Lý Tuyết còn muốn nói thêm, nhưng Bạch Diệc Phi đã chủ động lên tiếng trước: “Nhà ở thôi mà, cứ đổi thành tên bố mẹ đi!”
“Coi như cậu còn biết điều!”, Lưu Tử Vân khẽ hừ một tiếng.
Lý Tuyết nhìn Bạch Diệc Phi, cảm thấy ấm ức thay anh, căn nhà này rõ ràng là do Bạch Diệc Phi bỏ tiền ra mua mà!
Bạch Diệc Phi mỉm cười an ủi, tỏ ý không sao hết.
Lưu Tử Vân tiếp tục kéo Lý Cường Đông đi xem những nơi khác trong biệt thự, thoáng chốc, bên cạnh hồ bơi chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Diệc Phi, cảm ơn anh!”, hai mắt Lý Tuyết ngân ngấn nước.
Bạch Diệc Phi cười nói: “Cảm ơn gì chứ, em là vợ anh, căn nhà này vốn là tặng cho em, mọi người đều là người một nhà, viết tên ai cũng như nhau cả thôi”.
Lý Tuyết nghe thấy vậy lại càng khó chịu, bất chợt ôm chầm lấy Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi hơi ngây người, sau đó cố nén trái tim đang đập rộn ràng của mình, nhẹ nhàng ôm lấy Lý Tuyết.
Lý Tuyết vốn xinh đẹp, dáng người lại càng không có gì để chê, Bạch Diệc Phi chỉ ôm nhẹ thôi là đã có thể cảm nhận được vòng eo thon thả của cô, suy nghĩ bay lên chín tầng mây.
Chờ đến khi Lý Tuyết hoàn hồn, cô lập tức đẩy Bạch Diệc Phi ra, ngượng ngùng cúi đầu: “Tóm lại, em rất thích món quà sinh nhật hôm nay”.
Người đàn ông này thật sự làm được rồi!
Hôm nay là sinh nhật đặc biệt nhất, khiến cô vui vẻ nhất trong cuộc đời này.
Bạch Diệc Phi cười nói: “Em thích là được”.
...
Trong một quán cafe nhỏ ở thủ đô.
Có hai người ngồi trong góc, trước mặt mỗi người đều đặt một ly cafe nhỏ.
“Đây là mục tiêu, sau khi thành công sẽ có năm triệu”, một người đàn ông đẩy bức ảnh trong tay sang phía đối diện.
Đôi mắt như chim ưng của người đàn ông đối diện khẽ liếc qua: “Mười triệu, giá không đổi!”
Hai mắt người đàn ông kia híp lại: “Chặt chém đấy à?”
“Có phải chặt chém hay không, trong lòng anh rõ ràng mà”.
Người đàn ông kia cụp mắt, lại nói: “Tám triệu!”
“Mười triệu!”
Cuối cùng người đàn ông kia cắn răng: “Được! Mười triệu! Hy vọng anh có thể hoàn thành nhiệm vụ!”
“Hừ! Trên đời này không có nhiệm vụ nào mà tôi không thể hoàn thành”.
Người đàn không tỏ thái độ gì về câu này, lại nói: “Bạch Diệc Phi hiện đang ở thành phố Thiên Bắc, là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước, tư liệu còn lại tôi sẽ gửi đến cho anh sau”.
“Ừm”, người kia uống nốt ngụm cafe cuối cùng, sau đó đứng dậy rời đi.
Người đàn ông thấy vậy bèn vội vàng bổ sung một câu: “Giải quyết sạch sẽ chút!”
...
Thành phố Thiên Bắc.
Long Linh Linh vừa bàn chuyện xong, sải bước đi vào trong đại sảnh.
Vừa bước vào sảnh đã thấy một người đeo balo màu đen, khoác chiếc áo jacket màu đen, dáng người ít nhất cũng tầm mét chín, bề ngoài hung ác, vừa nhìn đã biết không dễ chọc.
Long Linh Linh liếc nhìn nhân viên lễ tân, hỏi thăm có chuyện gì.
Nhân viên lễ tân đáp rằng người đó đến tìm chủ tịch, nhưng không hề hẹn trước.
Sau khi hiểu rõ, Long Linh Linh liền bước về phía người kia.
“Thưa anh, xin hỏi anh tìm ai?”
“Chủ tịch Bạch Diệc Phi!”, giọng nói của người đàn ông rất rõ ràng rành mạch.
Long Linh Linh giật mình, người biết chủ tịch là Bạch Diệc Phi không nhiều, sao người này lại biết được?
“Thưa anh, xin hỏi anh có hẹn trước không?”, Long Linh Linh hỏi.
Người đàn ông trả lời: “Không!”
Long Linh Linh tỏ ra khó xử: “Không hẹn trước thì không thể đi vào!”
Người đàn ông lấy một bức ảnh ra: “Người này bảo tôi đến”.
Long Linh Linh cúi đầu nhìn, lập tức giật mình, đây không phải là ông cụ, bố của Bạch Diệc Phi sao?
“Mời đi theo tôi”, Long Linh Linh dẫn người đàn ông đi vào văn phòng chủ tịch.
Trong văn phòng, Bạch Diệc Phi nhìn người đàn ông trước mặt, hỏi: “Tìm tôi làm gì?”
Người đàn ông đặt ảnh chụp xuống, trả lời: “Tôi tên là Bạch Hổ, ông cụ bảo tôi đến giúp anh”.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy ảnh của Bạch Vân Bằng, hỏi: “Giúp tôi cái gì?”
“Giúp anh sống sót!”, Bạch Hổ trả lời.
Dứt lời, Bạch Diệc Phi giật mình, chuyện đã phiền phức đến vậy rồi sao?
Giúp anh sống sót!
Bạch Diệc Phi nhíu mày, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Biết rồi, nhưng mà, anh chắc chắn mình có thể làm được điều đó sao?”
Bạch Hổ nghe vậy, nhìn thấy trên bàn Bạch Diệc Phi có một chiếc chén sứ, lập tức đi đến cầm lên, bóp mạnh.
Cái chén vỡ vụn.
Bạch Diệc Phi và Long Linh Linh đồng thời mở to mắt, lặng im không nói.
Thấy vậy, Bạch Diệc Phi yên tâm: “Ừ, tôi bảo thư ký Long sắp xếp nơi ở cho anh”.
“Không cần, tôi tự có sắp xếp”, Bạch Hổ nói xong thì xoay người rời đi.
Bạch Diệc Phi lập tức lên tiếng hỏi: “Ông ấy đang ở đâu?”
Người anh hỏi là Bạch Vân Bằng, trước đó anh chỉ trò truyện với ông nên cũng không biết rốt cuộc ông ở nơi nào.
“Nước Mễ”, Bạch Hổ vừa đi vừa trả lời: “Bởi vì trên biển nổi bão, trì hoãn thời gian trở về”.
Bạch Diệc Phi vừa nghe xong lời này, Bạch Hổ đã đi ra ngoài.
“Bão?”
Đây chính là một cơ hội tốt!
Nếu như đã nguy hiểm đến mức đó, vậy hiện giờ anh cũng không được an toàn lắm, tốt nhất vẫn nên nghe theo lời Bạch Vân Bằng, bắt tay vào việc phát triển tập đoàn Hầu Tước!
Xem ra anh cũng không cần ẩn giấu nữa!
...
Bên ngoài bắt đầu sáng đèn, Bạch Diệc Phi ra khỏi công ty, bắt xe về nhà.
Vừa về đến nhà đã nhìn thấy Lý Tuyết, cô mặc một chiếc áo ngủ tơ tằm màu hồng nhạt, cánh tay và bắp chân đều lộ ra ngoài, vô cùng lóa mắt.
“Tuyết Nhi...”, Bạch Diệc Phi bất giác nuốt nước miếng.
Lý Tuyết không chú ý những điều này, chỉ tỏ ra không vui nói: “Bố mẹ đã chuyển đến biệt thự rồi”.
Bạch Diệc Phi hoàn hồn, sau khi hiểu rõ, lên tiếng: “Chuyển đến đó cũng tốt, người một nhà ở cùng nhau càng náo nhiệt!”
Lý Tuyết hừ một tiếng: “Nhưng em không muốn ở cùng bọn họ”.
Bạch Diệc Phi nhướng mày, trong nháy mắt đó, anh đã cho rằng Lý Tuyết muốn ở cùng với mình, không muốn bị bố mẹ quấy rầy. Đương nhiên anh biết, hiện giờ điều này cũng chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi.
Lý do thật sự khiến Lý Tuyết không muốn ở chung có lẽ là vì Lưu Tử Vân rồi!
Dựa theo tính cách mẹ vợ, chắc chắn Lưu Tử Vân không muốn cho Bạch Diệc Phi vào ở, đồng thời còn hy vọng sau này ly hôn rồi, Bạch Diệc Phi cũng đừng tranh giành bất động sản với bọn họ.
Trước không nói vấn đề ly hôn, mà anh cũng không quan tâm lắm đến căn biệt thự này, cứ coi như mang ra lấy lòng bố mẹ vợ thôi.
“Không sao! Vậy chúng ta cứ ở lại đây”, Bạch Diệc Phi cười trả lời.
Lý Tuyết bĩu môi: “Mẹ nói muốn bán nơi này, ngày mai sẽ dẫn người đến xem nhà”.
Bạch Diệc Phi im lặng, chẳng lẽ định cho anh ngủ ngoài đường sao?
Lý Tuyết thấy vậy hỏi: “Vậy hay là... chúng ta ở căn phòng thuê kia đi?”
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì bật cười: “Không cần, nếu không ở nhà này được, vậy chúng ta vẫn cứ ở biệt thự thôi!”
“Hả?” Lý Tuyết không hiểu, sau đó nghiêm túc nói: “Nhưng mà, mẹ em...”
Bạch Diệc Phi biết cô sẽ nói gì, lập tức nói: “Tuyết Nhi, em đi thay quần áo đi, bây giờ chúng ta lập tức đi đến đó”.
“... Được!”, Lý Tuyết ngẫm nghĩ, cùng lắm thì cô sẽ lấy bản thân ra uy hiếp mẹ, dù sao cô cũng sẽ không để Bạch Diệc Phi ngủ ngoài đường.