“Hai triệu…”
Bác sĩ Chương nghe thấy con số này thì suýt chút nữa ngã ngửa về sau. Mẹ nó chứ, đây là ai vậy? Không ngờ lại có hẳn hai triệu!
“Chuyện này…làm sao có thể được? Đây là thẻ ngân hàng sao?”, bác sĩ Chương không cam lòng hỏi lại.
Ông ta nói xong thì cả đám người gật đầu phụ hoa theo.
“Đúng vậy, sao tôi lại chưa thấy thẻ ngân hàng nào như thế này?”
“Tôi cũng chưa nhìn thấy bao giờ”.
“Đây không phải là thẻ ngân hàng đúng không?”
Bạch Diệc Phi không hề giải thích, anh chỉ vươn tay cầm chiếc thẻ ngân hàng về: “Không sao hết”.
Không phải chứ, đây là hai triệu đấy? Chứ không phải là hai mươi ngàn hay hai trăm ngàn đâu!
Điều này… chứng tỏ hai triệu đối với anh ta cũng chỉ như hai trăm ngàn mà thôi đúng không?
Cả đám người âm thầm phỏng đoán, bọn họ vừa nghĩ thế thì đã muốn nôn ra máu.
Sắc mặt bác sĩ Chương trắng bệch, người có thể coi hai triệu như con bò rụng lông cây me rụng lá thì chắc chắn không phải người bình thường như ông ta nghĩ, anh chắc chắn là con trai của chủ tịch nào đó, thế nên mới không quan tâm đến tiền bạc.
Nhưng bác sĩ Chương không nghĩ rằng anh sẽ là ông chủ của công ty nào đó, bởi vì tuổi tác Bạch Diệc Phi còn quá trẻ, không ai cho rằng anh là chủ tịch, huống hồ còn là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước nữa.
Lúc này y tá run sợ nói: “Thưa anh, thành thật xin lỗi. Bệnh viện không có nhiều tiền như vậy, đợi đến khi gom đủ sẽ trả lại cho anh, nếu không chúng tôi sẽ chia nhỏ khoản tiền ra để hoàn trả”.
“Tôi đã nói rồi, không sao cả”, Bạch Diệc Phi nói: “Cô trả lại cho tôi rồi thì tôi vẫn sẽ đưa lại nó cho bệnh viện thôi”.
“Cái gì?”
Mọi người nghe xong đều không hiểu nổi, tại sao vẫn đưa lại cho bệnh viện chứ? Chẳng lẽ anh cũng muốn làm phẫu thuật hả? Nhưng nhìn qua thì có giống người bị bệnh lắm đâu?
Bác sĩ Chương nghe xong thì ánh mắt lập tức sáng lên, ông ta nhanh chóng bước lên một bước rồi nở nụ cười vặn vẹo: “Ấy ấy, anh bạn này, không biết người anh có chỗ nào không khỏe sao? Nếu như phẫu thuật thì tôi khá có kinh nghiệm đấy, tôi có thể…”
Bạch Diệc Phi nâng ngón tay lên: “Thứ hai, sở dĩ tôi nói như vậy là vì bệnh viện này mấy phút nữa sẽ thuộc về tôi thôi”.
“Cái gì?”
Cả đám người hết sức kinh hãi.
Đương nhiên sau khi khiếp sợ thì bọn họ lại nghi ngờ Bạch Diệc Phi.
“Này chàng trai, anh đúng là có tiền thật, nhưng sao anh có thể mua được bệnh viện này chứ?”
“Đúng vậy, muốn mua lại một bệnh viện thì phải tốn một khoản lớn đấy”.
“Tôi nghĩ anh ta nói dóc thôi đúng không?”
Sau khi kịp phản ứng lại thì bác sĩ Chương cảm thấy vừa rồi mình đã bị sỉ nhục, nên ông ta lập tức sầm mặt: “Thưa anh, anh có hai triệu nhưng không có nghĩa anh có thể mua lại bệnh viện của chúng tôi. Chúng tôi là bệnh viện tư nhân, không thiếu vài đồng kia của anh đâu!”
Bạch Diệc Phi không để ý đến bác sĩ Chương, anh nhìn về mấy người đang đi từ hành lang về phía bên này, bao gồm cả viện trưởng, Long Linh Linh, Lưu Hiểu Anh, Trần Hạo và Ngưu Vọng.
“Bác sĩ Ngưu, làm phiền anh tranh thủ thời gian tiến hành phẫu thuật”, Bạch Diệc Phi nói với Ngưu Vọng: “Đã chậm trễ mất một lúc rồi”.
Ngưu Vọng đi đến, ông ta cũng không biết đang xảy ra chuyện gì, ông ta nhìn về phía bác sĩ Chương và mấy người đang đứng xung quanh, sau đó đại khái cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì: “Mọi người nhanh chóng chuẩn bị tốt rồi theo tôi vào trong”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì lập tức lên tiếng: “Ngoại trừ bác sĩ Chương. Ông ta không được phép bước vào”.
“Tại sao chứ?”, sắc mặt bác sĩ Chương rất khó coi. Bị một người trẻ tuổi nói vậy mà ông ta không chửi thẳng mặt thì đã tốt lắm rồi đấy.
Ngưu Vọng thấy vậy lập tức giảng hòa: “Phẫu thuật quan trọng hơn, đừng nói linh tinh nữa”.
Ở bệnh viện này Ngưu Vọng có tiếng nói rất lớn, nên tất nhiên mọi người đều nghe lời ông ta, mấy y tá và bác sĩ khác đều đi vào phòng phẫu thuật.
Thật ra ông ta cũng muốn để cho bác sĩ Chương vào phẫu thuật. Dù sao trong phương diện này thì bác sĩ Chương làm rất tốt. Nhưng mà sau khi thấy thái độ của Bạch Diệc Phi thì ông ta đành lắc đầu từ bỏ.
Cửa phòng phẫu thuật nhanh chóng đóng lại, bác sĩ Chương bị ngăn ở bên ngoài.
Lúc này viện trưởng đi tới: “Bác sĩ Chương là bác sĩ phẫu thuật lâm sàng khá tốt ở bệnh viện chúng tôi, tôi thấy để nên để ông ấy vào trong thì tốt hơn”.
Bạch Diệc Phi lặng lẽ đảo mắt, anh cười lạnh lùng: “Một bác sĩ không có đạo đức nghề nghiệp thì không xứng làm phẫu thuật”.
Viện trưởng há to miệng: “Chuyện này cũng không thể trách bác sĩ Chương được, dù sao thì…”
“Không cần nói nữa”, Bạch Diệc Phi xua tay ngắt lời viện trưởng: “Tôi có suy nghĩ của riêng mình, ông không cần nói nữa”.
Bác sĩ Chương nghe nghe thấy thế thì không chịu được nữa: “Tại sao anh lại ăn nói với viện trưởng như thế? Anh nghĩ rằng bản thân là ai chứ?”
Viện trưởng nghe ông ta nói như vậy thì bị sợ đến mức toát mồ hôi, viện trưởng kéo bác sĩ Chương lại: “Đừng nói nữa, tự tôi có quyết định của mình”.
Bác sĩ Chương không hiểu, ông ta còn muốn nói thêm gì nữa thì Bạch Diệc Phi đã mở miệng: “Lý do là giờ tôi đã là chủ tịch của bệnh viện này, thế đã được chưa!”
Đám người Trần Hạo đi tới đứng bên cạnh Bạch Diệc Phi, Long Linh Linh nhanh chóng ra mặt: “Thật xin lỗi, qua cuộc trao đổi vừa nãy thì bắt đầu từ bây giờ, bệnh viện tư nhân này đã bị chủ tịch của chúng tôi đã mua lại. Anh ấy mới chính là chủ tịch của bệnh viện này”.
Bác sĩ Chương giống như sét đánh bên tai.
Còn những người vây xem thì kinh ngạc há hốc mồm.
Vừa rồi còn bảo người ta chém gió, giờ thì bị vả mặt rồi. Người ta thật sự mua lại bệnh viện này rồi đấy!
Bác sĩ Chương sửng sốt hồi lâu, sau đó ông ta nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Chủ tịch, chúng tôi thật sự không biết anh đến đây. Thật sự xin lỗi, là tôi có mắt không tròng. Chủ tịch anh rộng lượng, chắc chắn sẽ không so đo với sai lầm của đám làm công ăn lương như chúng tôi phải không?”
Ông ta đã cố gắng hạ thấp bản thân xuống, vừa khéo xung quanh có rất nhiều người vây xem, là một chủ tịch mới nhận chức thì tất nhiên sẽ muốn làm một tấm gương tốt trước mặt bệnh nhân và người nhà rồi. Đồng thời cũng phải thể hiện ra mình là người rất rộng lượng nữa.
Đáng tiếc bác sĩ Chương nghĩ thì hay nhưng Bạch Diệc Phi lại không nghĩ như vậy!
“Không, tôi muốn so đo đấy”, Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Ông không đề cao việc cứu người mà chỉ chăm chăm tiền nong. Điều này đã vi phạm đạo đức nghề nghiệp của một bác sĩ. Thế nên ông không xứng làm bác sĩ!”
“Tôi muốn một bác sĩ hết lòng hết dạ vì bệnh nhân, chứ không phải hạng bác sĩ bị đồng tiền làm mờ con mắt. Vì thế từ giờ trở đi ông đã bị đuổi việc!”
Thật ra những bệnh nhân và người nhà đang đứng đây mới là người cảm nhận được sâu sắc nhất. Bởi vì bọn họ biết có rất nhiều bệnh nhân vì không đóng nổi tiền viện phí mà bị kéo dài thời gian, cho tận tới khi mất mạng thì thôi.
Lúc này nghe được câu nói đó thì mọi người đã cảm thấy tin tưởng và an tâm đối với bệnh viện này. Có một chủ tịch như thế này thì bọn họ tin rằng cho dù bản thân không có tiền thì cũng có thể được cứu chữa kịp thời.
Còn bác sĩ Chương thì lại trợn tròn hai mắt.
Cách làm của ông ta trong hầu hết tình huống đều không có vấn đề gì. Hơn nữa cũng không phải chỉ có mình ông ta làm như thế, thậm chí còn có nhiều nữa là đằng khác.
Nhưng tại sao chỉ mình ông ta bị đuổi việc chứ? Chỉ vì ông ta không may gặp phải chủ tịch mới nhận chức hay sao?
“Không, anh không thể làm như vậy được!”, bác sĩ Chương lắc đầu: “Anh không phải viện trưởng, anh không biết gì cả, anh không thể tự ý quyết định như vậy được!”
Viện trưởng cũng đứng ra đỡ lời: “Chủ tịch Bạch, mặc dù bác sĩ Chương đã làm sai, nhưng cũng không nên…”
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn sang: “Ông cũng bị đuổi việc! Làm viện trưởng mà lại thuê một bác sĩ như vậy, không những thế còn mặc kệ mấy hành động này của ông ta, thế nên ông cũng phải chịu trách nhiệm!”