Bên này, đàn em của Phùng Củng nhận tiền, đang chuẩn bị cầm đi thì Bạch Diệc Phi bỗng nhìn qua hỏi: “Muốn đi à?”
Phùng Củng căng thẳng, sau đó cười nịnh nói: “Chủ tịch Bạch, cậu còn muốn dặn dò gì sao?”
Bạch Diệc Phi nhìn ông ta lạnh lùng nói: “Nghe cho rõ đây, tôi đã trả hết tiền cho ông rồi, sau này không được đến nhà họ Trần gây phiền phức nữa. Nếu để tôi biết, tôi sẽ khiến ông cút ra thành phố Thiên Bắc!”
Phùng Củng hoảng sợ, gật đầu nói: “Chủ tịch Bạch yên tâm, nhất định sẽ không như vậy!”
Sau đó, ông ta dẫn người của mình mang tiền rời đi.
Trương Vinh thấy không có việc gì nữa thì gọi những người khác lái xe đi.
Bạch Diệc Phi thấy vậy, đi đến bên cạnh Long Linh Linh, nói: “Chuyện đã giải quyết xong hết rồi, sau này cô có thể yên tâm làm việc rồi chứ?”
“Chủ tịch…”, Long Linh Linh hơi nghẹn ngào: “Cảm ơn anh…”
“Đừng khách sáo, tôi không muốn nhìn thấy trợ lý của mình mỗi ngày đều thất thần đến mấy lần, không có hiệu suất làm việc, bất lợi cho sự phát triển của tập đoàn!”
Nghe vậy, Long Linh Linh gật đầu, vừa lau nước mắt vừa nói: “Sẽ không như vậy nữa ạ…”.
“Linh Linh à, ăn cơm rồi hẵng đi nhé!”, lúc này Đổng Vân đi đến.
Long Linh Linh nhìn Đổng Vân lắc đầu: “Không ạ, con còn công việc chưa làm xong”.
Thấy vậy, Đổng Vân muốn nói lại thôi, ngược lại Trần Song đứng một bên gật đầu: “Còn việc thì cứ đi làm đi! Không sao, công việc quan trọng, nhưng đừng gây phiền phức cho ông chủ!”
Long Linh Linh thấy Trần Song cứ luôn nhìn Bạch Diệc Phi, cô ta lập tức hiểu ý của Trần Song, cúi đầu đỏ mặt nói: “Bố, không có việc gì thì con đi trước đây”.
Thấy vậy, Bạch Diệc Phi cũng định xoay người rời đi nhưng lại bị Trần Song gọi lại.
“Chủ tịch Bạch, chuyện hôm nay thật sự cảm ơn cậu! Cậu đã giúp chúng tôi trả một số tiền lớn như vậy, chuyện này nói thôi không được, sau này chúng ta là người một nhà, có cần cái gì thì cứ sai phái Linh Linh nhà chúng tôi”.
Bạch Diệc Phi khẽ nhíu mày khi nghe ông ta nói vậy.
Long Linh Linh nói: “Bố!”
Trần Song mặc kệ, nói tiếp: “Cậu xem, đã là người một nhà rồi, vậy Tiểu Thiên…”.
Trần Tiểu Thiên vừa nghe lập tức chạy đến: “Anh rể, trước đây là em có mắt như mù, anh rộng lượng không chấp nhặt chuyện cũ, tha thứ cho em đi? Sau này em sẽ không vậy nữa, anh rể”.
Long Linh Linh nhìn Bạch Diệc Phi, cắn chặt môi.
“Đừng gọi lung tung! Tôi không phải anh rể của cậu!”, Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Tôi và Long Linh Linh chỉ là quan hệ cấp trên và nhân viên, tốt nhất các người đừng có ý đồ gì khác”.
“Hơn nữa tôi đã có vợ rồi!”
Vừa dứt lời, Bạch Diệc Phi đã xoay người rời đi.
Nghe anh nói vậy, Long Linh Linh sửng sốt đứng nguyên tại chỗ, trong lòng chua xót, chân lại lập tức đi theo.
Nhưng họ không biết vừa rồi bị người nào đó lấy điện thoại quay lại rồi đăng lên vòng bạn bè.
Trong sân.
Trần Tiểu Thiên nhìn bố mẹ của mình nói: “Bố, mẹ, chuyện này phải làm sao đây?”, tương lai của cậu ta đã mất rồi!
Nhưng Trần Song và Đổng Vân không để ý đến cậu ta.
Trần Song nói: “Quả nhiên là chủ tịch! Rất có khí thế!”
“Đúng vậy! Linh Linh có thể có được người bạn trai như vậy đúng là phúc mấy đời của nhà mình!”
“Ừ, tương lai Linh Linh có thể đi cửa sau, chúng ta cũng có thể hưởng được chút vinh quang”.
Trần Tiểu Thiên há hốc mồm: “Bố mẹ, vừa nãy Bạch Diệc Phi đã nói anh ta có vợ rồi, hơn nữa anh ta và chị không phải mối quan hệ kia”.
Trần Song trừng mắt nhìn Trần Tiểu Thiên: “Bây giờ không phải thì đã làm sao? Sau này có là được rồi, hơn nữa có vợ thì làm sao? Hiện giờ mấy người nhà giàu quyền thế ai mà chẳng nuôi tình nhân bên ngoài?”
Trần Tiểu Thiên bị mấy lời của Trần Song làm cho đảo ngược tam quan.
Mấy lời này của bố là muốn để chị đi làm con giáp thứ mười ba à? Hay là bồ nhí được bao nuôi?
Trần Song lại nói: “Con yên tâm, anh rể của con chỉ là nhất thời nói ác độc khi nóng giận. Đợi khoảng thời gian nữa, cậu ta bớt giận rồi thì lại để chị con đi nói giúp, đến lúc đó có thể sắp xếp một vị trí ở Hầu Tước cho con rồi”.
“Thật sao ạ?”, hai mắt Trần Tiểu Thiên lóe sáng.
Trần Song vô cùng vui mừng cười nói: “Còn có thể là giả à?”
Nợ nần đã trả sạch hết, con gái còn ‘vớ’ được đại gia, tương lai của con trai sáng rực, không vui sao được?
Nếu Bạch Diệc Phi biết họ đang nghĩ gì, chắc anh chỉ muốn nói một câu: Hết thuốc chữa rồi!
Tư tưởng trọng nam khinh nữ của họ đã không thể thay đổi được nữa rồi nên đối với họ, Trần Tiểu Thiên quan trọng hơn cả. Còn con gái thì thế nào, chẳng phải cũng gả đi cho người tốt sao hoặc có thể làm kẻ thứ ba cũng không sao cả, chỉ cần có thể mang lại ích lợi cho em trai cô ta là được.
…
Văn phòng chủ tịch, tập đoàn Thủy Tinh.
Nhìn tấm ảnh của Long Linh Linh và Bạch Diệc Phi lúc ở nhà Long Linh Linh, Vương Lâu nhíu chặt mày.
Đối diện Vương Lâu là Lý Cường Đông, chủ tịch tập đoàn Tân Tây.
Lý Cường Đông nhìn Vương Lâu nói: “Có thể ra tay rồi”.
Nghe vậy, Vương Lâu nhìn Lý Cường Đông, sau đó lấy điện thoại ra bấm số.
Cùng lúc đó, phòng họp tập đoàn Liễu Thị.
Liễu Tiêu Dao nhận được điện thoại của Vương Lâu lập tức cười.
“Anh Vương!”
Vương Lâu bình thản nói: “Tối nay cậu có rảnh không? Quán bar Huy Hoàng, uống rượu với nhau không?”
“Được, anh Vương đích thân mời, tất nhiên tôi có thời gian rồi”, Liễu Tiêu Dao cười đáp.
Lại nói thêm vài câu rồi hai người cúp máy.
Liễu Long đứng một bên nhìn Liễu Tiêu Dao: “Sao rồi?”
“Xong rồi!”, Liễu Tiêu Dao cười nói: “Hôm nay ở quán bar Huy Hoàng”.
Bảy giờ tối, trong phòng VIP nào đó ở quán bar Huy Hoàng.
Liễu Tiêu Dao bước vào phòng VIP, cười vẫy tay chào: “Anh Vương đến sớm thật, tôi đến trễ rồi”.
Vương Lâu thản nhiên nói: “Ngồi đi, chúng ta nói thẳng vào vấn đề chính”.
“Anh Vương gọi tôi đến là có chuyện quan trọng à?”
Vương Lâu không nhiều lời mà lấy ra một tập tài liệu đưa cho Liễu Tiêu Dao, nói: “Công trình kỳ hai của cảng Lam Ba sắp hoàn thành rồi”.
“Anh Vương muốn ra tay từ phần vật liệu à?”, Liễu Tiêu Dao hỏi.