Tốc độ trưởng thành của Bạch Diệc Phi thật sự rất đáng sợ, mặc dù đang trong hoàn cảnh bị tấn công, nhưng Bạch Diệc Phi vẫn có thể lập ra một kế hoạch báo thù hoàn hảo, đồng thời bản thân cũng thoát được tội. Bạch Diệc Phi như vậy thật sự là mối uy hiếp rất lớn, mặc dù hắn đã cho Lí Tuyết uống thuốc không thể mang thai được nữa.
“Vậy nên Hoàng Bá, ông thấy cách nào mới khiến người ta yên tâm nhất đây?”
Hoàng Bá cúi thấp đầu nói: “Chỉ có người chết mới khiến người khác yên tâm được”.
“Nói đúng lắm”, Bạch Khiếu cười lạnh: “Ông đi sắp xếp chút đi”.
Hoàng Bá gật đầu, sau đó ông ta do dự nói: “Bây giờ bên cạnh Bạch Diệc Phi có rất nhiều người, có cần đích thân tôi đi xử lý không?”
Bạch Khiếu lắc đầu: "Không cần, nếu như ông đi thì ngược lại sẽ bị phát hiện”.
Bây giờ mấy lão già nhà họ Bạch đã hoàn toàn thừa nhận Bạch Diệc Phi là người thừa kế tiếp theo, vì thế nếu Hoàng Bá rời đi sẽ dẫn đến hoài nghi, đến lúc đó muốn giết Bạch Diệc Phi cũng càng khó hơn.
“Vậy...”, Hoàng Bá không biết nên phái ai đi mới tốt.
Bạch Khiếu cũng đang cân nhắc: "Nghe nói Trường Tiễu và Tùng Lệ Nhã rời thủ đô rồi?”
“Đúng vậy”.
Bạch Khiếu quay đầu lại nhìn Hoàng Bá: “Hai người họ nên là một đôi phải không?”
Hoàng Bá nhìn hắn, trong chớp mắt lập tức hiểu ra, sau đó ông ta cúi đầu: "Tôi đã hiểu thưa cậu chủ”.
....
Biệt thự nhà họ Tùng
“Ông ba, chẳng lẽ lần này cứ kết thúc như thế sao”, người phụ nữ da đen không cam tâm nói.
Tùng Thảo Giác đương nhiên không cam tâm, nhưng còn có thể làm thế nào khác?
“Có biết Dương Ngưu là ai không? Anh ta chính là người của liên minh doanh nghiệp thủ đô đó”.
“Cái gì?”, người phụ nữ sửng sốt, sau đó cũng hiểu được vì sao Tùng Thảo Giáp lại lựa chọn như vậy.
Tùng Thảo Giáp hừ lạnh một tiếng: “ Đi điều tra một chút, xem thử vì sao Diệp Hoan lại giúp Bạch Diệp Phi tạo chứng cứ”.
Mối quan hệ giữa hai nhà họ Diệp và họ Tùng vốn rất tốt, Diệp Hoan không nên giúp Bạch Diệp Phi mới phải, không hiểu được vì sao Diệp Hoan ở trên tòa án lại nói nhăng cuội như thế.
Tùng Thảo Giáp không thể không nghi ngờ có phải giữa Diệp Hoan và Bạch Diệp Phi có thỏa thuận nào đó không? Dù sao tối hôm đó Bạch Diệc Phi vốn dĩ cũng phải đàm phán với Diệp Hoan.
...
Thủ đô, trong một công viên nọ, một nam một nữ ngồi đối diện nhau đang đánh cờ.
“Đàn em, nước cờ này đi sai rồi”, cô gái đắc ý nói
Chàng trai hừ nhẹ: “Nước cờ này đi sai không đồng nghĩa với việc trình độ của em thấp”.
“Ồ, cậu luôn có quy tắc đánh cờ à?”, cô gái cười đáp
Chàng trai nhìn bàn cờ rồi lại hạ xuống thêm một quân: “ Có quy tắc gì chứ? Dùng được là được”.
“Tại sao tôi lại không nhìn ra có tác dụng gì nhỉ? Tôi thấy trình độ của cậu cũng chỉ như vậy thôi”, cô gái chế giễu nói.
Chàng trai không vui, sau đó lại tùy tiện đánh xuống quân cờ: “Vậy chị cũng không thể làm bậy như vậy được?”
“Tôi làm bậy?”, cô gái chớp chớp đôi mắt, tỏ vẻ bản thân rất vô tội.
Chàng trai không thể không nói: “Vậy sao chị lại để Trần Ngạo Kiều đi tìm Bạch Diệc Phi? Đó chẳng phải là đồ đệ cưng của chị à”.
“Còn cậu không phải cũng phái đồ đệ đi tìm Từ Lãng sao? Cậu cũng biết năng lực của hắn ta mà?”, cô gáikhông khách khí đáp trả.
Chàng trai hừ nhẹ: “Đều như nhau cả thôi”.
Cô gái nhún vai nói: “Được thôi, dù sao thì cậu cũng thua”.
“Ai nói vậy?", chàng trai không tin, lại đánh thêm quân cờ nữa.
Lúc này cô gái cũng đánh nốt một quân rồi thản nhiên nói: “Đàn em, cậu thua rồi”.
Chàng trai không biết nói gì.
Chàng trai nhìn bàn cờ, quân đe của mình đều bị quân trắng bao vây cả: “Bị bao vây sít sao như vậy, em thua cũng là chuyện đương nhiên”
...
Thành phố Thiên Bắc
Sau khi Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết tình cảm mặn nồng xong thì sáng hôm sau anh đã lái xe đến bệnh viện Ngọa Long để tìm Trần Ngạo Kiều.
“Thế lực của nhà họ Tùng không nhỏ, lần này chỉ là một nhánh trong số đó, mà chúng ta lại quá yếu”.
Trần Ngạo Kiều gật đầu: “ Người của nhà họ Tùng nhất định sẽ trả thù”.
“Vì vậy tôi cần thế lực một nhánh của tổ chức anh”, Bạch Diệc Phi đáp.