Đêm khuya ắng lặng, chỉ nghe tiếng dế kêu cùng vài tiếng bước chân loạc xoạc của gia nhân lướt qua, dù rất nhỏ nhưng trong không gian tĩnh lặng thế này cô có thể nghe rõ mồn một.
Ngọc Thuần nằm trên giường lắng nghe từng âm thanh một. Bầu trời đêm nay chỉ một màu đen, riêng biệt không trăng không sao, u ám lạ thường.
Vào giữa khuya tất cả mọi người đều ngủ yên, không ai nhận ra bóng đen ngang qua, lẻn vào căn phòng khép hờ cửa, sau đó đóng chặt.
Trong căn phòng tối om kia, dần có tiếng người trò chuyện, tiếng nam nữ đan xen, tiếng người phụ nữ cười khúc khích. Tiếp nối là âm thanh quần áo loạt soạt, cọ xát vào nhau. Có lẽ người trong phòng không hay biết, việc xấu của mình đã sớm bị phát hiện.
Trong đêm tối Ngọc Thuần phát ra tiếng cười khinh bỉ, khuôn mặt không thể hiện niềm vui nào. Cô nháy mắt ra hiệu gia nhân mở cửa, đèn mở sáng trưng như ban ngày, có người vì không thích ứng kịp ánh sáng gắt, mà vội lấy tay che mắt.
Ngọc Thuần nhìn bầu trời đêm, nhẹ nhàng ra lệnh: “Mở cửa ra!”
Gia nhân đá cửa xông vào, kéo người trong phòng ra, do quá bất ngờ người phụ nữ chưa kịp mặc xong áo ngoài. Bà bàng hoàng, khi nhìn thấy Ngọc Thuần sắc mặt đã chuyển thành tái xanh.
Làm chuyện xấu bị người ta bắt gặp, ai cũng sẽ sợ muốn bỏ chạy. Quyển Dư hít sâu cố gắng giữ bình tĩnh, tỏ ra không quan tâm với mọi việc đang xảy ra. Chỉ cần không có bằng chứng, Ngọc Thuần chắc chắn không thể buộc tội bà.
Quyển Dư cầm khăn lau tay, thản nhiên cất lời: “Nửa đêm sai gia nhân kéo tôi ra khỏi phòng, là có ý gì? Tôi chưa từng thấy con cái nhà nào, lại làm chuyện như vậy với người lớn trong nhà cả?”
Ngọc Thuần không trả lời bà ta, bình thản liếc nhìn xung quanh một lượt, vẻ mặt điềm nhiên.
“Lúc nãy con thấy một bóng đen chạy lướt qua, sợ là trộm nên gọi gia nhân đi kiểm tra, sau đó có người nói là nhìn thấy nó chạy vào phòng dì. Dì có nhìn thấy hay không?”
Quyển Dư vuốt mái tóc tán loạn, lắc đầu bảo: “Không có, tôi đang ngủ thì làm gì thấy.”
Ngọc Thuần vờ như hiểu ra, ậm à ậm ừ kéo dài thời gian, làm người có tật như Quyển Dư giật mình.
“Vì an toàn của cả nhà, xin phép dì cho gia nhân vào phòng kiểm tra.”
Quyển Dư lo lắng, bàn tay giấu sau lưng nắm lại thành nắm đấm. Không cần bà ta trả lời, Ngọc Thuần ra lệnh cho gia nhân vào phòng kiểm tra. Không bao lâu sau, gia nhân bước ra khép nép lắc đầu, Quyển Dư bật cười thoải mái, như thể vừa trút được gánh nặng ngàn cân. Bà ta cười đến chảy nước mắt, trong giọng nói còn nghe ra phần nhẹ nhõm, hả hê.
“Tôi nói rồi, không có là không có, nửa đêm làm phiền người khác vậy là đủ rồi.”
Mặt Ngọc Thuần đanh lại, phẫn hận kết tụ thành điểm nhỏ trong đáy mắt, trông cô như người thua cuộc đang bị cảm xúc thất bại bủa vây.
Quyển Dư thấy cô không nói gì, lòng bà ta nổ pháo hoa lốp bốp. Trong khi chuẩn bị về phòng, Quyển Như nghe thấy tiếng cười đầy ý giễu cợt cất lên, giọng cười châm chọc khiến Quyển Dư cảm thấy khó chịu.
Cô không cười nữa, chỉ tay về phía xa, nụ cười vẫn trên môi. Quyển Dư mù mịt xoay người, chỉ thấy một màn đêm tối om.
Hướng Ngọc Thuần chỉ không thắp đèn, trong bóng tối dần lộ ra ba bóng hình nam nhân, người ở giữa đang bị trói.
Tất cả đều nằm trong dự liệu của Ngọc Thuần, cô biết chắc Quyển Dư sẽ sống chết cãi cố, biết tên tình lang kia sẽ tông cửa tháo chạy. Trước đó cô đã kêu gia nhân cố ý bỏ qua con đường phía sau phòng Quyển Dư, biến nó trở thành điểm tối duy nhất thu hút kẻ gian muốn lẩn trốn.
Ngọc Thuần đi đến bàn đá giữa sân ngồi xuống, nhìn nước trà trong ly bốc khói, suy nghĩ theo đó bay cao.
Từ lúc trở về Ngọc Thuần đã ngấm ngầm chờ cơ hội, có thể bắt tận tay day tận mặt đôi gian phu d.ăm phu. Hôm nay cũng được xem như là cơ hội tốt, xem bà ta chối cãi đường nào?
Gia nhân cầm đuốc soi sáng khuôn mặt tên kia, những người có mặt không giấu nổi kinh ngạc ồ lên, xì xầm bàn tán.
Hắn ta đối với nhà họ Chu không mấy xa lạ, tên là Báu, làm phu xe được sáu năm. Chả trách Quyển Dư mỗi lần ra ngoài đều trang điểm lộng lẫy, đi đến tối mịt mới về, không biết bà ta trang điểm cho ai xem, đi càng lúc càng lâu.
Gần gũi lâu ngày sinh tình ý, nhìn cách bọn họ nhìn nhau, đoán đã lén lút qua lại từ lâu, thậm chí là khi ông Trọng Bách chưa rời kinh.
Phụ nữ có chồng không an phận, ban đêm mở cửa đón đàn ông vào, chuyện này nếu để người ngoài biết được, thì nhà họ Chu sẽ mất hết mặt mũi.
Chỉ cần Ngọc Thuần còn trong nhà một ngày, cô vẫn còn trách nhiệm, bổn phận lo liệu cho nó. Cô không cho phép chuyện xấu xí đêm nay lộ ra.
Toàn thân Báu bị dây thừng trói chặt, ánh mắt đáng thương khẩn cầu Quyển Dư cứu giúp.
Quyển Dư thấy tình lang mình vặn vẹo trên đất, dù lòng đau đớn xót xa, nhưng không biết cứu hắn thế nào? Tính tới tính lui vẫn là bình tĩnh nói chuyện, biết đâu may ra còn tìm được đường lui thích hợp.
Bà ta xoa tay, ngồi xuống đối diện Ngọc Thuần, vẫn là bộ dáng ung dung không sợ sệt kia, Quyển Dư nói.
“Có phải con bị bệnh không, bắt cậu Báu làm gì? Khuya rồi đừng làm lớn chuyện chứ, có gì sáng mai tính.”
Quyển Dư định dùng kế hoãn binh, nhưng Ngọc Thuần nghe một lần là hiểu dụng ý của bà ta.
Cô cụp mắt như đang suy ngẫm gì đó, ngón trỏ xoay tròn trên miệng ly, động tác khiêu khích sự nhẫn nại của người đối diện, cố tình khiến Quyển Dư bồn chồn.
Cô nhìn thẳng vào mắt Quyển Dư, cứng rắn ra lệnh: “Bắt đầu đi!”
Gia nhân cầm lên hai cây gậy to, họ nhìn nhau âm thầm ra hiệu. Từng gậy nặng nề đánh xuống người tên Báu, lực đánh rất mạnh, âm thanh cây gậy khi dừng trên lưng hắn dồn dập liên hồi, tựa như cả xương cũng bị đánh gãy.
Miệng tên Báu bị bịt lại bằng một tấm vải, hắn dù đau đớn muốn chết đi, vẫn không thể thốt ra tiếng la, mồ hôi và nước mắt cùng lúc chảy xuống khuôn mặt trắng bệch của hắn.
Quyển Dư mất hồn lúc lâu, cảm nhận rõ từng gậy kia như đánh lên người mình. Báu đau, bà ta cũng đau cũng xót, nếu không có ai ở đây, Quyển Dư chắn chắc sẽ ôm hắn ta khóc.
Ngọc Thuần không có tâm trạng nhìn đôi gian phu d.ăm phụ xót thương nhau, một tay cô chống cằm, tay còn lại gõ lên mặt bàn.
“Dì nè buổi sáng dì muốn ăn món gì?”
“Cái gì?”
Quyển Dư nghĩ mình nghe nhầm rồi, lúc này bà ta nào còn tâm trạng nghĩ đến đồ ăn. Ngọc Thuần không cần Quyển Dư trả lời, tự mình đề nghị.
“Hay ăn lẩu đi, thử tưởng tượng nồi lẩu sôi sùng sục, gắp một miếng thịt bỏ vào nồi, thế thôi đã thấy hạnh phúc rồi.”
Cô vừa nói vừa cười như thể đang trò chuyện cùng bạn bè ở quán trà, hoàn toàn không nghe tiếng gậy đánh vào người sống.
Tên Báu quằn quại đau đớn, mặt cắt không còn giọt máu, Ngọc Thuần khó chịu nhìn gia nhân, cô trách.
“Chưa ăn cơm sao? Nếu hai người không biết đánh thế nào cho đúng, thì nằm xuống đi. Để tôi thị phạm cho hai người xem.” Cô vừa nói vừa xắn tay áo, như thật sự sẽ làm.
Hai tên gia nhân lắc đầu, dùng hết sức đánh xuống. Nhìn họ đánh mà ai cũng đau thay, nếu cứ tiếp tục chưa đến mười gậy, tên Báu sẽ mất mạng.
Quyển Dư không nhịn nổi nữa, bà ta đập bàn đứng dậy, dùng giọng điệu của bà chủ quát.
“Dừng lại hết cho tôi, muốn gây án mạng hả?”
Hai tên gia nhân như không nghe thấy lời Quyển Dư nói, nhắm mắt đánh tiếp. Quyển Dư quay sang Ngọc Thuần chỉ tay ra lệnh.
“Kêu bọn nó dừng lại cho tôi, có nghe không? Cô điếc hả?”
Ngọc Thuần điềm nhiên, ánh mắt phức tạp, khó đoán: “Dì quen biết với hắn ta sao? Chưa từng thấy dì ra mặt giúp đỡ cho người lạ bao giờ?”
Quyển Dư theo thói quen phủ nhận: “Tôi làm gì quen biết với một tên phu xe thấp hèn, bẩn thỉu chứ?”
“Ồ… không quen thì dì cứ về phòng ngủ đi, chuyện ở đây cứ giao cho con, có đánh chết cũng không sao, dù gì cũng là một tên phu xe thôi mà.”
Bờ môi Quyển Dư run lên, vò đầu quẫn bách không biết làm sao. Ánh mắt vô tình va vào tên Báu, thấy được thống khổ dày vò hắn đang chịu đựng.
Không phải bà ta không muốn giúp, chỉ là bà ta sợ chuyện xấu của mình lộ ra,.sợ đánh mất địa vị bây giờ. Rời khỏi nhà họ Chu, bà ta không biết làm gì, trở về cuộc sống không kẻ hầu người hạ, thật sự rất khó khăn.
Quyển Dư không chỉ yêu tiền và quyền, còn yêu tên tình lang vụng trộm của mình.
Hiện tại hắn bị đánh chỉ còn nửa mạng sống, thoi thóp như đèn sắp tắt, bà ta không nỡ trơ mắt nhìn hắn mất mạng.
Đứng trước tình cảm và lợi ích bản thân,.Quyển Dư đã lựa chọn lợi ích bản thân.