Vương Lâu không đáp lời mà nói tiếp: "Tập đoàn Hầu Tước tham gia kinh doanh hầu hết các ngành hàng, duy chỉ có chế tạo tấm ốp tường ngoại thất cách nhiệt là chưa làm”.
"Nếu đã muốn làm, thì phải làm cho triệt để”.
Dứt lời, cả hai người nhìn nhau cùng nở nụ cười nham hiểm.
......
Sắp đến giờ tan làm, Bạch Diệc Phi đột nhiên nhận được điện thoại của Lý Tuyết.
"Tối nay Chu Khúc Nhi mời chúng ta ăn cơm, anh nhớ tới nhé”.
Bạch Diệc Phi khó hiểu nói: "Mời chúng ta ăn cơm? Anh tham gia có thích hợp không?"
Lý Tuyết cũng có chút khó hiểu: "Chu Khúc Nhi nói nhất định phải gọi anh tới, có lẽ là có chuyện gì đó muốn nói".
Ngay sau khi tan làm, Bạch Diệc Phi tự lái xe đi thẳng tới địa chỉ nhà hàng mà Lý Tuyết nói.
Vào bàn, Lý Tuyết chào Bạch Diệc Phi rồi gọi đồ ăn, Chu Khúc Nhi kéo tay Lý Tuyết thì thầm to nhỏ, hoàn toàn không để ý đến Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi cũng chẳng để tâm bọn họ, anh chỉ ngồi mở điện thoại ra xem tin tức gần đây.
Đột nhiên, anh đọc được một bài báo, nội dung đại khái là có một bệnh nhân đã trốn khỏi một bệnh viện tâm thần nào đó ở thành phố Thiên Bắc. Mà tâm lý của bệnh nhân này gần như đã không còn được tỉnh táo nữa rồi, hơn nữa gã còn có khuynh hướng bạo lực. Trước mắt vẫn đang bị bệnh viện truy tìm và khuyên người dân thành phố cần cảnh giác cao độ, tránh xa người này để hạn chế nguy hiểm.
Xem xong tin tức thì các món ăn cũng đã lên.
Lúc này, Chu Khúc Nhi mới mở miệng nói: "Bạch Diệc Phi, giúp tôi một việc đi!"
Trái tim Bạch Diệc Phi giật thót, lại nghĩ đến chuyện đóng giả làm bạn trai lần trước, anh
luôn cảm thấy mỗi lần Chu Khúc Nhi nhờ mình giúp đỡ thì hẳn là chẳng có chuyện gì tốt, nhưng anh vẫn hỏi: "Giúp gì?"
"Giai đoạn hai dự án cảng Lam Ba của tập đoàn Hầu Tước sắp hoàn thành rồi, trước đó bên anh đã chọn được nhà cung cấp tấm ốp ngoại thất cách nhiệt chưa?”, Chu Khúc Nhi hỏi.
Bạch Diệc Phi trả lời: "Thông thường thì công ty sẽ lựa chọn những nhà cung cấp đã từng hợp tác trước đây, nhưng nếu cô đã nhắc đến chuyện này thì chắc là muốn Hầu Tước đặt hàng bên công ty của cô à?”
“Nói thừa!”, Chu Khúc Nhi lườm anh một cái: “Công ty của chúng tôi chủ yếu sản xuất sản phẩm này, nếu như được hợp tác với Hầu Tước thì đương nhiên là tốt quá rồi”.
Bạch Diệc Phi thấy là việc này thì thở phào nhẹ nhõm: “Chuyện này đơn giản thôi, cho dù phải đặt hàng thì cũng có thể đặt luôn từ bên công ty của cô”.
“Ý của anh là gì?”, Chu Khúc Nhi nghi hoặc chớp chớp mắt: “Chẳng lẽ anh nói được là được à?”
Bạch Diệc Phi gật đầu: "Đúng vậy, tôi nói được là được, bên Hầu Tước có thể ưu tiên sử dụng sản phẩm của bên cô”.
"Dừng!", Chu Khúc Nhi không tin: "Quyền hạn của anh đâu có cao như vậy? Tôi mời anh tới chỉ là muốn anh giúp tôi hỏi người bạn học làm trợ lý của anh xem, có thể gặp chúng tôi để nói chuyện thêm không?”
"... Vậy cũng được, tôi sẽ giúp cô hỏi".
Ba người ăn cơm xong, vừa bước ra khỏi nhà hàng thì đã nghe thấy tiếng ai đó hét toáng lên.
"A!"
Tiếp sau đó, xung quanh hỗn loạn cả lên.
"Chạy mau! Là bệnh nhân tâm thần trốn trại đó!"
Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi vẫn còn đang ngáo ngơ chả hiểu gì, nhưng Bạch Diệc Phi đã phản ứng ngay lập tức, một tay kéo Lý Tuyết, một tay túm cổ tay Chu Khúc Nhi lôi đi: "Đi mau!"
Nhưng mà số của họ đỏ như trúng độc đắc vậy.
Do đám đông xung quanh đang rất hỗn loạn, chạy trốn tứ phía, vì vậy Bạch Diệc Phi không phán đoán được người đó ở phía nào, anh đành tuỳ ý chọn một hướng bất kỳ, kết quả lại chọn trúng hướng của tên bệnh nhân.
“Fuck!”, Bạch Diệc Phi không kiềm được hét lên.
Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi cũng nhận ra vấn đề, cùng nhau hét ầm lên.
Lúc này, cách đó không xa trước mặt ba người, có một người đàn ông trung niên mặc áo bệnh nhân, tóc cạo ngắn, trên mặt lộ rõ nếp nhăn, đôi mắt trợn to, khuôn mặt dữ tợn.
Lúc này ông ta như đang tìm kiếm thứ gì đó, một thứ mà có thể để cho ông ta trút giận.
Bởi vì tiếng hét của Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi đã thu hút sự chú ý của bệnh nhân tâm thần, ông ta lập tức quay đầu nhìn sang.
Bạch Diệc Phi phản ứng đầu tiên là chạy, anh kéo theo hai cô gái cùng chạy.
Nhưng bởi vì chạy vừa kéo theo Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi nên tốc độ cũng bị hạn chế lại, vì thế ba người chưa chạy được bao xa thì đã bị tên bệnh nhân kia đuổi kịp.
Người đàn ông vươn tay túm được tóc của Lý Tuyết kéo lại.
Lý Tuyết hét lên vì đau, cả người ngả ra sau.
Bạch Diệc Phi thất vậy tức đỏ cả mắt, chết tiệt! Ông ta dám động tới Lý Tuyết.
Bạch Diệc Phi xoay người nắm lấy cổ tay người đàn ông, sau đó giơ chân đạp mạnh vào người ông ta.
Người đàn ông bị đau liền buông tay, giật lùi lại vài bước.
“Bọn em đi trước đi!”, Bạch Diệc Phi hét lên với Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi.
Chu Khúc Nhi kéo Lý Tuyết: "Tuyết Nhi, mau đi thôi!"
Lý Tuyết thoát ra được, nhưng cũng không kịp để ý đến cơn đau trên đầu mà nhìn về phía Bạch Diệc Phi.
"Mình không đi!"
Vẻ mặt Chu Chu Khúc Nhi vô cùng lo lắng: "Tuyết Nhi, anh ấy đang cố gắng giữ chân ông ta để kéo dài thời gian cho chúng mình chạy đi, nếu cậu còn không đi, chút nữa Bạch Diệc Phi không ngăn được nữa thì chúng ta đều chạy không thoát đâu”.
Lý Tuyết cắn môi, còn chưa kịp nói gì, Chu Khúc Nhi đã giậm chân, kéo Lý Tuyết chạy đi.
Chỉ là mới chạy được vài bước, do chạy quá nhanh lại thêm lực kéo của Chu Khúc Nhi khiến cả người Lý Tuyết không vững ngã xuống, không may trẹo cả chân.
Chu Khúc Nhi dừng lại, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy?"
“Chân mình bị trẹo rồi”, Lý Tuyết đau đớn cau mày.
Chu Khúc Nhi thấy vậy thì lo lắng không thôi: "Còn đứng dậy đi được không?"
Lý Tuyết cố gắng đứng thẳng người dậy, nhưng vừa đứng lên thì Lý Tuyết lại ngồi xổm xuống vì đau.
Thấy vậy, Chu Khúc Nhi biết Lý Tuyết bị trẹo chân rất nặng, trong lòng lại càng nôn nóng hơn, cũng may là mới vừa rồi bọn họ cũng đã chạy ra xa được một đoạn.
Bên kia, ngay khi Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi chạy đi, tên bệnh nhân tâm thần đã lao đến, ý đồ đuổi theo bọn họ.
Bạch Diệc Phi lập tức chạy tới trước mặt chặn tên bệnh nhân tâm thần lại.
Người đàn ông trừng trừng nhìn Bạch Diệc Phi rồi rống lên: "Mày tránh ra cho ông!"
Bạch Diệc Phi nhìn vào ánh mắt của người đàn ông, trái tim như đông cứng lại, loại ánh mắt này như thể là ông ta vô cùng căm hận người nào đó, ông ta muốn tự tay giết chết người đó.
Nhưng Bạch Diệc Phi không định tránh ra, nếu anh tránh ra, vậy thì Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi coi như xong đời.
Thấy vậy, người đàn ông trừng đôi mắt nham hiểm nhìn Bạch Diệc Phi rồi đột nhiên mở miệng chửi rủa: "Đôi gian phu dâm phụ chó má! Loại đê tiện! Người đàn bà của ông mà mày cũng dám **! Hôm nay ông sẽ giết mày, để xem mày còn có thể nhòm ngó được người đàn bà của ông nữa không!”
Bạch Diệc Phi tâm trạng phức tạp, ông anh này là bị vợ cắm sừng sao?
“Anh hai, anh nhận nhầm người rồi, tôi không phải người đó”, Bạch Diệc Phi thử nói chuyện với người đàn ông này, biết đâu có thể khiến cho ông ta bình tĩnh lại một chút.
"Con mẹ mày ai là anh hai của mày? Loại chó má nhà mày dám ngủ với vợ ông, hôm nay ông phải giết bằng được mày!”, người đàn ông gầm lên một tiếng rồi nắm chặt tay lao tới.
Bạch Diệc Phi vội vàng nghiêng người tránh ra, đồng thời nắm lấy cổ tay người đàn ông: "Anh hai, có việc gì từ từ rồi nói, tôi thực sự không có ngủ với vợ anh".
Thần trí của người đàn ông nào còn minh mẫn nữa, ông ta làm sao mà nghe lọt tai lời anh nói? Ông ta giờ đã hoàn toàn khẳng định Bạch Diệc Phi chính là người ngủ với vợ ông ta rồi.
Lúc này, Bạch Diệc Phi mới có thời gian quay đầu lại nhìn Lý Tuyết, phát hiện Lý Tuyết đang ngồi xổm trên mặt đất, còn Chu Khúc Nhi thì đang ở bên cạnh cô, trong lòng anh vô cùng lo lắng, Tuyết Nhi đã xảy ra chuyện gì? Có vẻ như là cô đã bị trẹo chân rồi, thế này thì phải làm sao?
Bạch Diệc Phi ép mình phải nhanh chóng tìm ra biện pháp giải quyết, sau đó anh quay về phía Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi hét lớn: “Gọi cho bệnh viện đi, mau lên!”