Có thể nói động lực từ người thân là nguồn sức mạnh to lớn đối với Trọng Huấn, to lớn đến nỗi Trọng Huấn sảng khoái mời các em và bạn đến ăn một bữa cơm ấm cúng. Ngọc Thuần thầm lo trong lòng, dẫu biết anh trai đang hạnh phúc vì lựa chọn của mình, anh vui vẻ nhưng vui thế này có hơi quá rồi.
Nói đến mời bạn không phải là hai người Doãn Kỳ và Lâm An sao? Trách nhiệm mời bạn cao cả đó Ngọc Thuần giao phó cho Lục Tuyết, mặc kệ thế nào đến ngày hẹn hai người họ có mặt là được. Lục Tuyết quả thật không phụ sự kỳ vọng của Ngọc Thuần, thành công mời hai người đến góp vui.
Thấy mọi người đầy đủ Trọng Huấn vui lắm, luôn miệng bảo các em muốn ăn gì cứ gọi hôm nay anh trả tiền. Ngọc Thuần khinh bỉ, thường ngày có bao giờ thấy anh ấy mua gì cho em gái đâu, vậy mà vì làm vui lòng người kia còn hào phóng bao cả đám đi ăn. Đúng là trăm ngàn bạc vàng cũng không bằng nụ cười của người thương.
Khó lắm mới ăn được một bữa do anh trai mời Ngọc Thuần gọi hết món này đến món kia, thậm chí không ăn cũng gọi. Cô thừa biết trong đầu anh Trọng Huấn đang tưởng tượng đến cảnh cầm dao rượt chém cô, thế đã sao cô không sợ. Anh sẽ không dám làm gì cô đâu, ít nhất là trước mặt ai kia.
Trọng Huấn không đánh được Ngọc Thuần thì đành trêu cô tức chết.
"Bạn em à, sao anh không biết em gái anh có bạn mới nhỉ?"
Ngọc Thuần ngó sang người bạn được Trọng Huấn nhắc đến, cô nhìn anh đề phòng.
"Bạn mới quen thôi."
Quả thật huyết thống là thứ gì đó rất vĩ đại, nó có thể đọc hiểu nội tâm đối phương.
"Lâu lắm mới thấy em gái anh quen bạn mới, quen ở đâu thế? Quen như nào?"
Ngọc Thuần thờ ơ đáp: "Quen trên mặt đất."
"Em trai tên gì? Nhà ở đâu? Đang làm việc gì? Có để mắt tiểu thư nào chưa?" Trọng Huấn càng hỏi càng hăng.
Dù kẻ mù cũng nhận ra hai anh em nhà này đang chiến tranh ngầm, người thông minh đều không nhúng tay vào.
"Anh đang điều tra thông tin cá nhân của bạn em đấy."
"Đâu nào... anh chỉ muốn quan tâm bạn em thôi."
Ngọc Thuần bĩu môi, cô nhớ đến lời ai đó bèn học theo: "Đừng có tọc mạch chuyện người khác!"
Trong câu nói đó chỉ có hai người hiểu, một là Ngọc Thuần đang phồng mang trợn mắt nhìn Trọng Huấn, hai là Doãn Kỳ chủ nhân của câu nói đang nhịn cười.
Không ngờ đến cô em đêm trước còn nói lời ngọt ngào, đêm sau như biến người khác láo toét đáng giận. Anh tóm hụt Ngọc Thuần, cô lùi ra sau cách Trọng Huấn xa hơn một sải tay.
"Anh muốn đánh em đúng không? Đồ bạo lực, đồ vũ phu." Cô đưa ánh mắt tội nghiệp, yếu đuối cầu xin Khánh Chiêu.
"Anh Khánh Chiêu xét theo tuổi tác thì anh bằng anh trai em, sao anh thì trưởng thành, chín chắn còn anh trai em nhìn như một con nghé."
"Ý em nói anh là đồ trâu đẻ hả?"
"Em không có, anh tự suy diễn rồi đổ lỗi cho em." Ngọc Thuần la lên, cô đỏ mắt nhìn Khánh Chiêu
"Anh Khánh Chiêu dạy lại cái tên hung dữ này đi! Ngày nào anh ta cũng ức hiếp đứa em gái tội nghiệp là em." Ngọc Thuần chỉ vào mình, rưng rưng nước mắt.
Lục Tuyết như nhận ra điều gì, cô ngắc ngứ hỏi anh trai mình.
"Anh... hai anh đang... đang quen nhau hả?"
Chỉ thấy anh trai gật đầu, Lục Tuyết che miệng viền mắt dần đỏ lên. Khánh Chiêu thấy em gái xúc động, lòng anh chợt thấy nhói đau, anh đưa tay nắm chặt bàn tay nhỏ của Lục Tuyết, trước lúc mở miệng giải bày thì Lục Tuyết bật cười thích thú. Cô không thể diễn tả cảm xúc trong mình hiện giờ hân hoan xen lẫn xúc động, tất cả hòa huyện thành tiếng cười vui.
Khánh Chiêu lo lắng hỏi cô: "Em sao vậy? Có phải em sốc lắm không, thật ra anh muốn nói..."
"Anh không cần nói." Lục Tuyết ngắt ngang, cô xoa đầu mũi ửng hồng cười khúc khích: "Anh thích ai thì em thích người đó, đấy là cảm xúc tình cảm của anh, người có quyền quyết định cũng là anh. Em sẽ ở bên ủng hộ anh."
Thế mới nói mọi bất hạnh tổn thương trên thế giới đều có thể xóa nhòa bằng một lời nói, một nụ cười. Không ai trong chúng ta có quyền ngăn cấm người khác sống cuộc đời của họ, mỗi người đều là một cá thể độc lập, có quyền tự do và yêu đương.
Đến cả một quả cam còn có người yêu kẻ ghét, thì chúng ta làm sao có thể để tất cả yêu mến mình? Tình yêu giống như không khí, không phân biệt già trẻ sang hèn, mọi người đều được ban tặng.
Chỉ cần chân thành thì bên ai cũng đều là chân ái.
Trong khi mọi người đang ăn cơm vui vẻ bất thình lình một cô gái xông vào, dũng cảm nhìn thẳng vào mắt Trọng Huấn nói rành mạch từ câu từng chữ.
"Anh Trọng Huấn em rất thích anh!”
Ly rượu trên tay Trọng Huấn rơi xuống đất vỡ tan, anh nghệt mặt ra chẳng nói năng gì. Bốn người biết tình hình không ổn liền kiếm cớ chuồn đi, tốc độ nhanh như gió.
Trong phòng ăn chỉ còn ba người Trọng Huấn, Khánh Chiêu và cô gái kia, bầu không khí ắng lặng đến ngột ngạt.