"Sau này chị đừng vì em mà cãi cọ với em ấy, tính tình em ấy vậy thì mặc kệ đi, em nhịn nhục xíu là được mà."
Kim Bội khoác tay Ngọc Thuần đi trên con đường trải đầy sỏi trắng, dù hai bên trồng nhiều hoa thơm vẫn không khiến tâm tình Ngọc Thuần khá lên chút nào.
"Nhịn là nhịn thế nào? Em có thể nhìn một hai ngày nhưng không thể nhịn được cả đời, càng nhún nhường Quyển Như càng lấn lướt làm tới, có một số chuyện phải rạch ròi rõ ràng mới không để bản thân thiệt thòi. Vì em hiền lành mới dẫn đến cớ sự hôm nay đấy."
Nghe giọng Ngọc Thuần biết cô đang rất bực, Kim Bội cũng được an ủi phần nào, ít ra trong nhà còn có người thật lòng thương mình.
"Em chỉ mong gia đình mình bình an hạnh phúc, bản thân em thiệt thòi một chút cũng không sao."
Ngọc Thuần hết nói nổi, cô không nỡ váy bẩn tâm hồn cô gái lương thiện. Thuần khiết cũng tốt, miễn được người người yêu thương.
"Tùy em thôi, chị nói thua em rồi."
"Thật ra em..."
Kim Bội ngưng hẳn nhìn người vừa lướt qua tầm mắt, hai má đỏ ửng vì thẹn thụng, mà cảnh này vô tình bị Ngọc Thuần bắt gặp, cô nhân cơ hội chọc ghẹo.
"Sao tự dưng im re không nói năng gì vậy? Chà chà... chàng trai vừa nãy nhìn cũng được đấy, em thấy sao?"
"Em chả thấy sao cả!" Kim Bội nói lí nhí.
"Thật à? Vừa hay chị nhìn khá thích anh ta, hay là chị về xin..."
Chưa đợi Ngọc Thuần nói hết câu Kim Bội đã càu nhàu, thái độ rõ ràng sợ người ta cướp đi thứ thuộc về mình.
"Biết rồi biết rồi, chị làm gì dám giành với em."
Ngọc Thuần chọc má Kim Bội, cô cười thích thú.
"Nói chị nghe em thích anh ta phải không?"
"Đừng im lặng nữa, trả lời đi!"
"Không có, em không có." Kim Bội cãi cùn.
Cuối mùa thu khi tiết trời se lạnh, ánh nắng không còn đủ sưởi ấm con người cũng là lúc các binh lính ngoài biên cương được quay về, đa số họ chỉ là lính gác, mỗi năm sẽ bị điều đi vài tháng, sau đấy đổi một đội khác đến thay. Từ sáng sớm người dân đã đứng chật đường, người nhà thì ngóng trông, người ngoài vì tham vui đến xem. Đến cô bé đang chơi trong sân nhà nhìn thấy người người đổ xô ra cửa thành cũng mon men đi theo, bà vú nuôi la toáng lên phá vỡ sự bình yên hiếm hoi, bà muốn chạy theo Kim Nhã ngại tuổi già vừa chạy mấy bước đã mệt.
"Vú để con!"
Ngọc Thuần phóng ra cửa, hòa vào đám đông thoáng chốc biến mất.
Cô bé đáng yêu chạy lon ton giữa phố, Ngọc Thuần thở phì phò đuổi thế nào cũng chẳng kịp. Trẻ con sao chạy nhanh vậy chứ? Khiến cô chạy theo sắp tắt thở.
Bỗng dưng cô bé dừng lại, Ngọc Thuần lết từng bước đi tới, lúc sắp đến gần Kim Nhã tiếng vó ngựa đằng xa ập đến mỗi lúc một gần, cô bé đứng giữa đường trơ mắt nhìn con ngựa dũng mãnh lao như tên bắn đến bên mình. Ngọc Thuần bủn rủn chân tay, cô nhắm mắt liều mạng xông lên, ý nghĩ duy nhất trong đầu cô lúc này là cứu Kim Nhã, hậu quả tính sao.
Phía sau chủ nhân con ngựa tay cầm roi, miệng la thất thanh.
"Ngựa xổng chuồng, mọi người tránh ra nguy hiểm lắm!"
Con ngựa hí lên hai tiếng, đuôi đen dài ngạo nghễ bay cao, nó vụt qua nhanh như chớp phóng thẳng vào Kim Nhã.
Không kịp rồi, cô không cứu nổi cô bé, Ngọc Thuần ôm mặt che đi sự ân hận trong tim mình, cô khóc Kim Nhã cũng khóc, thậm chí khóc cực kỳ to. Tiếng khóc vang lên mãi không dứt, trong tiếng người xầm xì âm thanh non nớt của Kim Nhã vực Ngọc Thuần đứng dậy. Cô đưa đôi mắt ngấn lệ nhìn sang bên đường, cô bé bình an vô sự đang òa khóc nức nở, cô bé không bị làm sao.
Ngọc Thuần rất muốn đánh, muốn mắng Kim Nhã tự ý chạy ra đường còn xém mất mạng, nhưng cô chẳng thể nói gì, mỗi lần há miệng đều chỉ có tiếng thở mềm yếu thốt ra.
Đó là lần đầu tiên Ngọc Thuần lo lắng, sợ sệt nhiều đến thế!
Kim Nhã vùi mặt vào ngực người cứu mình, ngực áo người kia dính đầy nước mắt, nước mũi của cô bé.
Ngọc Thuần biết mình cần nói gì đó, khổ nỗi vào lúc này đầu óc cô chẳng rặn được chữ nào. Hóa ra người cứu Kim Nhã là tên đáng ghét chọc mình phát khóc.
Sau lần này chắc cô sẽ không gọi hắn là tên đáng ghét nữa, dù sao người ta cũng cứu em gái mình, bản thân là chị nên biết điều một chút.
“Cảm ơn anh, may nhờ có anh.”
"Ừm!" Hắn ta nhìn Kim Nhã rồi quay sang nhìn Ngọc Thuần, hoài nghi hỏi: "Con của cô à?"
Ngọc Thuần đơ mặt, mới giây trước cô vừa gạch hắn ra khỏi danh sách đen, một giây sau đã hối hận.
Cái tên đó nhìn sao mà nghĩ Kim Nhã là con của cô vậy? Dù trong lòng đang chửi hắn, ngoài mặt Ngọc Thuần vẫn tươi cười lịch sự đáp.
"Không phải, đây là em út của tôi đó."
"À."
Ban nãy hắn vô tình đi ngang thì thấy Ngọc Thuần đang vội vã đuổi theo một cô bé, cô bé kia đứng giữa đường nhìn con ngựa điên cuồng phóng tới, cũng may hắn đứng gần kịp thời cứu cô bé thoát chết, lúc ngã xuống hắn còn làm đệm lót bảo vệ cô bé đấy.
"Thế bé tên gì?"
Hắn tiện miệng hỏi, không nghĩ Ngọc Thuần sẽ trả lời.
"Nhã!”
Ngắn gọn xúc tích mới là Ngọc Thuần.
"Vậy bé Nhã đừng khóc nữa nha, không sao rồi, con ngựa bị bắt lại rồi em đừng sợ!"
Kim Nhã nghe có người gọi mình là bé, lập tức phân bua.
“Em tên là Kim Nhã, em lớn rồi đừng gọi là bé nữa được không?”
Ngọc Thuần xoa đầu cô bé, làm mấy sợi tóc con xù lên.
"Mới có mấy tuổi mà lớn cái gì? Ở nhà còn để vú tắm cho mà bày đặt sĩ diện."
Bị kể xấu trước mặt người ngoài, cô bé giận dỗi phụng phịu chẳng thèm để ý chị mình, chỉ mải theo anh trai tốt bụng. Ngọc Thuần muốn đưa cô bé về nhưng bất thành, Kim Nhã giãy giụa quyết theo ý mình.
"Không về không về, em muốn xem..."
"Không xem, đi về!"
"Không về."
Hai chị em giằng co trên phố mãi mới có người lên tiếng.
“Bé Nhã, em một mình chạy ra đây làm gì?”
Ngọc Thuần gọi Kim Nhã là bé thì Kim Nhã không thích, hắn ta cũng gọi là bé Kim Nhã lại thích.
Cô bé cười híp cả mắt, đáp lời: “Em đến xem các anh binh lính trở về.”
“Vậy em có biết một mình ra ngoài nguy hiểm lắm không? Sau này nếu không có người lớn đi cùng, em không được ra ngoài, đã biết chưa?”
Cô bé gật đầu ngoan ngoãn đáp: "Dạ biết rồi!"
Ngọc Thuần sững sờ trước cảnh tượng quá đỗi ngạc nhiên, nếu không phải tận mắt nhìn, tận tai nghe, cô không tin Kim Nhã tinh nghịch lại nghe lời dạy của người ngoài.
Chuyện ngoài sức tưởng tượng còn ở đằng sau.
“Em biết rồi ạ, anh ơi đừng giận em nha!”
Nếu không phải cô bám trụ vào bức tường sau lưng, nói không chừng đã té ngửa rồi.