”.
“Đúng đúng, mà hôn lễ của con gái tổng giám đốc Phùng khi nào tổ chức vậy? Tới lúc đó phải mời chúng tôi tới cùng chung vui đó”.
“Ông nghĩ hay ghê? Người ta kết hôn cùng chủ tịch tập đoàn Diệp Thị, chúng ta nào có tư cách tham gia chứ”.
“Nếu bố vợ như tổng giám đốc Phùng nói hai câu thì chưa biết được đâu".
“...”
Mọi người tôi một câu ông một câu, nói tới mức Phùng Dũng Cống sướng rơn người, nhưng ông ta lại không cười nổi, vì nếu như cười thì mặt lại đau.
Sáng sớm hôm nay ông ta mới tỉnh lại, mấy vết sưng đã được xử lý nên đã bớt to hơn, nhưng vẫn đau đến mức kêu cha gọi mẹ, suýt chút nữa ông ta còn bị những người này cười nhạo nữa.
Không biết tối qua tên nào đánh mình, tên đó ra tay nặng như vậy, nếu để ông ta biết được thì sẽ trả lại gấp bội.
Như mấy lão kia nói, con gái ông ta là Phùng Tiên Tiên sắp lấy chủ tịch tập đoàn Diệp Thị là Diệp Hoan, ở Bắc Hải này tập đoàn Diệp Thị là số một, nếu đối đầu với ông ta thì cũng coi như chống lại tập đoàn Diệp Thị, đến lúc đó cứ tự cầu phúc đi.
Phùng Dũng Cống nghe đủ rồi nên nói: “Ôi trời, chuyện này có gì khó chứ? Mọi người đều là đối tác làm ăn với nhau cả, việc hệ trọng như hôn lễ đương nhiên phải mời các ông rồi, tin tôi đi, con rể sẽ không nói gì đâu”.
“Vậy thì phải cảm ơn tổng giám đốc Phùng trước rồi”.
Mọi người thấy thế thì cũng cười hùa theo.
Lòng tham hư vinh của Phùng Dũng Cống như được lấp đầy.
Đúng lúc này đột nhiên có một công nhân chạy tới: "Tổng giám đốc Phùng, không xong rồi, không xong rồi”.
Mặt Phùng Dũng Cống lập tức đen lại: "Không xong cái gì, mẹ nó, có cậu mới không xong ấy”.
Người công nhân thấy vậy thì da đầu tê rần: “Bên ngoài có hơn trăm người trên tay cầm vũ khí đang xông vào đây”.
“Cái gì?”
Tất cả hoảng sợ.
“Sao lại như vậy?”
“Hơn một trăm người?”
“Bọn chúng muốn làm gì?”
Phùng Dũng Cống mặt sầm lại: “Mẹ nó! Đứa nào to gan dám đến công xưởng của tôi làm loạn chứ?”
Phùng Dũng Cống nói xong thì chạy ra ngoài.
Mấy tổng giám đốc phía sau thấy thế cũng chạy theo sau.
Đám công nhân vẫn không hay biết đã xảy ra chuyện gì, vì tiếng máy móc rất lớn, họ không nghe thấy cuộc đối thoại của mấy người này.
Phùng Dũng Cống mới mang người ra tới cửa thì đã nhìn thấy một đám người đang lao nhanh về phía này.
“Mấy người là ai? Có biết tao là ai không hả?”, Phùng Dũng Cống lạnh lùng nói lớn.
Lúc này, một tên đầu trọc bước ra từ trong đám người, gã cười phì một tiếng: “Cần gì biết ông là ai chứ”
“Mày”, Phùng Dũng Cống nhìn tên đó rồi lại nhìn đám người kia, ông ta bỗng nghĩ tới đám xã hội đen trên đường nên lập tức sợ hãi, nhưng ông ta không biết bản thân chọc vào mấy tên này khi nào?
Phùng Dũng Cống hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh: "Xin hỏi mất người là ai? Mấy người muốn làm gì?”
Lưu Đầu Trọc không đáp, gã quay người lại nịnh nọt cúi người nói với người thanh niên: “Đại ca, bây giờ đập luôn ạ?”
“Đập, đập tan hết tất cả, tôi không muốn nhìn thấy bất kì cái gì ở đây cả”, Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói.
Lưu Đầu Trọc lập tức vẫy tay: “Các anh em, đập hết cho tao, đập tan hết, không cần giữ lại bất cứ cái gì".
Dứt lời thì hơn trăm người cầm côn xông vào, tiếng đổ vỡ nhanh chóng vang lên, tiếng động cơ máy móc dần dừng lại.
Đám nhân viên đang làm việc thì đột nhiên thấy có người cầm gậy xông vào, bọn họ không nói một lời đã đập loạn xạ, mọi người sợ hết hồn.
Phùng Dũng Cống nhìn thấy vậy thì mặt dại ra.
Mấy người này không nói tiếng nào đã đập phá, con mẹ nó, ông ta không hiểu được.
Phùng Dũng Cống nhìn về phía Bạch Diệc Phi phẫn nộ: “Mẹ kiếp, mày là ai? Dám tới đây phá xưởng của tao?”
Bạch Diệc Phi không mặn không nhạt nói: “Tao hả? Tao là Bạch Diệc Phi”.
“Bạch Diệc Phi?”, Phùng Dũng Cống ngớ người, cái tên này có chút quen quen, giống như ông ta đã nghe thấy ở đâu đó rồi, nhưng có liên quan gì tới ông ta chứ: “Bạch Diệc Phi? À, tao nhớ ra mày rồi”. Đọc full tại Tamlinh247.com
“Chuyện tối qua tao còn chưa tính sổ với mày, vậy mà mày đã tự tới, vậy cũng tốt, đỡ mất công tao đi tìm mày”.
“Tao nói cho mày biết, ở Thiên Bắc này không một ai dám động đến tao! Cho dù chủ tịch tập đoàn Hầu Tước tới đây thì cũng không dám làm gì tao ấy chứ”.
Nói tới đây thì Phùng Dũng Cống đơ người, mắt ông ta trừng lớn: “Chủ tịch tập đoàn Hầu Tước? Bạch Diệc Phi?”
Bạch Diệc Phi gật đầu: “Chính là tao”.
Mấy người ở sau Phùng Dũng Cống cũng kinh ngạc, kẻ không nói gì đã đập phá đồ đạc là Bạch Diệc Phi, chủ tịch tập đoàn Hầu Tước?
Sao không giống như trong lời đồn vậy?
Nhưng Phùng Dũng Cống có con rể là Diệp Hoan, ông ta không sợ.
“Ồ, mày vẫn chưa chết à”, Phùng Dũng Cống nhớ tối qua Tiêu Vinh Đào nói Bạch Diệc Phi đã đắc tội với nhà họ Tùng và họ Diệp, anh đang bị nhiều kẻ truy sát, mất tích một tháng rồi mà vẫn chưa chết.
Bạch Diệc Phi gật đầu: "Đúng vậy, tao mạng lớn”.
“Mày chưa chết thì càng tốt”, Phùng Dũng Cống hừ một tiếng: “Mày biết tao là ai không?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu: "Không biết”.
“Tao nói cho mày biết, con rể tao là chủ tịch của tập đoàn Diệp Thị”, Phùng Dũng Cống tự mãn nói: “Dù mày có là chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước thì cũng chỉ xứng xách dép cho tao thôi”.
Lão này không ngờ lại là bố vợ của Diệp Hoan? Trùng hợp thế sao?
Thấy Bạch Diệc Phi không nói gì thì Phùng Dũng Cống cho rằng Bạch Diệc Phi sợ rồi, ông ta càng đắc ý nói: "Sợ rồi hả? Sợ rồi thì mau kêu người của mày rút đi, đồng thời quỳ xuống xin lỗi tao, bồi thường mọi tổn thất, không nhiều đâu, chỉ cần hai trăm triệu là được rồi”.
Hai trăm triệu, ăn vạ ghê thật!
Tất cả chỗ máy móc này, cộng thêm những nguyên liệu kém chất lượng thì đến mấy chục triệu là cùng, thế mà dám đòi bồi thường hai trăm triệu?
Bạch Diệc Phi hừ lạnh: "Xem ra mày không hiểu tao rồi”.
“Tập đoàn Diệp Thị đứng đầu Bắc Hải thì đã sao? Chẳng lẽ mày không biết tao còn dám giết con trai rượu của nhà họ Tùng, một trong bốn gia tộc lớn hả? Hơn nữa tao giết gã ta rồi mà bây giờ vẫn bình yên vô sự đứng đây đấy”.
“Nhà họ Diệp thì tính là cái gì chứ?”
Nghe xong ai nấy đều sợ hãi, sau lưng cũng toát mồ hôi lạnh.
Chuyện con trai nhà họ Tùng bị giết cũng không che giấu nổi, vì vậy có rất nhiều người biết được, nhưng bọn họ không ngờ do Bạch Diệc Phi giết chết, hơn nữa bây giờ anh còn đứng ở đây, điều này chứng tỏ căn bản anh không bị kết án.
Nếu thế thì còn ai mà Bạch Diệc Phi không dám động vào chứ?