Buổi họp kịch bản diễn ra xong xuôi tính đến nay cũng hơn một tuần, hôm nay, Diệp Thanh sẽ lên chuyến bay đến phía bắc để đóng vai khách mời ở đoàn phim trong nửa tháng.
Có điều đoàn phim này cũng quá bí ẩn đi, vai nam chính phụ cũng đều công bố rồi, chỉ riêng có vai nữ một và nữ hai vẫn chưa được công bố, cũng không biết là bọn họ đang có kế hoạch gì.
Cho dù có nhìn xung quanh cũng không thấy hai nữ diễn viên đó ở đâu, hỏi tổ phim thì họ nói hai người đó đã ở đó sẵn rồi, nên căn bản không có đi chuyến bay này.
Diệp Thanh cũng không để tâm nhiều, cô chỉ là khách mời, tham gia xuất hiện có vài phân cảnh.
Chuyến bay vừa hạ cánh tại sân bay, đã có xe chuyên dụng tới đón họ tới trường quay.
Đi cả một quãng đường dài không ngơi nghỉ, Diệp Thanh thấy có chút nôn nao.
" Tại sao tổ phim lại phải gấp gáp như vậy làm gì? Chuyến bay cũng chỉ mới đáp xuống mà bọn họ cũng không cho chị nghỉ ngơi, bắt phải tới trường quay luôn…" Vân Du lại bắt đầu bật chế độ càu nhàu.
" Không sao mà. "
" Nhưng mà, chúng ta đến đây cũng được một lúc rồi mà vẫn chưa thấy mặt mũi nữ một cùng nữ hai ở đâu cả! Hai người đó là đang mắc bệnh ngôi sao cái gì mà bắt chúng ta phải chờ đợi! "
" Em bớt miệng lại chút, để người ngoài nghe thấy thì không hay đâu! "
" Xùy, không nói thì không nói! Nhưng chị cũng quá hiền rồi, nếu để chị ở một mình thì khẳng định sẽ bị bắt nạt! "
Một lúc sau.
" Xin lỗi đã tới muộn, vô cùng vô cùng xin lỗi. Vừa rồi tắc đường quá." Đường Bích Vân vừa nói vừa cúi gập người xuống.
" Không sao, không sao,đến được là tốt rồi! Khúc tiểu thư, mời cô vào phòng thay đồ để nhân viên giúp cô hóa trang! " Đạo diễn cười niềm nở đón tiếp.
Đường Bích Vân đi vào theo Khúc Tử Yên, lúc này Diệp Thanh ngồi trong phòng hóa trang đang đọc kịch bản, cánh cửa vừa mở ra, cô ngẩng đầu lên thì thấy Khúc Tử Yên, đằng sau còn có Đường Bích Vân.
" Khúc tiểu thư, cô Đường Bích Vân! Mời hai vị tới đây để chuyên viên chúng tôi giúp hai người hóa trang! " các chuyên viên trang điển ở đó lập tức đứng lên, lễ phép chào đón.
Khúc Tử Yên không trả lời bọn họ, mỉm cười đi đến, “chân thành” nói: " Diệp Thanh, chuyến bay vừa mới đáp xuống nên chắc cô mệt lắm. Sao, ở đây thấy có thoải mái không? "
Chưa kịp để Diệp Thanh trả lời, Vân Du đã nhanh mồm nhanh miệng đi lên trước: " Hừ, cô biết như thế mà vẫn để Thanh Thanh nhà chúng tôi phải đợi cô à? "
Đường Bích Vân lộ vẻ khó xử, lén lút liếc nhìn vẻ mặt Khúc Tử Yên, định lên tiếng giải thích nhưng bị Khúc Tử Yên chặn lại: " Ồ, Diệp Thanh còn chưa nói, cô đã than cái gì?"
" Cô! "
" Vân Du! Em ra ngoài đi! "
" Nhưng mà…" Vân Du ủy khuất nhìn Diệp Thanh, nhưng cũng chỉ đành xoay người rời đi.
Diệp Thanh đặt kịch bản xuống, nhưng vẫn lười đứng dậy, ánh mắt cô liếc nhìn Khúc Tử Yên lẫn Đường Bích Vân. Vậy ra hai người này chính là hai diễn viên bí ẩn kia. Diệp Thanh cũng chẳng ngạc nhiên gì cho cam, bởi vì, Khúc Tử Yên là nữ chính có vòng hào quang, không có nam chính Hạ Cảnh Đình chống lưng giúp đỡ, cũng sẽ có rất nhiều thiếu gia tài phiệt khác nguyện ý đưa tay ra giúp cô ta. Nên là nói, đoàn phim này dựng ra để dành cho Khúc Tử Yên cũng là bình thường.
" Cô có phải rất bất ngờ không? Chính tôi là người nhờ cậy đạo diễn mời cô làm khách mời đó! "
Diệp Thanh mặt vô cảm. Chẳng có gì bất ngờ cả, cô không trả lời câu hỏi của Khúc Tử Yên, chỉ nói: " Hai người mau đi hóa trang đi! Còn có nhiều người đang chờ! "
" Nói như vậy tức là nữ hoàng hotsearch Diệp Thanh của chúng ta vẫn còn nhiều sức để làm việc ha! Vậy thì không thể để cô cảm thấy thất vọng được! " Vẻ mặt Khúc Tử Yên ôn hòa, nụ cười vô cùng ấm áp, nhưng chỉ Diệp Thanh biết nụ cười của cô ta chứa bao nhiêu nghi kị.
Diệp Thanh nhìn vào mắt Khúc Tử Yên, cô ta vẫn cười như gió xuân, không khác gì chị gái tốt bụng nhà bên. Diệp Thanh chớp mắt, nhẹ nhàng gật đầu.
Khúc Tử Yên cười với cô rồi không để ý đến cô nữa, ngược lại dời tầm mắt lên Đường Bích Vân, vẫn là một vẻ mặt sùng bái với nhan sắc cùng thái độ của cô ta. Khóe miệng Khúc Tử Yên nhếch lên đường cong đầy ẩn ý.
Mễ Mễ mà Diệp Thanh diễn là cô gái có cá tính hoạt bát, tương đối hướng ngoại. Tuy từ nhỏ đã mắc bệnh tim, trải quá những ngày tháng đau buồn bi thảm ở đây, Mễ Mễ vẫn rất vui vẻ, rất tích cực, cố gắng dùng cách của mình để sống sót, khi đối mặt với mọi người cô đều nghịch ngợm gây sự, khiến người ta vừa yêu lại vừa hận.
Chẳng qua, tất cả chỉ là mặt nạ giả dối của Mễ Mễ mà thôi, cô cũng không hề vui vẻ, vô lo vô nghĩ, không quan tâm cái nhìn của người khác với bệnh tình của mình như cô vẫn thể hiện ra bên ngoài, chỉ cô biết, cô tự ti vì bệnh tật bao nhiêu. Sự nhạy cảm trong lòng cô kỳ thật vẫn sợ hãi người xung quanh biết cô bị bệnh tim bẩm sinh, sau đó nhìn cô bằng ánh mắt thương hại. Cô đã trải qua hai mươi năm với nỗi tự ti như thế.
Mễ Mễ vẫn nghĩ con đường đi của cô còn rất dài, cô có thể vẫn sống như vậy, nhưng ông trời như trêu đùa cô, vào sinh nhật mười tám tuổi của cô tuyên án cuộc đời cô chỉ còn lại hai năm, cho dù nằm viện và kết hợp trị liệu, cũng không thể xua đuổi đi căn bệnh quái ác này.
Mễ Mễ là cô gái tinh tế, mẫn cảm, giấu bên trong nụ cười vui vẻ, hoạt bát là sự tự ti, giấu bên trong sự giảo hoạt là sự ngốc nghếch, giấu trong sự dũng cảm là trái tim yếu đuối.
Dù sao đây cũng chỉ là nhân vật phụ pháo hôi, không có hào quang của nhân vật chính nên khó thoát cửa ải tử thần. Vào đúng năm Mễ Mễ tròn hai muôi tuổi, cũng là lúc cô rời xa thế gian này vĩnh viễn.
Diệp Thanh hít sâu một hơi, bắt đầu nhập vai.
" 3…2…1…Action!"
Đây là ngày đầu tiên Mễ Mễ chuyển đến thành phố lớn xa lạ, ngày sinh nhật lần thứ mười tám của cô cũng là ngày cô biết bản thân không phải con ruột của ba mẹ, mà chính là tiểu thư Văn gia. Ba mẹ Văn sau khi biết cô bị bệnh tim chỉ còn sống được hai năm nên nhất quyết muốn Mễ Mễ trở về để họ dễ bề chăm sóc và bù đắp khoảng thời gian khó khăn khi Mễ mễ còn nhỏ, vả lại, ba mẹ nuôi của cô rất nghèo, họ cũng muốn Mễ Mễ được sống hạnh phúc nốt quãng đời còn lại nên cũng không do dự mà đồng ý ngay.
Mễ Mễ đi vào trong nhà, liền ba bốn người hầu tới giúp cô mang hành lý và đỡ cô lên phòng.
Mễ Mễ hơi ngại, giọng nói có chút nhỏ: " Cho hỏi… ba mẹ Văn… đâu rồi ạ? "
Thế mà chẳng ai thèm trả lời cô, có công việc thì mạnh ai nấy làm, chẳng ai nhìn ai, cũng chẳng ai nói với ai. Mễ Mễ lo lắng vân vê ngón tay, chắc là bọn họ không biết nên mới không trả lời cô. Mễ Mễ cũng không nói gì nữa vì sợ làm phiền đến mọi người.
Sau khi đồ đạc được sắp xếp xong xuôi, Mễ Mễ thở nhẹ ra một hơi, xoa bóp thắt lưng: "A, một cuộc sống mới sẽ được mở ra ở đây. Phù… "
Mễ Mễ nheo mắt nhìn xung quanh một vòng, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, trong đôi mắt long lanh tràn ngập hy vọng.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Cô kéo mở cửa, nở nụ cười ngoan ngoãn: “Xin hỏi cô là?” sau đó ánh mắt liền vô cùng kinh ngạc nhìn… tại sao lại có người giống hệt cô tới nhu vậy?
Đường Bích Vân trong vai Văn Dương ló đầu vào: " Xin… xin chào… em… em là Văn Dương… ba mẹ nói… em ra đời sau chị hai phút…"
" Không lẽ… chúng ta là chị em song sinh? " sự kinh ngạc trong ánh mắt Mễ Mễ càng hiện lên rõ nét.
" Đúng… đúng thế…"
" Cắt Cắt Cắt!!! Đường Đường Bích Vân, cô làm cái gì thế? Có mỗi thoại diễn ngắn một mẫu mà nói cũng không xong, còn ấp a ấp úng! Cảnh này tốt như thế cô lại phá hỏng, rốt cuộc là cô có biết diễn không vậy?" Đạo diễn gắt gỏng quát lớn.
Đường Bích Vân hoảng sợ: " Tôi… tôi xin lỗi…Tại đây là lần đầu tôi diễn nên…"
" Đừng nhiều lời nữa! Phân cảnh thứ chín, chuẩn bị quay lần hai! "
Không chỉ quay lại lần hai,mà còn rất nhiều lần khác nữa, cứ đến cảnh Đường Bích Vân xuất hiện là lại hỏng, đạo diễn cực kỳ tức giận, quát mắng Đường Bích Vân không ngừng, nhiều lần Đường Bích Vân hướng ánh mắt cầu cứu đến Khúc Tử Yên nhưng chỉ thấy vẻ mặt Khúc Tử Yên vẫn rất thờ ơ, dường như chẳng quan tâm chút nào. Lúc nghỉ ngơi, Khúc Tử Yên chỉ đơn giản nói với Đường Bích Vân một câu: " Đạo diễn chỉ đưa ra lời khuyên để khiến em diễn tốt hơn thôi! "
Diệp Thanh ngồi gần đó nhìn Khúc Tử Yên qua loa động viên Đường Bích Vân vài câu rồi đi luôn.
Đường Bích Vân là một cô gái trời ban, Diệp Thanh biết rõ điểm này, Đường Bích Vân có đầy đủ tố chất để trở thành một nữ chính, cũng là đi từ cái nghèo rồi không ngần ngại giúp đỡ người mình yêu nên mới có cuộc sống thành công.
Sai lầm lần này của Đường Bích Vân cũng không quá nghiêm trọng, chỉ vì thiếu kinh nghiệm từng trải trong cuộc sống nên phân tích nhân vật chưa được rõ ràng mà thôi. Chuyện này thật ra rất phổ biến, cho dù diễn viên trưởng thành diễn cũng có thể mắc phải vấn đề đó, huống hồ gì Đường Bích Vân không hề có chút kinh nghiệm diễn xuất nào, chẳng qua điều khiến cô cảm thấy kì quái là thái độ của đạo diễn.
Bình thường nều diễn viên chính mắc sai sót, đặc biệt là với diễn viên nhỏ tuổi diễn vai quan trọng thì phần lớn các đạo diễn sẽ chỉ bảo cách diễn bằng cách tóm tắt nội dung kịch bản, hoàn cảnh sống của nhân vật cho diễn viên nghe, nhờ đó diễn viên có nền tảng vững chắc hơn, cũng như hiểu sâu hơn về nhân vật. Chỉ trích không phải không có, nhưng một câu chỉ dạy không nói đã thẳng thừng đuổi về thì đúng là hiếm có. Dù sao diễn viên chính luôn được ký hợp đồng, đổi đi đổi lại người mới cũng là một vấn đề.
Đường Bích Vân ngồi một chỗ, nhớ lại khuôn mặt phẫn nộ vừa rồi của đạo diễn khiến cả người cô co rúm lại.
Diệp Thanh đưa đến một chai nước: " Uống nước đi! "
Đường Bích Vân giật mình hơi do dự, nhưng một hồi vẫn nhận lấy chai nước: " Cảm ơn cô…"
" Có muốn tập dượt với tôi mấy lần không? "
" Được không? Nhưng tôi sợ làm phiền cô! "
" Không phiền, cô diễn không tốt nên cảnh này không qua, làm tôi phải diễn lại nhiều lần, mới phiền! "
" À… nhưng tôi không biết phải làm sao… Khúc Tử Yên cũng không nói cho tôi biết phải làm sao…:
" Diễn viên lúc đầu ai cũng vậy thôi, nhưng chỉ cần cố gắng học hỏi, bản thân tự mình phấn đấu, va chạm nhiều mới giỏi lên được. Thay vì dựa dẫm vào người khác thì nên dựa vào chính bản thân mình, Khúc Tử Yên có thể giúp cô một lần, hai lần nhưng không thể nào giúp cô cả đời được! " Diệp Thanh lúc này lại hệt như bậc tiền bối, chỉ bảo từng tý một với hậu bối mới vào nghề, phong thái trông cực kỳ uy nghiêm.
" Tôi biết… nhưng diễn xuất thực sự rất khó! "
" Diễn xuất đương nhiên khó, nhưng nếu thật sự yêu thích và quyết định lựa chọn con đường này, cô sẽ làm được thôi! Mỗi người có một phong cách diễn khác nhau, nếu cô không thể nhập vai hoàn toàn giống như trong kịch bản, vậy thì chỉ cần biến tấu theo phong cách của cô là được. Không cần phải giống hệt với tính cách nhân vật, nếu biến hóa một chút, còn có thể tạo ra sự đột phá, hay hơn rất nhiều so với kịch bản. "
Đường Bích Vân ngạc nhiên: " Thật vậy sao? Nhưng Tử Yên nói với tôi, diễn viên chúng ta nhất quyết phải diễn giống hệt những gì kịch bản đã viết! "
" Khúc Tử Yên nói với cô như vậy? " Diệp Thanh cau mày, bản thân Khúc Tử Yên không hề làm như vậy mà lại truyền đạt như thế với Đường Bích Vân, bộ cô ta không thấy cắn rứt lương tâm hay gì?
Đường Bích Vân ra sức gật đầu.
" Chính vì thế nên cô mới dập khuôn, trở thành một cái máy không hoàn hảo. Nghe đây, cô cứ thỏa sức diễn theo ý mình muốn, một lần ngay tại đây cho tôi xem! "
" Nhưng… tôi… tôi không làm được! "
" Cô hãy nghĩ mình chính là Dương Văn, chỉ đang đối thoại với người em gái song sinh của mình, những người xung quanh không cần quan tâm, hãy nghĩ rằng chỉ có một mình mình thôi và thoải mái lên! "
Đường Bích Vân hít một hơi thật sâu.
…
" Cắt! Tốt lắm!!! Đường Bích Vân, cô làm rất tốt! "
“Thật chứ ạ?” Đường Bích Vân vui mừng ra mặt.
" Đúng vậy, phong thái cùng lời nói tốt lên rất nhiều, thoải mái và tự tin hơn, tuy là cô tự ý sửa đổi nhân vật nhưng lại vô tình tạo ra sự phá cách! Rất tốt, lần sau tiếp tục phát huy! "
" Cảm ơn đạo diễn! " Đường Bích Vân vui vẻ chạy tới chỗ Diệp Thanh, nhưng bị giọng nói của Khúc Tử Yên gọi lại: " Bích Vân! "
" Tử Yên? "
" Vừa nãy cô làm rất tốt! Tôi đã nói rồi mà, nhờ mấy lời dạy bảo của Đạo diễn đấy! "
Đường Bích Vân lắc đầu: " Không phải đâu! Diệp Thanh đã cho tôi vài lời khuyên và tập luyện cùng tôi nên tôi mới có thể làm tốt được! "
" Diệp Thanh? " Khúc Tử Yên mặt biến sắc, sự không vui viết rõ ngay trên mặt: " Bích Vân, tôi nói rồi, Diệp Thanh không hề tốt như cô nghĩ, cô ta chỉ đang lợi dụng cô, cố tình làm thân với cô rồi tạo khoảng cách giữa hai chúng ta thôi! "
" Không đâu! Diệp Thanh vừa nãy rất tận tình chỉ bảo tôi, lời nói cũng rất chân thành! Dù sao tôi cũng phải tới cảm ơn cô ấy một câu! " Đường Bích Vân vui vẻ chạy đi, để lại một tấm lưng lạnh lẽo của Khúc Tử Yên.
Khúc Tử Yên ánh mắt hiện rõ sự ghen ghét, nhất định không thể để Diệp Thanh nhân cơ hội kéo Đường Bích Vân về phe bên đó!
Đường Bích Vân vừa đi, trong lòng lại ngổn ngang suy nghĩ. Trong lúc bản thân gặp khó khăn, là Diệp Thanh tới đưa ra lời khuyên cho cô. còn Khúc Tử Yên một lời cũng không muốn nói giúp, mà lời nói ban nãy của Khúc Tử Yên lại giống như cố tình nói xấu Diệp Thanh trước mặt cô vậy. Đường Bích Vân cố gắng phủ định đi những suy nghĩ ấy, Khúc Tử Yên là ân nhân của cô, cô ấy còn muốn giúp Đường Bích Vân cô trả nợ, một người tốt bụng như vậy làm sao có thể làm ra chuyện xấu được!