Anh ta cúi xuống, nói khẽ vào tai cô: “Những, gì cô quan tâm, những gì cô muốn, cậu ấy sẽ đòi lại cho cô.”
Anh ta nói rồi lướt qua cô, rời đi.
Những gì cô quan tâm?
Những gì cô muốn?
Chẳng lẽ anh ta đang nói đến... Lâm thị?
Không!
Cô không hề quan tâm những thứ đó.
Cô nhìn theo bóng lưng đã biến mất sau cửa lớn của Lý Chí Minh, trái tim như bị bóp nghẹt.
Cô thực sự không muốn, cũng không có tư cách bảo người kia làm gì cho cô...
Cô có rất nhiều điều muốn hỏi anh ta, muốn nói cho anh ta biết.
Nhưng cô không thể nói nên lời.
Buổi chào mừng kết thúc trong hỗn loạn.
Ngày đầu tiên đi làm, trừ Lâm Nhược Du tỏ thái độ với cô mấy lần, những nhân viên khác trong công ty vẫn khá thân thiện.
Để tiện trao đổi, Lý Chí Minh luôn đi theo cô, giải thích những vấn để trong công việc cho cô.
Nhưng trừ công việc ra, hai người đều không. nói chuyện khác.
Hình như họ đều đang cố gắng tránh nhắc đến cái tên đó.
Vô cùng ăn ý.
Mấy ngày tiếp theo, ngày nào cũng rất vất vả.
Vì cô không biết gì về kiến trúc nên phải học nhiều thứ hơn.
'Tuy cô không có hứng thú với Lâm thị, cũng không thích kiến trúc gì đó.
Nhưng nếu cô đã làm thì phải cố gắng hết sức mình để đạt kết quả tốt nhất.
Bằng không, chỉ riêng việc nhìn gương mặt khó chịu của Lâm Nhược Du đã đủ để khiến cô phiền lòng rồi.
Tuy công việc bận rộn nhưng cũng phong phú.
Chỉ có điều, thỉnh thoảng cô sẽ thấy hơi hụt hẳng.
Kiểu gì cô cũng vô thức nhìn điện thoại.
Nhưng cái tên đó không sáng lần nào.
Khi nhận ra điều này, cô cũng thấy mình hơi kỳ lạ.
Chẳng lẽ cô cũng đang mong chờ điều gì đó ư?
Nửa đêm hôm đó, chẳng phải Bạch Nhược Tuyết đã nói rất rõ qua điện thoại à?
Từ nay trở đi, Quyền Giản Li sẽ không tới tìm cô nữa.
Vì anh đã quay lại với Bạch Nhược Tuyết rồi.
Nếu vậy thì có phải cô đã được giải thoát không?
Chẳng phải cô đã trải qua trăm nghìn cay đắng để đạt được tự đo à?
Cô nên vui mới đúng.
Nhưng tại sao mỗi lúc thế này, trái tim cô lại nhói đau, như căn bệnh nan y, đau đến mức không có thuốc chữa.
Khi vô thức nhìn điện thoại lần nữa, cô đâm mạnh bút vào lòng bàn tay mình.
Thế này thì chắc sẽ nhớ lâu.
Chẳng phải người kia đã nói rồi à, đau mới nhớ lâu được.
Chết tiệt, sao cô lại nghĩ đến anh tiếp?
Ba chữ Quyền Giản Li như lời nguyền, cứ quanh quần trong cuộc sống của cô, không sao. xua đi được.
“Ồ, người tình của cô không ở đây đâu, tự hại mình cho ai xem thế?”
Giọng nói the thé truyền vào từ cửa, Lâm Nhược Du ôm mấy túi tài liệu đày cộp, đứng tựa. vào cửa, trong mắt hiện rõ sự hằn học.
'Tuy Lâm Quảng Đường luôn bảo cô ta nhẫn nhịn, không được xung đột với Lâm Mặc Ca.
Nhưng Lâm Nhược Du không thể sửa được đáng vẻ vênh váo đó.
Cô ta có thể nhịn để không đánh Lâm Mặc Ca cũng là cực hạn rồi.
Lâm Mặc Ca biết tính cô ta nên cũng chẳng, muốn so đo, cô cụp mắt, xem cô ta như không, khí.
Nhưng cô không biết rằng với kiểu người hay tự ái này, cô càng coi thường, càng phớt lờ cô ta thì cô ta càng nổi điên, càng tức tối.
Bộp!
Cô ta đặt mạnh mấy túi tài liệu dày cộp kia lên bàn, cằm sắp hếch lên trời đến nơi.
“Đọc hết tài liệu về vòng bán kết của buổi đấu thầu trong mấy ngày tới đi! Đừng kìm hãm công ty vì sự ngu đốt của cô nhé!”
Cô tự bỏ qua những lời khó nghe của cô ta một cách chọn lọc.
Ngón tay thon dài của cô mở túi tài liệu ra, bên trong chỉ chít số và chữ, khiến cô hoa cả mắt.
“Nên đưa loại tài liệu có tính chuyên môn này cho Lý Chí Minh thì hơn, để ở chỗ tôi, chẳng phải chỉ lãng phí thời gian à?”
Giọng cô rất bình thản, không hề dao động.
Không phải do cô tốt tính, chỉ là cô không, muốn cãi cọ với cô ả này thôi.
Bị chó cắn xong, chẳng lẽ lại cắn chó à?
Lâm Nhược Du hùng hổ trừng mắt nhìn cô, thở phì phò bằng chiếc mũi cao quý: “Lý Chí Minh? Ha ha... Anh ta chỉ là con chó trông nhà mà công ty nuôi thôi, chỉ biết nghe lệnh chủ. Cô đã bao giờ nghe nói rằng chó biết đọc hay học tập chưa?”
Lâm Mặc Ca sầm mặt:" Bố chị thực sự rất coi trọng anh ấy, hơn nữa anh ấy tới đây là đang hạ mình, chứ không hề tệ như chị đâu!”
Cô đã quen Vũ Thần sáu năm, cũng quen Lý Chí Minh sáu năm.
Nhưng anh ta luôn lặng lẽ ở bên Vũ Thần, không vội vã hay cục cằn, nhã nhặn và lễ độ.
Anh ta im lặng và ngượng ngùng như cây xấu hổ.
Nếu Vũ Thần là ánh nắng ấm áp thì Lý Chí Minh là ánh trắng trong trẻo và tĩnh lặng.
'Tính cách hai người khác nhau, nhưng luôn như hình với bóng.
Do đó cô không cho phép Lâm Nhược Du nói anh ta bằng những từ tệ hại như vật
“Hừ, xem ra cô ngu ngơ thật đấy!” Lâm Nhược Du nói với vẻ khinh bỉ: “Anh ta đến Lâm thị để theo đuổi tôi thôi! Còn được cô tâng bốc lên tận trời như thế. Ha ha, hạ mình á? Tôi nhổ. vào!”
“Không thể nào!”
Vì quá kinh ngạc nên cô mới buột miệng.
Cô chưa bao giờ nghĩ Lý Chí Minh sẽ thích loại con gái như Lâm Nhược Du.
“Không thể nào? Lâm Mặc Ca, cô tưởng mình là nữ thần thật đấy à?”
Lâm Nhược Du cười khẩy, ánh mắt trở nên cán hận: “Cô nghĩ đàn ông trên đời phải thích cô, yêu cô hết thì mới được à? Tôi nói cho cô biết, Lý Chí Minh đã theo đuổi tôi ba năm! Anh ta luôn cun cút đi theo tôi như chó, tôi bảo anh ta chết, anh ta cũng cam lòng. Cô không bao giờ nghĩ đến đáng vẻ phóng túng của anh ta trên giường tôi đâu. Ha ha! Đàn ông chỉ thế thôi, đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.”
"Lâm Nhược Du! Chị đừng quá đáng! Nói chuyện phải có chừng mực!”
Cô thực sự tức giận.
Vì Lý Chí Minh là bạn Vũ Thần nên cô càng. không cho phép Lâm Nhược Du ăn nói khó nghe như thế.
Vì có liên quan tới Vũ Thần.
Trong lòng cô, anh ta luôn tốt đẹp và đơn thuần.
Cô chỉ muốn bảo vệ sự đơn thuần ấy.
Rầm!
Lâm Nhược Du vỗ mạnh bàn, mắt đỏ ngầu vì tức giận.
Nét mặt cô ta rất dữ tợn, trông rất giống Mẫu Dạ Xoa trong truyện tranh.
“Lâm Mặc Ca, đáng vẻ giả vờ ngây thơ này của cô đáng ghê tởm thật đấy! Rõ ràng cô là đứa đê tiện, dựa vào đâu để mặt dày quyến rũ Vũ Thần và cậu Li!” Trong cơn giận dữ cực điểm, cô ta cười khẩy: “Ha ha, tôi biết rồi, đương nhiên là dùng cơ thể hèn mọn của côi Sao nào, có phải họ cũng khen cô có kỹ thuật tốt không? Rốt cuộc cô đã ngủ với bao nhiêu đàn ông để luyện được thế, hả? Hay cô học theo bà mẹ hồ ly tỉnh của cô? Tôi đoán là vế sau nhỉ? Có câu mẹ nào con nấy, đương nhiên con gái hồ ly tỉnh cũng sẽ lẳng lơ bẩm sinh, giỏi dụ đỗ đàn ông rồi.”
Thấy cô ta nói hăng say, ánh mắt Lâm Mặc Ca trở nên lạnh lùng.
Lâm Nhược Du luôn ngạo mạn, cho rằng tất cả đàn ông đều phải thích cô ta.
Nhưng cô ta chỉ thích hai người nhất.
Vũ Thần và Quyền Giản Li.
Họ đều thích Lâm Mặc Ca.
Thế nên đương nhiên cô ta sẽ thấy bất công, tiện thể trút nỗi oán giận này lên người Lâm Mặc Ca.
Từ bé đến lớn, những chuyện thế này đã xảy ra không biết bao nhiêu lần.
“Thế nên Lâm Mặc Ca không hề để ý đến.
Nhưng trước lời chửi mắng mẹ cô của Lâm Nhược Du.
Nếu là hồi trước, chắc chắn Lâm Mặc Ca sẽ ra sức phản bác, bảo vệ mẹ.
Nhưng bây giờ, cô còn không nói nổi câu phủ nhận.
Vì cô bỗng cảm thấy, có lẽ mẹ rất hưởng thụ thân phận khó xử kia.
Thấy cô im lặng cúi đầu, Lâm Nhược Du càng. vênh váo hơn: “Sao, nói trúng tim đen của cô à? Thì ra cô cũng biết những gì tôi nói là thật hả? Nếu biết thì sau này tránh xa cậu Li ral Đừng tưởng hồ ly tỉnh có thể trèo cao rồi biến thành phượng hoàng nhé!”
nên cười, thậm chí mỉm cười giả tạo vào lúc nên khóc.
Đồng thời, ngay cả cô cũng không biết sự. trưởng thành này đã lặng lẽ tới từ lúc nào.
'Khi phát hiện ra, cô mới hay trái tim mình đã bước vào giai đoạn già cỗi nhất, vô cùng cứng cỏi, nhưng cũng đầy vết thương.
Ngày thứ hai sau khi Lâm Mặc Ca nhậm chức phó tổng giám đốc, vòng bán kết của buổi đấu thầu Tuyết Thành bắt đầu.
Sáng sớm, cô đến công ty để tham gia cuộc họp động viên lâm thời.
Sau đó đám người lái xe đến nơi thi.
Lúc này, trước tập đoàn Quyền thị đã đông. nghịt người, hết sức náo nhiệt.
Những phóng viên vừa nghe phong thanh đã lập tức có mặt, đương nhiên phải chen lên hàng đầu tiên từ sớm.
Vì vòng bán kết hôm nay không hể bình thường.
Bạch Nhược Tuyết - ngôi sao nổi tiếng ở nước ngoài đích thân đến cổ động vòng bán kết của cuộc đấu thầu Tuyết Thành.
Nhưng các phóng viên không thấy hứng thú vì điều đó.
Mà vì tin đồn tình cảm giữa cô ta và tổng giám đốc Quyển thị.
Những tin bên lề kiểu này mới là tâm điểm chú ý của dư luận.
So với các trang kinh tế tài chính, phần giải trí sẽ hấp dẫn hơn.
Hơn nữa ngoài phóng viên ra, cũng có một số người tới hóng chuyện.
Đa số đều nghe nói có ngôi sao lớn đến nên. mới túm tụm lại.
Vì trước đó Bạch Nhược Tuyết luôn sống ở nước ngoài nên không có tác phẩm nổi tiếng nào trong nước.
Hôm nay là lần đầu tiên cô ta trình diện sau khi về nước.
Không ngờ cô ta lại cống hiến cho cuộc đấu thầu Tuyết Thành.
Nhưng mọi người đều hiểu.
Bạch Nhược Tuyết, Tuyết Thành.