Kim Bội vội vã đuổi theo Ngọc Thuần, cô cần biết chuyện gì đang xảy ra? Ai là người đã hãm hại mình? Thường ngày Kim Bội sống không phật lòng ai, vì sao họ muốn hủy danh dự của cô chứ? Ngọc Thuần dẫn Kim Bội vào phòng riêng, khóa trái tỉ mỉ kể lại toàn bộ câu chuyện, từ khi mình sai Chi Ái theo dõi Quyển Dư, đến chị Oanh lén lút tìm người đồn tin, bắt được ông lão loan tin, tất cả là nhờ công Bình Hiên vất vả suốt một đêm.
"Vậy còn đại phu cũng là chị làm à?"
Ngọc Thuần che miệng cười mà không nói gì, chính xác là cô làm. Mấy ngày trước sau khi biết tin Quyển Dư mua chuộc đại phu, Ngọc Thuần đã bảo Chi Ái đưa mình đến hiệu thuốc Vĩnh Xuân.
Đứng trước cửa hiệu thuốc Ngọc Thuần hắc xì mấy cái, nhăn nhó khó chịu.
"Nếu biết xa như vậy đã đi xe ngựa rồi."
Vĩnh Xuân là hiệu thuốc nổi tiếng lâu đời nhất trong kinh thành, người mở ra hiệu thuốc năm xưa từng là ngự y trong cung, sau này vì tuổi cao nên xin về nhà dưỡng lão, ông mở hiệu thuốc nhỏ nhằm chữa bệnh cho người dân nghèo, về sau càng có người tìm đến chữa bệnh vì tay nghề của ông, hiệu thuốc Vĩnh Xuân từ đó mà ra đời. Tính đến nay hiệu thuốc đã qua năm đời chủ, theo lời Chi Ái người chủ hiện nay là bạn từ nhỏ của mẹ cô, qua mấy chục năm tình bạn hai người vẫn tốt đẹp.
Ngọc Thuần hít sâu lấy can đảm, cô nhấc chân bước vào cửa Vĩnh Xuân, một cậu bé tầm chín, mười tuổi chạy ra, lấy vạt áo lau tay cười lấy lòng.
“Cho hỏi tiểu thư đến bốc thuốc hay là khám bệnh?”
“Chị đến tìm chú Lý, chú ấy có ở đây không?”
Chú Lý tức Lý Hồi, chủ hiện tại của Vĩnh Xuân. Lý Hồi tuy là đại phu nhưng tính tình kỳ lạ, người giàu đến có khi ông không chữa, dân nghèo ông ta chữa không cần tiền, lương tâm thầy thuốc chữa bệnh cho người thực sự bệnh, nếu có kẻ ở sau lưng lời ra tiếng vào, ông sẽ dạy dỗ tên đó không dám hé răng nửa lời.
Cậu bé nghe đến tìm Lý đại phu, do dự hồi lâu ậm ừ tìm lời giải thích.
"Hiện tại Lý đại phu có hơi... tiểu thư có việc sao? Nếu không thì..."
Ngọc Thuần mất kiên nhẫn ngắt lời: “Rốt cuộc là chú ấy có ở đây không?”
“Có... nhưng mà Lý đại phu đang khám bệnh, tiểu thư có thể sang bên đây ngồi đợi!”
Ngọc Thuần đồng ý ngồi bên ngoài đợi, đã là công việc thì phải ưu tiên hàng đầu, với lại cô đến đây để nhờ vả người ta, nên tỏ lòng thành một chút.
Ngồi đến chán chê cứ tưởng sẽ chẳng gặp chú Lý, nào ngờ vô tình gặp được học trò của chú Lý, khoảnh khắc đó Ngọc Thuần như đã đánh rơi liêm sỉ. Chỉ dùng từ đẹp thôi không thể miêu tả hết nhan sắc ấy, so với Huân Phong mà nói người đó hơn một bậc.
Cô thầm thì: "Sao đại phu mà đẹp trai thế? Đây là cứu người khỉ gì? Giết người mới đúng!"
Chi Ái đưa tay lên miệng khẽ suỵt một tiếng: "Chị nói khẽ thôi, người ta nghe thấy thì sao?"
"Có ai nghe thấy đâu."
Càng nhìn càng thấy đẹp, chàng trai xán lạn ánh mắt tinh anh, cử chỉ dịu dàng nho nhã là những gì Ngọc Thuần có thể đánh giá người ấy. Trong lúc đang say mê ngắm nhìn khuôn mặt có đường nét tinh tế kia, thì một gương mặt đầy râu lọt vào tầm mắt cô.
"Nhìn gì tới mất hồn vậy?" Giọng nói trầm khàn của người đàn ông trên bốn mươi tuổi cất lên: "Nhóc con chạy đến đây làm cái gì? Ở nhà phá chưa đủ nên đến chỗ chú phá hả?"
Bỏ qua câu hỏi của Lý Hồi, Ngọc Thuần chăm chăm nhìn chàng trai phía xa, bất ngờ thay cô nhìn thấy Doãn Kỳ đi cùng chàng trai lạ mặt từ phòng bệnh Lý Hồi đi ra. Bắt gặp người quen Ngọc Thuần chưa kịp chào hỏi câu nào, đã bị Lý Hồi quát đến hồn vía lên mây.
"Chú nói cháu đấy, để hồn đi đâu vậy?"
Đến lúc nhìn lại Doãn Kỹ và chàng trai kia đã biến mất, cô chu môi uất ức.
"Cháu nghe mà, sao chú quát cháu thế?"
"Cháu đến đây làm gì? Bệnh à?"
Cô lắc đầu kéo Lý Hồi đến một góc nói chuyện, kết quả chính là...
“Không được! Chuyện cháu nhờ không mười thì hết chín chuyện là kỳ quặc, chú không giúp!” Lý Hồi nhất quyết từ chối.
Ngọc Thuần hết cách, đành buông bỏ mặt mũi cầu xin, cô ôm lấy cánh tay Lý Hồi cố nặn ra vài giọt nước mắt.
“Chú Lý... Chuyện này chỉ có chú mới giúp được... Chú xem như nể tình mẹ cháu mà giúp cháu đi!”
Thấy Lý Hồi không có phản ứng gì, cô lấy hết sức gào lên, khóc la thảm thiết.
“Chú Lý giúp người đi... Giúp một người như xây bảy tòa tháp, chú giúp hai đứa cháu gái của chú là xây mười bốn tòa tháp đó chú. Chú yêu dấu của cháu ơi!”
Cô lau nước mũi, lấy hơi khóc tiếp: “Cháu biết làm khó chú, thân là đại phu lại bắt chú nói dối, nhưng chú à... Chú thử nghĩ xem nếu chuyện này truyền ra ngoài thì mặt mũi nhà cháu để ở đâu? Khắp kinh thành sẽ coi chuyện này như trò hề mà bàn tán sau lưng. Còn nữa đại phu đó ở trong hiệu thuốc của chú, chú có chấp nhận một đại phu vì tiền bán rẻ lương tâm của mình không?”
Câu nói trực tiếp đụng đến chỗ đau của Lý Hồi, suốt mấy chục năm làm y, ông không bao giờ chấp nhận một đại phu vì tiền xem thường sức khỏe bệnh nhân, hay dối trá. Phát hiện đại phu trong hiệu thuốc của mình làm trái luật, Lý Hồi nhất định sẽ trừng phạt kẻ đó.
"Được rồi, đừng khóc nữa chú giúp là được chứ gì."
"Thật hả chú?"
"Ừ."
"Cảm ơn chú!"
Ngọc Thuần đứng dậy lau sạch nước mắt trên mặt, Lý Hồi trợn trắng nhìn cô lật mặt nhanh như chớp, ông sâu sắc nhận ra mình vừa bị cô nhóc lừa.