" Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về? " Chu Tử Vũ ngập ngừng hỏi.
Bạch Linh nhíu mày nói: " Không cần đâu! Tôi có thể tự về! Nhà tôi cũng ngay gần đây thôi, không phiền tới người nổi tiếng như anh! "
Chu Tử Vũ chạy theo sau Bạch Linh, vẻ mặt cực điểm hối lỗi: " Tôi... chuyện ngày hôm đó tôi thực sự xin lỗi, do tôi say quá nên..."
Ngay lập tức Bạch Linh dùng ánh mắt viên đạn lườm cậu: " Say thì anh có thể làm gì tùy ý sao? Rõ ràng là nụ hôn đầu của tôi phải dành cho mối tình đầu mới phải, anh đúng là tên khốn! "
" Vậy thì tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô! Được không? " Chu Tử Vũ đặt tay lên ngực, vẻ mặt rất thành khẩn nói.
" Chịu trách nhiệm? Anh tự luyến vừa thôi! Đừng nghĩ rằng ai cũng thích anh hết! Mau tránh ra đi, tôi không muốn ngày mai bị bế lên trang nhất cùng với anh đâu, tôi đấu không nổi với đám fan cuồng kia! " nói rồi Bạch Linh hậm hực rời đi.
Chu Tử Vũ không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng đi theo phía sau Bạch Linh, cậu sợ nói thêm sẽ chỉ càng khiến cô tức giận thêm mà thôi. Lần đầu tiên cậu rơi vào tình huống khó xử như vậy, cảm thấy bản thân đúng là một tên khốn mà!
Nửa tiếng sau.
" Anh đừng có đi theo tôi nữa được không? Anh đã theo tôi 30 phút, còn về đến tận nhà tôi luôn rồi! Không phải anh muốn biết nhà tôi để dễ dàng giở ý đồ xấu gì đấy chứ? " Bạch Linh bực bội nói. Cái tên này sao mà lì quá vậy? Lại còn mặt dày nữa, đuổi thế nào cũng không đi.
" Đây là nhà cô? " Chu Tử Vũ ngờ vực hỏi.
" Đúng vậy thì sao? Biết rồi thì mau đi đi còn lì mặt ở đây làm cái gì? " Bạch Linh phẩy phẩy cái tay.
" Vậy thì chúng ta đúng là có duyên rồi! " Chu Tử Vũ cười mỉm, khoé mắt cong thành một đường.
" Duyên cái đầu anh ý. Cái chiêu tán gái cũ rích gì thế này! Mau đi đi, không thì tôi gọi bác gái tôi cầm chổi ra đuổi anh bây giờ! " Bạch Linh cảm thấy muốn điên đầu với cái con người này rồi. Cũng may chị cô không có thèm để ý tới cái tên này!!!
Chu Tử Vũ không nói gì, chỉ húyt sáo đi qua trong sự ngỡ ngàng của cô, tới bấm chuông cửa.
Cái tên điên này đang làm cái gì vậy???
" Bác gái sẽ không đuổi tôi đâu! Còn niềm nở tiếp đãi tôi là đằng khác! "
" Tên thần kinh này..."
Từ trong nhà, vừa nghe thấy tiếng chuông, Diệp Thanh lẫn ba mẹ Diệp đều vội vàng cho người mở cổng, không lẽ là Bạch Linh trở về rồi? Ai cũng đều sốt sắng lo cho cô, đã mấy tiếng trôi qua...
" Bác trai, bác gái, chị họ! " Bạch Linh mặt mày tươi tỉnh chạy tới ôm chầm lấy ba người bọn họ.
" Bạch Linh, em đã đi đâu? Chị ở sân bay chờ em suốt mấy tiếng mà không thấy đâu hết! "
Bạch Linh tròn mắt ngạc nhiên: " Chị tới đón em ạ? Em tìm mà không thấy chị nên tưởng chị không tới, sau đó em đã tự mình đi xe buýt trở về nhà..."
" Được rồi, trở về an toàn là tốt rồi! Con gái đi đường chắc đã mệt rồi, nghỉ ngơi rồi xuống ăn tối với chúng ta! " Giang Vãn thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng nói: " Giúp tôi thu dọn đồ đạc của tiểu Linh về phòng con bé! "
" Vâng, bà chủ! " người làm nghe thấy vậy thì liền nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ.
Trong thấy mọi người còn tình cảm và lo lắng cho cô hơn chính cả ba mẹ ruột, Bạch Linh cảm động tới rơi nước mắt.
Nhìn cô khóc, ai cũng hoảng hốt hỏi han: " Sao thế? Sao lại khóc? "
" Không có gì... Chỉ là con vui quá thôi! " Bạch Linh vội vàng dùng tay lau nước mắt.
" Tới mức như vậy? Chắc con đói rồi phải không? Vào dùng bữa với chúng ta! " Diệp Phong vỗ vai Bạch Linh.
Bạch Linh bẽn lẽn nhìn lên: " Con... Con ăn bên ngoài rồi ạ... Nên bây giờ không thấy đói.."
" Khụ, cắt ngang mạch cảm xúc của gia đình rồi, nhưng có phải mọi người quên mất sự hiện diện của cháu rồi không ạ? " Chu Tử Vũ ho nhẹ một tiếng.
Quả thực là nhìn thấy Bạch Linh, ai nấy cũng đều không quan tâm tới xung quanh nữa, đến cả sự có mặt của Chu Tử Vũ ở đây cxung không ai để ý tới.
" Ồ ồ là Tử Vũ đó à? Cháu...? " Giang Vãn hết nhìn Bạch Linh rồi lại quay qua Chu Tử Vũ, có chuyện gì mà bà đã bỏ lỡ sao?
" Hồi nãy trên xe buýt, tiểu Linh gặp phải tên biến thái, cháu ra tay giúp đơc và cô ấy hào phóng mời cháu một bữa, cho nên cả hai đều đã dùng bữa tối xong rồi! " Chu Tử Vũ cẩn thận giải thích.
" Sao? Biến thái? Con có sao không tiểu Linh? Hắn có làm gì con không? "
" Dạ không ạ! Hắn chưa làm gì hết và bị cảnh sát bắt đi rồi ạ! Mọi người yên tâm!" Bạch Linh ngoan ngoãn trả lời.
" Được được, vậy thì tốt! Tử Vũ, cảm ơn cháu đã giúp đỡ con bé, còn chu đáo đưa nó về tận nhà! " Giang Vãn cười cười nói.
Bạch Linh thấy thái độ của họ với Chu Tử Vũ mà lấy làm ngạc nhiên, vội hỏi: " Mọi người quen biết sao ạ? "
" Đây là con trai của bạn bác, cũng là đồng nghiệp của Thanh Thanh. Mọi người rất thân với nhau! "
" Thấy chưa? Tôi nói là chúng ta rất có duyên rồi mà! " nói rồi Chu Tử Vũ còn không quên nháy mắt một cái, vô liêm sỉ hết mức!!!
Bạch Linh thật sự rất muốn xông tới đấm vào cái vẻ mặt khó ưa đó, nhưng trước mặt mọi người, cô phải cố kiềm chế lại. Khoé miệng Bạch Linh giật giật, cười gượng: " Haha... Con có hơi mệt, mọi người từ từ nói chuyện, con về phòng đây... " còn không quên lườm Chu Tử Vũ một cái trước khi quay đi. Web đọc nhanh tại # Trù𝐦T r𝐮𝐲ện.Vn #
Chỉ có Diệp Thanh đứng ở giữa, quan sát biểu hiện hai người từ đầu tới cuối, làm sao qua được con mắt tinh tường này của cô. Hai người họ có chuyện!!!
Lại nói, cô còn cho rằng thằng nhóc Chu Tử Vũ này đã trưởng thành, nhưng cô đã lầm, vẫn vô liêm sỉ như trước, hết cứu.
" Con lên xem tiểu Linh thế nào! " Diệp Thanh nhàn nhạt nói.
" Được. À, Tiểu Vũ, mau ngồi xuống uống trà! "
" Vâng, cảm ơn hai bác! " Chu Tử Vũ cười xảo quyệt ngồi xuống ghế, lại đụng phải ánh mắt của Diệp Thanh, thấy có chút chột dạ trong lòng.
" À quên mất không nói. Chu Tử Vũ, con bé mới 18 tuổi thôi! " Diệp Thanh nhấn mạnh từng chữ, ý là cảnh cáo cậu đừng có giở trò với Bạch Linh, con bé vẫn còn nhỏ!
Chu Tử Vũ ngạc nhiên. Không xong rồi, quả này cậu thật sự là gây ra chuyện lớn rồi! Có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch hết tội. Vậy mà dám đụng tay đụng chân với cô nhóc 18 tuổi. Nhưng cũng may, không phải trẻ chưa vị thành niên, nếu không bây giờ cậu không phải đang ngồi trong nhà Diệp Thanh mà là đang ngồi trong tù bốc lịch rồi!!!
Đẩy cửa phòng, Diệp Thanh trông thấy Bạch Linh đang cẩn thận xếp đồ thì chầm chậm đi vào.
" Có phải tên nhóc Chu Tử Vũ đó đã làm gì em rồi không? "
Nghe thấy câu hỏi, Bạch Linh giật mình thon thót. Không hổ là thiên hậu, chỉ vài cái ánh mắt cùng cử chỉ đều đã nhìn thấu ra. Bạch Linh cũng không giấu diếm nữa mà kể lại tường tận cho Diệp Thanh.
Diệp Thanh gật gù nghe hết, sau đó chốt lại một câu: " Mặc dù tên Chu Tử Vũ đó có chút xảo quyệt nhưng cũng được! Để cậu ta chịu trách nhiệm, em có lẽ cũng không thiệt! "
Bạch Linh sửng sốt, cật lực lắc đầu phủ định: " Không đời nào!! Em sẽ không bao giờ xiêu lòng với mấy người kiểu đó đâu! "
" Tương lai ai biết chữ ngờ! Chị thấy hai người có duyên đó, nói trước bước không qua đâu! "
Có duyên??? Không thể nào!!! Chắc chị cô chỉ nói đùa thôi... Phải không...?