"Cũng sắp đến giờ rồi, chờ lát nữa là có thể ăn cơm, chúng ta quay về thôi!"
Thế là cả đám người lại đi theo Trương Lôi đến vườn sau.
Vừa rồi sân sau đã được bố trí lại. Tất cả có bốn bàn, trên mỗi bàn đã bày sẵn một số món ăn, chỉ cần chờ thêm vài món nữa là có thể bắt đầu rồi.
Nhưng trước đó Trương Lôi đã kêu mọi người đứng thành vòng tròn, cậu ta hắng giọng một cái: “Tớ mới về nước không lâu, sau này cũng có dự định phát triển ở thành phố Thiên Bắc. Tất cả chúng ta đều là bạn học, hy vọng mọi người sẽ quan tâm tớ nhiều hơn”.
“Gần đây tớ dự định sẽ đầu tư tài chính, nếu như mọi người có hứng thú thì lát nữa có thể liên hệ với tớ, chúng ta có thể bàn bạc”.
“Điều cuối cùng, hy vọng hôm nay mọi người có thể chơi thật vui vẻ”.
Cậu ta nói xong thì cả đám đều nhiệt liệt vỗ tay.
“Tất cả mọi người đều là bạn học, sau này còn phải nhờ cậu nhiều đó!”
“Đúng vậy, sau này mọi người sẽ giúp đỡ lẫn nhau, để cùng nhau phát triển!”
“Cùng nhau kiếm thật nhiều tiền…”
Trương Lôi cười tươi nhìn về phía Bạch Diệc Phi, cậu ta phát hiện vẻ mặt Bạch Diệc Phi rất dửng dưng, chắc nghe không hiểu đâu nhỉ?
Làm sao một đứa nông dân chỉ biết bán mặt cho đất bán lưng cho trời như anh ta có thể hiểu được đầu tư tài chính chứ? Đúng đồ nhà quê!
Sau khi nói xong thì Trương Lôi mời mọi người nhanh chóng ngồi vào vị trí, chuẩn bị bắt đầu bữa tiệc.
Bạch Diệc Phi kéo tay Lý Tuyết ngồi vào cùng một bàn với Trương Lôi, Trương Lôi cũng không nói gì. Bởi vì cậu ta cũng muốn ngồi cùng bàn với Lý Tuyết, ngoài ra cậu ta còn muốn làm nhục Bạch Diệc Phi.
Đồ ăn trên bàn này không phải người bình thường có thể nếm thử, chắc chắn Bạch Diệc Phi nhìn thấy sẽ rất kinh ngạc, khi đó chắc chắn sẽ lộ vẻ nhà quê mới lên phố, khiến cho Lý Tuyết bị mất mặt, Lý Tuyết tất nhiên sẽ không thích Bạch Diệc Phi nữa.
Nhưng từ khi Lý Tuyết tỉnh lại đến giờ thì chưa từng tham gia hoạt động tụ tập giống như thế này, nên sau khi ngồi vào chỗ thì cô đã cảm thấy không thích ứng kịp.
Thật ra Bạch Diệc Phi có thể không đi cùng Lý Tuyết, nhưng mà hôm nay anh nhất định phải cho bọn họ biết rằng, Lý Tuyết chính là vợ anh, không ai được ngấp nghé cô. Hơn nữa người ta đang có cuộc sống rất hạnh phúc vậy mà đám bạn học này còn khuyên bạn mình ly hôn, đúng là không đáng mặt bạn!
Một lúc sau đồ ăn đã được bưng lên đầy đủ, Trương Lỗi nâng ly rượu đứng lên: “Tớ rất vui mừng vì mọi người đã đến đây hôm nay, tớ xin kính mọi người một ly”.
Cả đám thấy vậy cũng lục tục đứng dậy, cầm ly rượu lên.
Nhưng mà có hai người không ăn ý như vậy.
Một người là Lý Tuyết. Bởi vì rất khẩn trương nên cô không biết phải làm thế nào cho phải, vì thế cô không hề động đậy.
Mà người còn lại chính là Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi cúi đầu nhìn rượu vang bên trong ly, anh bật cười một tiếng.
Không ai biết anh đã từng nghiên cứu về rượu vang. Chỉ cần nhìn qua anh có thể biết đó là loại rượu vang nào, sản xuất ở đâu, thậm chí còn biết sản xuất năm nào.
Vừa rồi trong lúc ngồi xuống Bạch Diệc Phi đã bưng lên ngửi thử, cũng nếm thử một ngụm, anh đã biết đây là loại rượu vang nào rồi.
Ừ, nói một cách đơn giản thì chỉ cần cầm hơn một trăm ngàn cũng có thể mua được một chai rượu vang thế này trong siêu thị rồi, còn về nhãn hiệu gì, thì thật xin lỗi, đây là loại rượu vang không rõ nguồn gốc. Bạch Diệc Phi thật sự không nói nên lời, dù sao thì nhiều hãng rượu như vậy, ai biết là hãng nào chứ?
Tất cả mọi người đều chú ý đến Bạch Diệc Phi, bọn họ lần lượt nhìn tới.
Sắc mặt Trương Lôi sầm xuống. Vừa rồi Bạch Diệc Phi vẫn luôn giữ vẻ mặt dửng dưng, không hề có dáng vẻ chưa trải sự đời, điều này khiến cho cậu ta có chút cảm giác thất bại.
Bây giờ lại thấy Bạch Diệc Phi không chịu nâng ly, cậu ta thật sự tức giận rồi, nhưng điều khiến cho cậu ta càng tức giận hơn là Lý Tuyết cũng không hề nâng ly.
Chu Khúc Nhi ngồi bên cạnh Lý Tuyết không biết làm thế nào, nhưng vì lễ phép cô ta vẫn kéo Lý Tuyết nói nhỏ: “Đây là một loại lễ nghi, cậu cũng phải nâng lý đấy!”
Lý Tuyết chớp mắt, cô lại nhìn Bạch Diệc Phi, muốn hỏi chẳng phải Bạch Diệc Phi cũng không nâng ly lên sao? Nhưng mà hình như chỉ có mỗi hai người bọn họ không chịu nâng ly, vì thế cô đành phải cầm ly lên.
Trương Lôi nhìn thấy cảnh này thì khẽ cười, cậu ta lại nhìn về phía Bạch Diệc Phi: “Sao vậy? Là do rượu của tôi không hợp khẩu vị của anh hả? Không đúng, chắc hẳn là anh chưa bao giờ nhìn thấy loại rượu này đúng không?”
“Rượu này là loại rượu vang mà tôi đặc biệt sai người đặt mua ở vườn rượu Lafite. Anh chưa bao giờ nhìn thấy cũng là chuyện bình thường, mà khả năng là mọi người cũng rất ít khi gặp được”.
Cậu ta nói xong thì mọi người đều kinh ngạc kêu lên.
“Không ngờ là Lafite!”
“Rượu Lafite không dễ mua được đâu!”
“Còn phải nói sao? Đời này tớ có thể uống Lafite thì đúng là vô cùng may mắn!”
“…”
Sau khi đám người nói xong thì nhìn Bạch Diệc Phi với ánh mắt khinh thường.
“Anh ta chỉ là một nông dân quèn, chắc chắn chưa bao giờ nhìn thấy loại rượu ngon như này, có lẽ là bây giờ đang phấn khích lắm đó!”
“Tớ cũng nghĩ vậy. Loại rượu ngon thế này ngay cả chúng ta cũng hiếm thấy, chắc chắn anh ta nhìn thấy xong là quên tiệt mọi thứ”.
“Mặc dù chưa được nhìn thấy bao giờ nhưng mà cũng phải giữ phép lịch sự tối thiểu chứ?”
“…”
Trong lúc mọi người đang bàn tán thì Bạch Diệc Phi lại đứng lên, cả đám người nhìn thấy thế vội im lặng.
“Đây là Lafite?”
“Đương nhiên rồi!”, Trương Lôi trả lời: “Nghe giọng điệu này của anh thì hình như anh không tin đúng không? Chẳng lẽ anh đã uống thử Lafite rồi sao?”
Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Chưa hề”.
“Nếu chưa thì anh đang nói gì vậy?”
Bạch Diệc Phi nói: “Mặc dù tôi chưa uống thử, nhưng mà tôi biết rượu Lafite thật sự có mùi vị gì và trông thế nào”.
Trương Lôi nghe anh nói như thế thì không khỏi sửng sốt.
Bạch Diệc Phi nhìn Trương Lôi một chút, anh chậm rãi nói: “Rượu Lafite được sản xuất tại vườn rượu Lafite, nhưng chủ yếu chia làm hai loại, một loại là rượu làm từ nho đỏ của lâu đài Lafite, hay còn gọi là Grand Lafite, còn một loại khác làm từ nho đỏ Lafite quý hiếm, còn gọi là Little Lafite”.
“Rượu Lafite chính thống có mùi thơm của hoa, khoáng chất và hương gỗ sồi, khi uống vào miệng có hương vị đậm đà, sự thanh thoát kéo dài, hương thơm tỏa khắp bốn phía”.
“Mà loại rượu vang này của anh ngửi qua có mùi cồn nhàn nhạt, khi uống vào thì có chút khô khan, không hề có chút mùi hương nào của Lafite chính gốc. Theo tôi đoán thì loại rượu này của anh có giá tiền không quá hai trăm ngàn đâu”.
Nói xong thì Bạch Diệc Phi cầm ly rượu đặt lại trên bàn.
Vẻ mặt của Trương Lôi có chút bối rối, nhưng mà cậu ta che giấu rất tốt: “Bạch Diệc Phi, anh nói hươu nói vượn gì đấy? Anh chỉ là một kẻ quê mùa, làm sao mà biết được Lafite chứ?”
“Đúng vậy! Chắc chắn anh ghen ăn tức ở với Trương Lôi nên mới cố ý nói như vậy đúng không?”
“Tớ cũng thấy vậy. Trương Lôi ở nước ngoài lâu như vậy rồi, sao cậu ấy có thể dùng loại rượu bình thường chứ?”
“Đúng rồi. Đừng nói là Lafite, mà ngay cả loại rượu mấy chục ngàn anh cũng chưa được nếm qua đúng không?”
Cả đám người mỗi người một câu, tất cả đều không tin Bạch Diệc Phi, lại còn coi thường anh nữa.
Lý Tuyết cắn môi, cô không biết những lời Bạch Diệc Phi nói là thật hay là giả, nhưng mà những người này có vẻ đang muốn nhắm vào Bạch Diệc Phi, vì thế cô bỗng có cảm giác rất mất mặt.
Trương Lôi cười lạnh một tiếng: “Bạch Diệc Phi, nể tình anh là chồng của Tuyết Nhi nên tôi mới không muốn nói thêm gì nữa. Hy vọng anh đừng phá hỏng bầu không khí buổi họp lớp này của chúng tôi”.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì thản nhiên nói: “Ồ, vậy thì các người cũng lại không biết rồi, tôi cũng nể tình các người là bạn học của Tuyết Nhi nên mới ở lại đây. Nếu không vốn dĩ các người không có tư cách ăn cơm trên cùng một bàn với tôi đâu!”
“Đặc biệt là cậu!”
“Tuyết Nhi là vợ của tôi, chúng tôi đã kết hôn rồi, đồng thời cuộc sống giữa chúng tôi cũng rất tốt. Vậy mà cậu không những không chúc phúc cho chúng tôi, còn có ý đồ thuyết phục vợ tôi ly hôn với tôi. Đây mà gọi là bạn học hả?”
“Tôi cảm thấy thật thất vọng thay Tuyết Nhi. Có những người bạn học như mấy người thì đúng là bất hạnh của cô ấy!”
“Anh nói cái gì?”, Trương Lôi bùng nổ: “Sao anh có thể nói cuộc sống giữa hai người rất ổn chứ? Một thằng nông dân nghèo rớt như anh sao anh có thể cho Tuyết Nhi một cuộc sống tốt được?”
“Ngay cả cái túi hàng hiệu anh cũng không mua nổi cho Tuyết Nhi, thì anh lấy tư cách gì mà nói chứ? Tôi mới là người có tư cách, tôi có biệt thự tại khu biệt thự cảng Lam Ba, tôi còn có cả tương lai phía trước, có nhiều mối quan hệ, cái gì cũng tốt hơn anh nhiều!”
Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng: “Hừ! Biệt thự ở cảng Lam Ba tôi cũng có. Tương lai phía trước thì tính ra tôi còn tốt hơn cậu. Mối quan hệ cũng rộng hơn cậu rất nhiều! Mà những thứ này không quan trọng, quan trọng là…Tuyết Nhi tình nguyện bên cạnh tôi!”