Nhạc Dũng đường như có chút áy náy, lắc đầu: “Không có đâu, thư ký Lâm đi thong thả.”
“Ha ha...”
Bỗng dưng cô cười, ngước mắt lên và nghiêm túc nhìn Nhạc Dũng: “Tôi đã không còn là thư ký của anh ta nữa, sau này đừng gọi tôi như vậy. Còn nữa, trở về nói một câu với tên cặn bã kia, hôm. nay anh ta khiến tôi kinh tởm vô cùng.”
Nói xong, cô ngẩng đầu ưỡn ngực, sải bước rời đi.
Trong giây phút cô quay người, trái tim tan thành từng mảnh.
Chẳng trách anh nói mình không xứng để so với Bạch Nhược Tuyế
Vì cô ta là người yêu của anh.
Còn cô chỉ là một bạn giường để anh chơi bời.
Từ con cờ, thăng cấp thành bạn giường.
Haha.
Đúng là chuyện khiến người khác thấy “vui mừng” quá mà.
Vừa đón Nguyệt Nhỉ về nhà, Lâm Quảng. Đường đã gọi điện đến.
Trong giọng nói của ông ta không giấu được vẻ mừng rỡ.
“Con gái à, con đúng là có thủ đoạn, vậy mà có thể khiến Quyền Giản Li kia ngoan ngoãn nghe. lời con. Ha ha... Lần này, cuối cùng Lâm thị đã khởi tử hồi sinh rồi.”
Một tiếng con gái, cách gọi khiến Lâm Mặc Ca sởn cả da gà.
Nhưng hiệu suất làm việc của Quyền Giản Li đúng là nhanh thật.
Cô nhớ ban đầu lúc cô bị Tổng giám đốc. Trương hãm hại, anh cũng nhanh như chớp hủy bỏ quyền tham gia thi đầu của tổng công ty Trương.
Cô luôn nghĩ, quyền lực và địa vị đối với cô mà nói cơ bản chính là thứ có cũng được mà không có cũng không sao.
Nhưng khi tính mạng thật sự bị người cầm quyền nằm trong tay thì mới hiểu quyền lực đúng là một món đồ tốt.
Chẳng trách nhiều người đều vì nó mà đổ xô vào.
“Hừ, không cần phải gọi thân thiết như thế đâu, tôi không muốn có bất kỳ dính dáng gì tới ông.”
Cô lạnh lùng cười nhạo một tiếng, nhíu mày. hỏi lại: “Mẹ tôi đâu?”
Lâm Quảng Đường ở đầu dây bên kia cười gượng: “Bà ấy rất khỏe, bây giờ đang ở cạnh bố, con không cần phải lo. Bố sẽ chăm sóc tốt cho bà ấy."
“Ông cứ muốn lấy bà ấy ra làm tiền cược đe dọa tôi mãi phải không?” Cô cười mia.
Ai không biết Lâm Quảng Đường có ý gì chứ?
Mẹ là điểm yếu của cô.
Chỉ cần khống chế mẹ cô, đĩ nhiên chuyện gì Lâm Mặc Ca sẽ nghe theo sự điều khiển của ông. ta.
“Ha ha, làm gì có chứ? Đây là tâm nguyện của mẹ con. Con cũng biết nguyện vọng lớn nhất cả đời bà ấy chính là ở bên cạnh bố trọn đời.”
Câu nói của Lâm Quảng Đường khiến tay chân cô ngứa ngáy.
Dạ dày cũng co quắp lại.
Bên nhau trọn đời?
Từ này từ miệng ông ta nói ra đúng là một sự sỉ nhục.
“Đúng vậy. Đương nhiên tôi biết, tâm nguyện. lớn nhất của mẹ chính là được nở mặt nở mày gả vào nhà họ Lâm, trở thành bà Lâm.”
Câu nói của cô có ý riêng.
Ban đầu, Lâm Quảng Đường chính miệng nói là sẽ ly hôn với vợ cả trong nhà, Sau đó cưới Vương. Vân vào nhà, sau đó cưới Vương Vân vào nhà.
Bây giờ cũng đã đến lúc thực hiện lời hứa. của mẹ đều đặt lên người tên cặn bã này, trừ việc giúp bà thực hiện nguyện vọng ra, cô còn có thể làm gì khác đây?
“Ha ha... Chuyện này không vội. Nếu bố đã hứa với con thì chắc chắn sẽ làm được... Khoan đã, mẹ con muốn nói chuyện với con.”
Bây giờ, toàn bộ Lâm thị đều phải trông cậy 'vào Lâm Mặc Ca, cho nên đù có nổi nóng thì Lâm Quảng Đường cũng phải nhịn.
Ở đầu dây bên kia, giọng nói dịu đàng của 'Vương Vân truyền đến: “Mặc Ca à, để con lo lắng, rồi.”
“Mẹ,”
Vừa nghe được giọng nói quen thuộc và ấm áp, hốc mắt của Lâm Mặc Ca chợt đỏ lên.
Mũi cay cay, trong mắt tuôn ra một mảng ẩm ướt.
“Mẹ thật sự muốn ở bên cạnh tên cặn bã kia sao? Lúc trước ông ta đã làm nhiều chuyện tổn thương đến mẹ, mẹ cũng không oán hận ư?”
Vương Vân khẽ thở dài: “Mẹ xin lỗi Mặc Ca... Tâm nguyện cả đời này của mẹ chính là gả cho ông ấy. Bây giờ không dễ gì mới đi tới bước này, sao có thể từ bỏ được chứ?”
Giọng nói dịu đàng giống như mũi kim thép. sắc bén, từng mũi một hung hăng đâm thẳng vào trái tim cô.
“Nay đã quyết định như thế, vậy thì theo ông ta sống cho tử tế. Con hy vọng mẹ có thể tìm được cuộc sống hạnh phúc mà mình mong muốn.”
Cô lập tức ỉu xìu.
Nếu đây là sự lựa chọn của mẹ mình, cô làm gì có tư cách can thiệp vào cuộc đời của bà?
Vương Vân hình như có chút không đành lòng, lại nói thêm một câu: “Mặc Ca à, mấy năm nay con đã làm mọi chuyện vì mẹ, mẹ đều ghi nhớ trong lòng. Mẹ thật sự rất cảm ơn con. Sau này, con cũng phải chăm sóc tốt cho sức khỏe của mình có biết không?”
Cảm ơn?
Cô chỉ cảm thấy nực cười.
Từng đốt ngón tay trở nên lạnh buốt.
Mấy năm nay cô và mẹ sống nương tựa lẫn nhau.
Vì cứu mẹ, hết lần này tới lần khác cô phải từ bỏ lòng tự tôn, thậm chí tính mạng và sự trong. trắng của mình.
Nhưng trong mắt của mẹ chỉ đổi lại một câu cảm ơn?
Thật đúng là châm biếm.
Hóa ra về mặt 'tình yêu' thì mẹ cô lại cố chấp, người làm con gái như cô cơ bản chẳng là gì cả.
“Trong phút chốc, trái tìm như
Chuyện này có thể trách ai được đây?
Cô đã biết trái tim của mẹ từ lâu, không phải sao?
Cô coi mẹ của mình là ông trời, là tất cả.
Nhưng ông trời của mẹ, lại là tên cặn bã không bằng súc sinh kia.
Cô lại nở nụ cười lần nữa, thản nhiên thốt lên một câu: “Ừm, mẹ cũng vậy.”
Toàn bộ sức lực của cô đã bị rút sạch.
Bây giờ cô hình như có vẻ hiểu ra, ban đầu cô trộm bản vẽ, tại sao Quyển Giản Li lại phẫn nộ đến thế.
Vì điều bi ai lớn nhất không phải kẻ địch mạnh cỡ nào, tàn nhẫn ra sao.
Mà là sự phản bội từ người thân và bạn bè mà mình phó thác mọi tin tưởng và chăm sóc.
Đây, mới là chuyện tàn nhẫn và bi ai nhất.
'Trong lúc ngây ngô đại đột định cúp điện thoại, bên kia lại truyền đến giọng nói của Lâm Quảng Đường.
“Con gái à, con đừng lo lắng, dĩ nhiên bố sẽ không để mẹ của con phải chịu khổ đâu. Sáng thứ hai, con nhớ đến công ty làm việc.”