Ngoài cửa, ông lão mặc đồ thời Đường phản ứng lại trước nhất: “Hoá ra là để bảo vệ cho bọn họ, nhưng mà cậu cho rằng làm như vậy có ích gì không? Đợi cậu chết rồi thì chúng tôi vẫn có thể lôi bọn họ ra”. “Chúng mày sẽ không có cơ hội đó đâu”, Bạch Diệc Phi đáp.
Tùng Vưu Duy thấy chỉ có mỗi mình Bạch Diệc Phi, mà bên hắn thì có bốn tên vệ sĩ còn có thêm một chú Lý chưa bộc lộ hết bản lĩnh cho nên rất là vênh váo: “Thế nào? Mày định dựa vào sức của mình mày để giết tao à?”
"Mày lấy đâu ra sự tự tin này thế? Mày còn đánh không lại cả vệ sĩ của tao mà lại đòi đến giết tao à?
“Giết mày không cần phải có tự tin”, ánh mắt Bạch Diệc Phi dán chặt lên người Tùng Vưu Duy, sau đó tiến thẳng đến chỗ gã.
Chỉ là vừa mới nhấc chân thì bốn tên vệ sĩ đã bao vây xung quanh Bạch Diệc Phi.
“Đánh cho tao, đánh chết nó!”, Tùng Vưu Duy ra lệnh: “Không được để cho nó sống sót mà ra ngoài!”
Tùng Vưu Duy đã nhìn ra sự thông minh của Bạch Diệc Phi, gã phải công nhận anh rất có bản lĩnh, nếu như hôm nay không nhân cơ hội này để trừ khử thì sau này chắc chắn anh sẽ trở thành hòn đá ngáng chân gã, gã không cho phép một người như vậy tồn tại.
Ông lão mặc đồ thời Đường không nhúc nhích mà đứng bên cạnh Tùng Vưu Duy, lặng lẽ quan sát.
Theo gã thấy, Bạch Diệc Phi là người không hề có sức chiến đấu cho nên để bốn tên vệ sĩ đến giải quyết một mình Bạch Diệc Phi là đủ, gã chỉ cần ở đây đợi kết quả sau đó sắp xếp người đến xử lý xác của Bạch Diệc Phi.
Tuy nhiên, khi Bạch Diệc Phi đối diện với bốn tên vệ sĩ thì anh không hề để lộ một chút biểu cảm sợ hãi nào, ngược lại anh chỉ bình tĩnh đứng tại chỗ, nhưng khí thế lẫm liệt của anh lại khiến cho đám người kia cảm thấy anh là một kẻ địch mạnh mẽ.
Gương mặt của Tùng Vưu Duy và ông lão mặc đồ thời Đường đầy vẻ khinh thường, khí thế có mạnh mẽ hơn nữa thì cũng có ích gì đâu? Chẳng qua cũng chỉ là ngoài mạnh trong yếu mà thôi.
"Ra tay đi!"
Ông lão mặc đồ thời Đường hét lên.
Nghe tiếng, bốn tên vệ sĩ lập tức bước tới đấm đá tới tấp về phía Bạch Diệc Phi.
Tùng Vưu Duy và ông lão mặc đồ thời Đường cười híp mắt nhìn bọn họ đánh nhau, quả nhiên là Bạch Diệc Phi không hề có chút sức chiến đấu nào.
Nhưng...
Ngay khi họ cho rằng mọi chuyện sắp kết thúc thì Bạch Diệc Phi ra tay.
Không biết Bạch Diệc Phi lấy đâu ra một con dao, tay vung lên dao hạ xuống, xoay người, lại vung tay chặt xuống, tốc độ cực nhanh, thủ pháp thuần thục, chỉ một lúc mà bốn tên vệ sĩ đã bị dao của Bạch Diệc Phi cắt ngang cổ họng, lăn ra chết hết.
Nụ cười của Tùng Vưu Duy và ông lão mặc đồ thời Đường ngay lập tức cứng ngắc.
"Thế này là sao? Không phải nói là không có sức chiến đấu à? Không phải nói là không biết võ à?”
Ông lão mặc đồ thời Đường bắt đầu trở nên cảnh giác, ông ta khẽ nhíu mày, rõ ràng trong tài liệu điều tra có nói Bạch Diệc Phi quả thực không hề biết võ, nhưng làm sao để giải thích được tình hình lúc này?
Bọn họ quả thực không biết nguyên nhân là gì.
Bởi vì trong kết quả điều tra là bắt đầu từ lúc Bạch Diệc Phi sinh ra, biết được anh từ nhỏ sống ở vùng nông thôn, biết anh ở rể, cũng biết nửa năm trước đây anh mới lên làm chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước.
Thậm chí trong vòng nửa năm, Hầu Tước phát triển rất nhanh còn hạ được tập đoàn Liễu Thị, tập đoàn Cự Đỉnh cùng với hơn hai mươi doanh nghiệp khác, có thể nói là phát triển một cách thuận lợi và nhanh chóng ở thành phố Thiên Bắc.
Tuy nhiên, trong kết quả điều tra lại không có một ai nhắc đến Bạch Diệc Phi biết võ.
Quả thực là như vậy, trước đây Bạch Diệc Phi không hề biết võ, nhưng mà hai tháng gần đây được Bạch Hổ dạy võ và huấn luyện, thậm chí còn có mấy lần thực chiến và kinh nghiệm giết người.
Cho dù là kỹ năng không đủ, nhưng tâm thái của anh giờ đã khác xa so với Bạch Diệc Phi trước kia.
Sau khi Tùng Vưu Duy nhìn thấy bản lĩnh giết người của Bạch Diệc Phi thì tức khắc nhũn ra: “Mau lên, ngăn hắn lại!”
Ông lão mặc đồ thời Đường tiến lên, chặn trước mặt Bạch Diệc Phi.
"Cũng có chút bản lĩnh đó, nhưng mà cậu, không qua được ải này của tôi đâu”.
Bạch Diệc Phi nhướn mày, anh biết nếu muốn giết Tùng Vưu Duy thì bắt buộc phải xử lý ông lão trước mặt này, mà ông ta mặc dù nhìn bề ngoài giống như một ông già nhưng trên thực tế lại là một cao thủ.
Ông lão mặc đồ thời Đường cười khẩy: “Bạch Diệc Phi, đừng trách tôi không nhắc cậu, bây giờ cậu ngừng tay vẫn còn kịp, nếu không thì cậu sẽ phải đối mặt với sự truy sát của cả nhà họ Tùng, thâm chí còn có thể liên luỵ đến nhà họ Bạch các cậu”.
"Ồ, không đúng, sau khi mà cậu quyết định ra tay báo thù thì nhà họ Bạch của cậu đã từ bỏ cậu rồi!”
"Dù gì thì, bọn họ không cần một người thừa kế làm việc quá mức cảm tính”.
Gương mặt Bạch Diệc Phi không hề có biểu cảm gì: “Chẳng sao cả, tôi không quan tâm”.
Ông lão mặc đồ thời Đường cảm thấy uy nghiêm của mình đang bị khiêu khích, ông ta cười khẩy nói: “Rất tốt, trước khi chết, hãy nhớ kỹ tên của tôi, là Lý Bá tôi đã giết Bạch Diệc Phi cậu!”
Khoảnh khắc lời nói vừa dứt, hai người bắt đầu ra tay…
...
Nhà họ Bạch ở thủ đô, Ngô Quế Hương và Bạch Vân Bằng biết Bạch Diệc Phi đã đi tìm Tùng Vưu Duy, Ngô Quế Hương rất tự hào vì mình có một đứa con trai giỏi giang như vậy nhưng cũng đồng thời thấy lo lắng cho an nguy của Bạch Diệc Phi.
"Sao nó lại một mình đi tìm Tùng Vưu Duy? Bên cạnh Tùng Vưu Duy có người bảo vệ, mà nó chỉ có một mình chắc chắn không thể đối phó được với bọn chúng!”
Bạch Vân Bằng thấy Ngô Quế Hương lo lắng như vậy, không khỏi mở miệng nói: “Bà phải tin tưởng vào con trai bà, nó nếu đã dám đi một mình tức là đã biết phải làm gì rồi, không cần quá lo lắng”.
“Làm sao mà không lo lắng cho được, cho dù nó có biết phải làm gì thì một mình nó cũng không đánh lại được nhiều người như vậy, hơn nữa Lý Bá cũng ở bên cạnh Tùng Vưu Duy, ông ta lại là một cao thủ!”, Ngô Quế Hương trừng mắt lườm Bạch Vân Bằng.
Bạch Vân Bằng bất lực lắc đầu: "Bà cứ chờ mà xem, sẽ có kết quả nhanh thôi”.
...
Hộp đêm.
Đám người của Diệp Hoan và Bạch Hổ vẫn đang trong trạng thái giằng co, kiềm chế lẫn nhau, mà Bạch Diệc Phi từ đầu đến cuối đều không xuất hiện.
Diệp Hoan đã sắp mất hết kiên nhẫn: “Gọi điện thoại lại cho Bạch Diệc Phi, đã chín giờ hơn rồi, có đàm phán nữa hay không? Nếu không thì tất cả chúng ta không có lý do gì phải ở đây nữa cả”.
Trần Hạo cười gật đầu: "Không vấn đề gì, giờ tôi sẽ gọi đây”.
Lại gọi một cuộc điện thoại nhưng vẫn không có ai nhấc máy.
“Anh tôi không trả lời, tôi đoán là anh ấy đang bận!”, Trần Hạo tỏ vẻ xin lỗi.
Chân mày Diệp Hoan nhíu chặt: “Bận? Bận cái gì? Bận uống rượu hay là bận chơi đàn bà? Rốt cuộc là hắn có đến hay không?”
Trần Hạo bất lực nhún vai: "Nếu như chủ tịch Diệp cứ phải đợi anh tôi đến, vậy thì chúng tôi cũng hết cách, nhưng mà ấy à, tôi phải nhắc nhở chủ tịch Diệp một chút, có lẽ anh không đợi được đâu”.
"Ý gì? Giỡn mặt với bọn tao à?”, Diệp Hoan nổi cáu trừng mắt nhìn cả đám người trong phòng.
Trần Hạo xua tay: "Cũng không phải, chỉ là thực sự không thể đến được thôi!”
Diệp Hoan nhíu mày, không thể đến? Sao lại không thể đến? Hắn ta không có xe thì có thể gọi taxi, bây giờ mới có chín giờ rõ ràng vẫn còn thời gian.
Trần Hạo thấy thời gian cũng hòm hòm rồi nên chủ động nói: “Hay là mọi người đều về cả đi, chúng ta lại hẹn ngày khác?”
Nữ thư ký thấy vậy thì không vui nói: “Rốt cuộc mấy người có ý gì? Anh cho rằng chủ tịch của chúng tôi rảnh lắm à?”
Trần Hạo trả lời: "Chúng tôi cũng bó tay mà, chủ yếu là chỗ mà anh tôi đi hơi xa chút, mấy người nếu muốn đợi anh ấy thì chắc sẽ phải đợi thêm khoảng một tiếng nữa, hơn nữa việc này có chút phức tạp, theo tôi thấy thì một tiếng nữa cũng chưa chắc đã gặp được anh tôi đâu”.
Diệp Hoan khựng lại, một tiếng?
"Anh ta đi đâu vậy? Mấy người biết không? Không đúng, mấy người đã biết từ lâu rồi?”
Diệp Hoan càng hỏi thì trong lòng càng hoảng hốt, hy vọng là không phải như những gì gã đang nghĩ.
Trần Hạo từ tốn trả lời: “Đi thăm viếng một người cũ, cũng tiện thể nói lời tạm biệt với người cũ”.
Trong lòng Diệp Hoan đang nghi ngờ nên cũng không hỏi nhiều, chỉ có Trương Thiết Lâm ở bên cạnh thì lại cười nói: “Nói lời tạm biệt với người cũ, thế mà hắn cũng nghĩ ra được? Theo tôi thấy, là hắn không dám xuất hiện thì có?”