Sau hôm Khương Nhiễm suýt chết đuối giữa biển đó, Lệ Thành cứ đắn đo suy nghĩ mãi. Cuối cùng liền cưỡng ép kéo cô đi tập bơi.
“Em không muốn.”
Cô kịch liệt phản đối, hai tay giữ chặt lấy quần áo trên người mình.
“Kĩ năng sinh tồn của em quá yếu, ít nhất vẫn phải học bơi cho anh.”
Anh lắc đầu, bàn tay lớn giữ chặt lấy hai tay của cô. Nhanh chóng cởi đồ trên người, thay vào bộ đồ bơi.
Thấy lần này anh không chịu thỏa hiệp với mình, cô đành chịu số phận. Ngoan ngoãn đi theo, cô biết là anh lo lắng cho cô nên mới làm như vậy.
Vì để tập bơi cho cô, anh mua đứt hẳn bể bơi tư nhân lớn nhất Hoa Hạ về. Trông phòng rộng mênh mông, lại chỉ có mỗi anh và cô.
Nhìn mặt hồ lạnh ngắt, cô rùng mình quay lại nói:
“Này, em hỏi anh một câu được không?”
“Ừm.”
Lệ Thành đã bắt đầu khởi động làm nóng cơ thể, ra hiệu bằng mắt ý bảo cô làm theo mình.
“Em không biết bơi, nếu như nhảy xuống đó. Anh cũng đột nhiên không biết bơi nữa thì chúng ta có chết đuối cùng nhau không?”
Cô ngoan ngoãn khởi động theo anh, nhưng miệng thì lại lải nhải một câu khó hiểu.
“Ý em nói là gặp phải tình huống không may chẳng hạn như anh bị chuột rút phải không?”
Chỉ có người sống lâu với cô mới cùng tần số, hiểu được cái cô gái này là đang có ý gì.
“Đúng, đúng.”
Cô gật mạnh đầu.
“Có thể cùng chết đuối lắm.”
Anh gật đầu, ý trêu chọc.
“Vậy không được, Tiểu Nam còn đang ở nhà đợi em.”
Cô lắc đầu, lùi về phía sau muốn chạy.
“Sợ gì chứ? Đeo máy đo nhịp tim, nếu xảy ra tình huống thất thường thì hệ thống sẽ tự động thoát nước.”
“Được, được rồi.”
Nghe là vậy, nhưng cô vẫn sợ nha.
Đột nhiên eo bị người khác ôm lấy lao xuống nước. Cô nhắm chặt mắt, nín thở.
“Mở mắt ra.”
Anh để Khương Nhiễm chạm chân xuống đáy, nước chỉ cao đến vai cô.
Sau một hồi chỉ bảo…
“Khương Nhiễm, em bị ngốc hả?”
Lệ Thành tức giận mắng, nhưng không lớn tiếng. Sao cái người này có thứ thì học rất nhanh, còn có thứ lại chậm tiêu như vậy chứ.
Khương Nhiễm uất ức cúi đầu, tủi thân.
“Hung dữ như vậy làm gì chứ?”
Cô nói nhỏ.
Nhìn xem, đã hơn ba mươi rồi mà vẫn nhõng nhẽo thế đấy.
Thôi được rồi, là do anh nuông chiều mà ra.
“Được rồi, đừng khóc nữa. Anh xin lỗi.”
Anh nhẹ giọng dỗ dành, ôm cô gái vào lòng.
Khương Nhiễm ngước đầu nhỏ nhìn anh, chớp chớp mắt long lanh:
“Anh không muốn học bơi.”
Đứng ở góc độ của Lệ Thành nhìn xuống, hoàn toàn… có thể thấy toàn bộ “mỹ cảnh”.
Anh cúi xuống ngậm lấy môi nhỏ, mút nhẹ một cái.
Cô mềm mại tựa vào anh đáp trả. Nụ hôn trong bể bơi ướt át, triền miên.
Lệ Thành nâng cô lên đặt ngồi trên thành, bàn tay to di chuyển dọc từ đùi lên bóp lấy m.ông căng tròn.
“Ưm… Lệ Thành, nhỡ có người.”
Cô đẩy nhẹ anh ra, mềm mại nói.
“Không sao.”
Giọng anh trầm khàn mê hoặc lòng người.
Lệ Thành cởi đồ bơi của cô và mình ra, đưa “vũ khí” đã c.ăng c.ứng đến cửa động đã sớm ẩm ướt của cô.
“Thành…”
Khương Nhiễm gọi khẽ.
Anh càng không nhịn được nữa, động thân một cái đã vào được bên trong cô. Hai bên v.ách t.ường t.hịt hút chặt lấy anh.
“Ưm…”
Anh thúc mạnh vào h.uyệt đạo khiến cô run rẩy. Chất lỏng tiết ra hòa vào dòng nước, âm thanh liên hồi khiến người khác nghe thấy phải mặt đỏ tía tai.
Đứng quay lưng về phía anh, bên dưới vẫn dính chặt lấy nhau ra vào.
“Khi nào chúng ta mới có em gái cho Tiểu Nam đây.”
Từ hôm đó đến nay, Lệ Thành đã rất “cố gắng” nhưng lại chẳng thấy gì, thật khiến người ta chạnh lòng.
“Ưm… không biết xấu hổ… a…”
***
“Em có thai rồi.”
Khương Nhiễm mới sáng sớm đã chạy đến Nhất Phong, đập mạnh tờ giấy khám thai xuống trước mặt anh.
Lệ Thành đang làm dở công việc, vừa nghe thấy vậy bàn tay cứng đờ.
Tuy là nhìn anh như chẳng có phản ứng gì, nhưng cô quá hiểu anh rồi. Kẻ này là đang chết đứng trong suy nghĩ của mình.
“Em về trước.”
Cô bĩu môi, xoay người định về thật.
“Vợ à, em nói cái chấm đen này có phải là con mình không?”
Lệ Thành bối rối nhìn lên kết quả siêu âm màu, chỉ có một cái chấm đen tròn.
…
Chín tháng sau.
“Khi nào mẹ mới ra vậy bố?”
Tiểu Nam rối rít đi qua đi lại trước phòng sinh, miệng liên tục hỏi.
“Khi nào?”
Lệ Thành hỏi ngược lại.
Hai ông thần đứng xoắn xuýt trước cửa phòng mấy tiếng liền. Cuối cùng cánh cửa đóng chặt kia cũng mở.
“Chúc mừng anh, là con gái.”
Y tá ôm đứa trẻ quấn vải đi ra vui vẻ nói với anh.
“Vợ tôi đâu?”
“Mẹ con đâu?”
Hai bố con nào đó là người kịch liệt mong muốn “con gái, em gái” nhất. Vậy mà bây giờ lại nhảy lên không thèm quan tâm đến nó, chỉ ngóng vào bên trong hỏi Khương Nhiễm.
Sau đó, cô cũng được đẩy ra. Vì sinh mất nhiều sức nên cô không còn hơi sức để quan tâm hai bố con nhà kia.
***
Một năm sau.
“Lệ Thành, khi nào anh mới về bế Tiểu Thiên?”
Khương Nhiễm nói qua điện thoại.
[Anh về liền đây.]
Bên kia vừa nói xong, cô liền ngắt máy.
Nhìn sang Lệ Thiên Thiên đang bò xung quanh Lệ Chấn Hùng cùng ông nội Lệ. Không biết cái con bé này vì sao lại nghịch ngợm như vậy. Lúc nhỏ Tiểu Nam rất ngoan ngoãn kia mà.
“Thế nào, đã để bố trở về New York được chưa?”
Khương Ninh đi đến bên cạnh cô, cười nói.
“Gấp gáp làm gì? Bên đó có cô nào đang đợi bố hả?”
Khương Nhiễm bĩu môi.
“Tiểu Hạ đã về rồi, lại bỏ nó một mình bên ấy. Thật không yên tâm…”
Đứa bé đó, đã từng bị vứt bỏ. Nếu bây giờ lại thêm một lần nữa, không biết nó còn khổ sở thế nào nữa.
“Ừm, vậy bố về đi. Giữ liên lạc với con đó. Giữ sức khỏe nữa, mỗi ngày con đều sẽ gọi điện kiểm tra.”
“Được.”
Bố Ninh bật cười.
Nhìn khung cảnh đầm ấm trước mắt, người bố như ông cũng yên tâm hơn về con gái.
Lệ Chấn Hùng năm đó tuy có liên quan đến cái chết của mẹ Lệ Thành, nhưng chung quy vẫn là bố anh.
Thôi, cứ vậy đi…
________________
Hoàn chính văn.
Lệ Thành × Khương Nhiễm