Ba ngày sau khi Ngọc Thuần rời kinh, lễ thành thân của nhị hoàng tử Liên Tâm cùng con gái của Hộ bộ thượng thư Đỗ Bá Tài là Đỗ Quyên diễn ra.
Ngày thứ hai sau đêm tân hôn, Liên Tâm mang theo lễ vật đến hiếu kính hoàng mẫu. Đoan Yên hoàng hậu vô cùng hài lòng, còn tặng thêm cho Liên Tâm ít quà sau đêm tân hôn.
Liên Tâm dâng lên lễ vật mình tặng cho Đoan Yên hoàng hậu, bà nhận lấy mở ra sắc mặt biến đổi nhanh chóng, sửng sốt nhìn món đồ trong hộp như nhìn thấy thứ ghê tởm, khiến bà ta chán ghét. Trong hộp gỗ là bộ trang sức bằng ngọc lưu ly, thân ngọc có vài vết nứt nhỏ, tuy vậy vẫn không làm nó xấu đi mà thêm phần đẹp mắt. Kiểu dáng bộ trang sức đã cũ, là kiểu của hơn mười năm trước.
Điều quan trọng khiến bà ta bất ngờ, là bộ trang sức này đã mất tích từ lâu, chính bà ta đã mất nhiều năm tìm kiếm nhưng vẫn không tìm thấy.
Đoan Yên hoàng hậu đưa ánh mắt nghi ngờ về phía Liên Tâm, thấy hắn cười, trong mắt là vẻ khinh khi hiếm gặp.
Đoan Yên hoàng hậu có cảm giác như rơi vào bụi gai độc, đâm bà đau đớn khó chịu.
Bà muốn từ ánh mắt đoán ra chút tâm tư của hắn, nhưng mãi không nhìn ra gì, ánh mắt kia quá đỗi phức tạp, xoáy sâu vào bà.
Liên Tâm đóng hộp gỗ, kéo về lại cạnh mình, đầu ngón tay hắn gõ lên mặt hộp, phát ra âm thanh “lạch cạch” khó chịu.
“Hoàng mẫu chắc còn nhớ bộ trang sức này đúng không?”
Đoan Yên hoàng hậu hít sâu một hơi, nhanh chóng quay về trạng thái bình thường.
“Hoàng mẫu con chưa già, đương nhiên là nhớ rồi, nó không phải là bộ trang sức phụ hoàng tặng mẫu phi con, khi vừa sinh con sao? Chỉ là hoàng mẫu không hiểu, sau khi mẫu phi con mất, bộ trang sức này cũng mất tích. Hoàng mẫu cũng từng tìm nó nhưng không thấy, vì sao con lại có nó?”
Liên Tâm hơi nhíu mày, điều này càng làm Đoan Yên hoàng hậu bất an, hắn giả như vô cùng tiếc thương nói.
“Là do lúc con còn bên ngoài tìm thấy, lúc đầu còn nghĩ là đồ giả, không ngờ kiểm tra là thật.” Hắn xoa trán thở dài, vẻ mặt mười phần đau khổ.
“Đồ của mẫu phi con sao lại lưu lạc bên ngoài, đáng giận nhất là những kẻ thường dân xem như vật mua bán rẻ mạt, cũng không biết trước đó đã truyền qua tay bao nhiêu kẻ rồi.”
Nghe Liên Tâm nói Đoan Yên hoàng hậu đã an tâm phần nào, bà nhẹ nhõm thở ra, trong lúc vô tình nhìn qua hộp gỗ, ánh mắt sắc lẹm như dao rồi nhanh chóng thu hồi, tựa như ánh mắt kia chưa từng tồn tại.
Bà vỗ mu bàn tay Liên Tâm, nhẹ nhàng an ủi:
“Hoàng mẫu hiểu cảm giác của con, cũng rất đau lòng, còn nhớ lúc mẫu phi con còn sống là người dịu dàng lại thông minh, phụ hoàng con yêu thích cũng dễ hiểu. Bà ấy còn là bạn tốt của hoàng mẫu, trong cung cấm tẻ nhạt lạnh lẽo này có người bầu bạn thật đáng quý.” Bà dừng lại thở dài: “Chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh, ra đi lúc quá trẻ. Liên Tâm à tuy mẫu phi con không còn, nhưng còn có hoàng mẫu, trong mắt ta luôn coi con như con ruột.”
Bà vừa nói xong đôi mắt đã ngấn lệ, nước mặt đọng lại trên mi mắt, chực chờ rơi xuống. Đoan Yên hoàng hậu sụt sùi lau nước mắt, thấy Liên Tâm không nói gì, vẻ mặt dịu dàng nghĩ về mẫu phi. Hắn khẽ mím môi, chắc bị những lời của bà làm cho cảm động.
Đoan Yên hoàng hậu thừa thắng xong lên, vừa nhấp nháp ly trà ngon trong tay, vừa nói:
“Nay con đã thành gia lập thất, cũng nên làm việc quan trọng rồi, con cũng phải nghĩ đến tương lai của mình, xa hơn là con của con mà phấn đấu. Đường hoàng mẫu đã dọn sẵn cho con đi, không đi được nữa thì là con vô dụng.”
“Hoàng mẫu có biết bộ trang sức tìm thấy ở đâu không?”
Đoan Yên hoàng hậu chưa nói hết câu đã bị Liên Tâm ngắt giữa chừng, hắn không nhìn bà, bàn tay dưới bàn từ lâu đã siết chặt.
Đột nhiên hỏi như vậy làm Đoan Yên hoàng hậu có chút sừng sờ, bà yên lặng rất lâu không hiểu hắn có ý gì.
Liên Tâm lần nữa nhìn về phía bà, thái độ thay đổi chóng mặt, ánh mắt hoang dại của loài sói dữ trong đêm tối phát ra, đỏ ngầu như máu, nóng hổi thiêu đốt người phía trước.
Cả người Liên Tâm toát ra khí lạnh, giữa mùa hè nóng bức khiến người khác e dè sợ hãi. Liên Tâm ôn hòa nhã nhặn thường ngày và Liên Tâm của bây giờ như hai người khác nhau. Giờ đây hắn là một người tràn đầy thù hận, lạnh lẽo chết chóc không ai dám lại gần.
Đoan Yên cảm giác ức chế trong người, bà cố xua tan cảm giác này nhưng mãi không được. Bà đặt ly trà xuống bàn, nghiêm túc hơn bao giờ hết, vì bà dự cảm được những lời tiếp theo của Liên Tâm không tốt.
Quả nhiên như bà nghĩ, Liên Tâm nói ra cái tên mà đã rất lâu bà không được nghe. Đoan Yên hoàng hậu tức giận đập bàn, sắc mặt so với lúc nghe đến mẫu phi của Liên Tâm còn tệ hơn gấp trăm lần, mặt cắt không còn giọt máu, tay cũng dần run lên, vừa mở miệng đã mắng hắn.
“Câm miệng, ai cho con nhắc đến tên của ả? Con phải biết ả là đồ phản bội, đã bỏ trốn mười năm nay, con nhắc lại nếu để phụ hoàng con nghe được, sẽ trách phạt con rất nặng. Hoàng mẫu không muốn con chịu phạt, những lời vừa nói quên đi, quên hết đi không được nhắc đến nữa.” Bà gần như hét lên, hơi thở dồn dập.
Liên Tâm không để những lời Đoan Yên nói vào tai, bà càng giận càng mất kiểm soát, hắn càng hài lòng.
“Hoàng mẫu bây giờ là mẫu nghi của thiên hạ, sao lại để cái bóng của Vân phi đeo bám mãi? Dù cho bây giờ Vân phi có ở trước mặt người, con tin người có thể xử lý bà ấy gọn ghẽ, như cách người xử lý mẫu phi con vậy.”
Đoan Yên đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, khiếp đảm nhìn về phía Liên Tâm, hắn có thể đã biết gì đó nhưng không có bằng chứng cụ thể. Nếu không đã không ở đây nói vòng vo, hắn đang muốn dẫn dụ bà vào bẫy, đẩy bà trong cơn giận nói ra sự thật.
Liên Tâm là do bà nuôi lớn, nếu bại dưới tay hắn, bà có chết cũng không nhắm mắt, Đoan Yên cố gượng cười, nụ cười cứng ngắc.
“Con nói gì linh tinh vậy, có phải nghe ai nói gì không? Hoàng mẫu và mẫu phi con là bạn tốt, sao ta lại hại bà ấy được, là kẻ nào đã nói để hoàng mẫu sẽ cắt lưỡi họ.”
Liên Tâm cười khẩy: “Nếu như con nói là Vân phi, thì người định làm sao? Sẽ cắt lưỡi bà ấy à?”
“Con gặp ả ta rồi!” Đây không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định, Liên Tâm đã gặp người kia.
“Ả ta nói gì con cũng tin, còn lời của hoàng mẫu con có tin không?”
Liên Tâm vắt chéo chân, trước mặt người bề trên là hành động bất kính, hành động này đã trả lời cho câu hỏi của bà, hắn không tin cũng không tôn trọng bà.