Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực

“Mẹ.”

Bé con đứng trong nhà ăn, có chút chẩn chừ gọi một tiếng.

“Ùm, chờ mẹ một chút, bữa sáng sắp xong, rồi.”

Lâm Mặc Ca vừa bận chiên trứng, vừa cười với đứa nhỏ.

“Mẹ, có thể mua đồ mới cho Nguyệt Nhỉ không?”

"Thật ra Vũ Hàn bất đắc dĩ mới nhắc đến, còn mặt mấy bộ đồ màu hồng phấn này nữa, e là cậu thật sự sẽ điên lên mất.

Lâm Mặc Ca đặt món đơn giản lên đĩa, tiếp tục chiên bánh mì: “Nguyệt Nhi muốn mặc váy à? Được chứ, lát nữa ăn sáng xong, chúng ta sẽ đi mua sắm thỏa thích có được không?”

Cô đã nghĩ xong từ lâu, dù sao bây giờ đã lưu lạc đến đây rồi, không thể làm khổ bản thân

Không phải Nhạc Dũng vênh váo nói rằng thẻ vàng mà chủ nhân của anh ta đưa cho không có.

hạn ngạch, quét thoải mái đấy sao?

Được thôi, vậy cô sẽ quét cho thỏa.

Cũng để tên khốn Quyền Giản Li đau thịt một. chút.

Vừa nghe đến chữ 'váy', gương mặt nhỏ của Vũ Hàn lại co rúm vài cái.

Biết trước thì cậu chẳng nói làm gì.

"Trừ váy ra, còn phải mua cho Nguyệt Nhi điện thoại nữa mới được. Sau này, Nguyệt Nhỉ và mẹ có thể liên lạc với nhau bất cứ lúc nào. Nếu không, mẹ thuê bảo mẫu về nhà được không? Lúc mẹ không có ở đây, dì bảo mẫu có thể chơi với Nguyệt Nhi.”

Nay mẹ cô đã vào nhà họ Lâm, cô nghĩ chắc bà sẽ không về đây nữa.

Mà sau này, nói không chừng cô sẽ bận hơn.

Với cái tính của tên ác ma Quyền Giản Li, không thể tránh khỏi việc anh tùy hứng lại gọi cô ra ngoài.

Cô không muốn để đứa nhỏ ở nhà một mình. Có người ở bên cạnh, cô cũng yên tâm hơn.

Dù sao bây giờ đã có thẻ vàng của ai kia, cô phải thuê bảo mẫu tốt nhất, đắt nhất về mới được.

Vũ Hàn nhanh chong lắc đầu: “Mẹ, mua điện thoại thì được, con có thể tự chăm sóc bản thân.”

Bé con còn nhỏ nhưng lại nói chuyện rất rõ ràng.

Cô nghỉ ngờ nhìn đứa nhỏ: “Nhưng Nguyệt Nhỉ ở một mình không thấy cô đơn hả?”

“Không ạ, Nguyệt Nhi muốn tập thói quen tự chủ, mau chóng lớn lên.” Vũ Hàn ra vẻ nghiêm túc đáp lại.

'Thấy đáng vẻ hiểu chuyện của đứa nhỏ, trong, lòng cô cảm thấy vui và yên tâm.

Thật không ngờ, Nguyệt Nhi trông giống đứa nhỏ nghịch ngợm, vậy mà cũng có lúc ngoan ngoãn thế này, cô thật sự rất vui.

Sự thay đổi gần đây của Nguyệt Nhi đúng là có hơi trưởng thành trước tuổi, nhưng cô cũng. chẳng suy nghĩ nhiều, chỉ tưởng trẻ em đều hay. thay đổi

Huống hồ Nguyệt Nhỉ của cô là một đứa trẻ có  tâm địa hiền lành.

“'Được. Vậy mẹ nghe theo Nguyệt Nhi.”

Nghe thấy câu trả lời chắc chắn, Vũ Hàn mới lén thở phào nhẹ nhõm.

Vốn dĩ lúc ở nhà họ Quyền, đi tới đâu cũng có giúp việc đi theo.

Cậu đã chán ghét cuộc sống kiểu đấy từ lâu.

Bây giờ không dễ gì mới có thể ở trong môi trường một mình, làm sao cậu để bảo mẫu tới quấy rầy được?

Hai mẹ con ăn sáng ngon lành, sau đó đến công viên giải trí lớn nhất thành phố.

Đây là lần đầu tiên Vũ Hàn được tới nơi này.

Vì lúc ở nhà họ Quyền, cậu bị ép học rất nhiều thứ, cơ bản không có thời gian vui chơi.

Cũng không cho phép chơi đổ của những đứa nhỏ, vì cậu là con cháu nhà họ Quyền, từ giây phút được sinh ra đã gánh trọng trách kế thừa gia nghiệp, không được lãng phí một giây một phút nào cả.

Rốt cuộc cậu vẫn là một đứa nhỏ, không lâu sau lại chơi điên cuồng.

Nhà mạ, thuyền hải tặc, đu quay, tàu lượn siêu tốc, vòng xoay ngựa gỗ...

Cái nào cậu cũng không muốn bỏ lỡ.

'Thấy đứa nhỏ chơi vui vẻ như thế, Lâm Mặc Ca chỉ có thể xả thân chơi chung.

Những hạng mục trò chơi kích thích kia khiến cô đỏ mặt, tìm đập nhanh, chân mềm nhũn và dạ dày quặn thắt.

Nhưng thấy đứa nhỏ đang chơi vui vẻ, cô đành cắn răng chịu đựng.

Tới cuối cùng, cô đã dần thích ứng với những, hạng mục kích thích đấy, còn chủ động đề nghị tham gia một chuyến lướt sóng.

Hai người chơi mãi cho đến tối mới chịu đi ra.

Thấy nụ cười hưng phấn của đứa nhỏ, cô cảm thấy có vất vả thế nào cũng đáng cả.

Tiếp p theo, hai mẹ con đến khu phố thương mại ở trung tâm thành phố.

Hai người họ đi mua sắm điên cuồng.

Trước sự khăng khăng của Vũ Hàn, cô mua vài bộ quần áo thường ngày màu đen và trắng.

Cô cũng mua cho mình vài bộ quần áo.

Hơn nữa, đều chọn mua loại đắt nhất.

Dù sao cũng là tiền của ai kia, không tốn thì ngu sao mà không tiêu.

Sau đó, họ lại đi mua một chiếc điện thoại, kiểu thích hợp cho trẻ em sử dụng.

“Nguyệt Nhi, sau này con dùng cái này để liên lạc với mẹ, có nhớ không? Mẹ đã cài số điện thoại vào xong rồi.”

Cô tự thiết lập số điện thoại của mình là nút số một.

Vũ Hàn gật đầu, nhận lấy điện thoại và cẩn thận cất vào.

Sau đó, hai mẹ con lại vào một nhà hàng cao cấp ăn một bữa thịnh soạn, lúc này cô mới hài lòng hả dạ chuẩn bị về nhà.

Vừa bước ra khỏi nhà hàng, cô đã thấy một bóng đáng quen thuộc.

Dưới tình thế cấp bách, cô vội kéo đứa nhỏ chạy đuổi theo.

“Linda... có thật là cô không?”

Cô đuổi theo kéo người kia lại, trong mắt lóe lên tỉa sáng háo hức.

Linda nhìn thoáng qua, chợt thấy hào hứng, nước mắt lưng tròng: “Mặc Ca, sao cô lại ở đây?”

“Tôi đã về ước hơn nửa năm rồi, không ngờ vậy mà cô cũng đã về. Càng không ngờ là chúng ta có thể gặp nhau tại đây, thật là trùng hợp.”

Lâm Mặc Ca vội kéo đứa bé sau lưng mình tiến lên trước: “Nguyệt Nhi, người này là ân nhân của mẹ, dì Linda.”

Vũ Hàn chớp đôi mắt đen to tròn, nghiêm túc nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, ngọt ngào lên tiếng: “Cháu chào đì Linda!"

“Ngoan.”

Linda ngồi xổm xuống, nhìn bé con đáng yêu, vừa mới chạy qua đây nên gương mặt nhỏ nhắn của cậu vẫn còn đỏ bừng, càng khiến cậu trông đễ thương hơn.

Ngẩng đầu nhìn Lâm Mặc Ca, bỗng dưng hốc mắt của cả hai ươn ướt.

“Mặc Ca, đây chính là... tốt quá, trông đáng yêu ghê!”

Đương nhiên Lâm Mặc Ca hiểu ý cô ấy.

Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

Trên mặt vẫn vui mừng tươi cười như bình thường.

“Đúng vậy. Nguyệt Nhi lớn lên rất ổn, ban đầu cũng may nhờ có cô, nếu không thì tôi cũng, không biết...”

*'Được rồi.

Linda kịp thời cắt ngang lời cô, địu đàng sờ đầu của Vũ Hàn, giọng nói vừa ấm áp vừa dễ nghe: “Không phải chúng ta đã nói rồi sao? Chuyện đó đừng nhắc đến nữa. Thấy hai mẹ con cô bây giờ sống hạnh phúc như vậy, đã đủ rồi. Huống hồ, 'Nguyệt Nhi còn đáng yêu thế này.”

"Ùm, không nhắc nữa. Tôi nhất thời vui mừng, quá thôi.”

Lâm Mặc Ca cố nén nước mắt, giọng nói cũng, trở nên nghẹn ngào.

Năm năm, cô mang thai rồi bị đưa sang California.

Ở đó hơn chín tháng, trừ người mẹ bệnh nặng ra, Linda là người duy nhất ở bên cạnh cô.

Vì có trải nghiệm tuổi thơ bất hạnh tương tự, cho nên hai người trở thành bạn thân có gì cũng, kể nhau nghe.

Mà lúc đó khi biết trong bụng cô là đôi song sinh, là Linda luôn giúp cô che giấu.

Nếu không thì làm sao cô giữ được Nguyệt Nhỉ?

Hai người nắm tay nhau, không nói nên lời.

Có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không. biết phải bắt đầu từ đâu.

Vũ Hàn ngẩng đầu trông mong nhìn qua hai người phụ nữ đang rưng rưng và cười ngây ngô, hàng lông mày xinh đẹp khẽ nhíu chặt.

Trực giác của cậu mách bảo, đì Linda này có

Sau khi tôi trở về thì sẽ làm việc ở đây, cô có thời gian thì phải qua tìm tôi nha. Chúng ta phải trò chuyện thật tử tế.”

Linda lấy tấm danh thiếp ra và đưa cho cô.

"Ừm. Chắc chắn tôi sẽ tìm cô, tôi còn rất nhiều chuyện muốn nói với cô mà.”

Vì còn phải quay lại làm việc, Linda đã rời đi trước.

Nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của cô ấy, Lâm Mặc Ca khẽ thở dài, trong lòng dâng lên nỗi chua xót.

Nếu ban đầu không gặp Linda, e là bây giờ cô vẫn còn một thân một mình.

Hai đứa con của cô đều sẽ bị bế đi.

Cho nên cũng không ngoa khi nói Linda là ân nhân của cô.

“Mẹ, tại sao đì Linda lại là ân nhân của chúng. tam

Vũ Hàn kéo tay mẹ của mình, ngẩng đầu lên hỏi.

Lâm Mặc Ca ngồi xổm xuống, ngắm nhìn gương mặt đáng yêu của đứa bé: “Vì lúc mẹ sinh con ra, chính là đì Linda giúp đỡ đẻ. Nếu không có cô ấy thì sẽ không có chúng ta bây giờ, con có hiểu không?”

“Chỉ có như vậy sao?”

Vũ Hàn có vẻ không tin.

'Thấy mức độ xúc động của mẹ và dì Linda, chắc chắn sẽ không có chuyện làm bác sĩ hộ sinh đơn giản như vậy.

Lâm Mặc Ca véo mặt của bé con, mềm mại trơn mịn giống như thạch, cảm giác chạm tay cực tốt.

“Quả trứng thối vô lương tâm nhà con, lúc mẹ sinh ra con ra, đã chịu biết bao đau khổ đấy, thế mà con còn nói chỉ có như vậy sao?”

“Mẹ, con không phải có ý này. Mẹ vất vả rồi.”

Vũ Hàn ngoan ngoãn chu môi ra nói.

Cô cười vui vẻ và an tâm: “Mẹ không vất vả, chỉ cần Nguyệt Nhỉ bình yên lớn lên, mẹ đã thấy mãn nguyện lắm rồi.”

Vũ Hàn nép vào trong lòng mẹ, cái đầu nhỏ. vẫn còn xoay quanh.

Mẹ chắc chắn có chuyện giấu

Rồi cũng có ngày, cậu sẽ điểu tra ra.

Lúc cả hai về tới nhà, trời đã sụp tối.

Chơi điên cuồng suốt một ngày trời, cả hai mệt đến mức sắp hạ đường huyết.

Sau khi ngâm mình thoải mái trong bổn nước nóng, cả hai bèn lên giường ngủ.

Ôm bé con nhỏ nhắn mềm mại, mang mùi sữa thơm, trong lòng của Lâm Mặc Ca có cảm giác an tâm mà trước nay cô chưa từng trải qua.

Không biết có phải là thấy Linda dẫn đến hồi  ức khi xưa.

Đột nhiên cô có hơi nhớ đến đứa bé kia.

Bây giờ không biết tên nhóc kia đang ở đâu.

Không biết nó sống có tốt không?

Sinh ra trong gia đình chủ thuê, dĩ nhiên có sự hòa tan hưởng không hết, nhưng tên nhóc kia cũng có thể có được tình thương của mẹ hoàn chỉnh.

Bé con ngủ mơ, không yên mà chui vào trong lòng cô.

“Trái tim cô mềm nhũn, gắt gao ôm chặt lấy đứa nhỏ trong lòng.

Trước giờ cô không phải người tham lam.

Có thể giữ được một đứa thì không trông mong nhiều hơn.

Cứ thế này cũng khá ổn.

Ôm bé con vào lòng, cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp kia, cô ngủ thiếp đi.

Không biết cô đã ngủ bao lâu, trong lúc mơ. màng lại bị tiếng điện thoại rung làm cho tỉnh giấc.

Từ sau khi làm thư ký cho Quyền Giản Li, điện thoại của cô đã quen duy trì chờ máy bất cứ lúc nào.

Vì đây là công việc của cô.

Nửa đêm gọi cho cô, cũng chỉ có ông cụ Quyền.

Nhưng bây giờ ông đã sa thải cô rồi.

Trừ ông ra, còn ai vào đây chứ?

Vì sợ làm đứa nhỏ thức giấc, cô rón rén đi ra phòng khách.

Nhìn thoáng qua dãy số lạ không ngừng nhấp nháy, chẩn chừ một lúc, cô vẫn nghe máy.

Bên trong vốn không có tiếng ai nói, yên tĩnh khiến người khác phải nghỉ ngờ.

Cô hỏi một tiếng, vẫn không có ai trả lời.

Lâm Mặc Ca chau mày, đứt khoát cúp máy.

Cười thẩm trong lòng, có lẽ chỉ là ai đó gọi nhầm mà thôi.

Đúng lúc cô thấy hơi khát, bèn đi vào nhà bếp rót ly nước.

Điện thoại lại reo lên lần nữa.

Nhưng lần này là một dòng tin nhắn MMS.

Cô nhấn vào xem, mặt mày chợt tái mét.

Cô rót nước tràn ra ngoài, nóng đến mức khiến cô giật nảy, xém chút làm đổ ly.

Cô luống cuống tay chân đọn đẹp, điện thoại không sợ gây phiền lại reo lên lần nữa.

Lần này lại là dãy số lạ kia gọi đến.

Cô hít một hơi thật sâu, nghe máy và thấp giọng nói: “Tôi không biết anh có mục đích gì

nhưng nửa đêm nửa hôm gọi qua quấy rầy người khác nghỉ ngơi đúng là không phải cách làm lịch sự.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!