Cả người của Lâm Mặc Ca run rẩy, gương mặt nhỏ trắng bệch.
Đây chắc chắn không phải hăm dọa mà là thông báo.
Vì người đàn ông này thật sự làm được. kịch liệt, cuối
Sau khi trải qua một trận chiế cùng anh cũng phóng thích mọi cơn giận trong người và dừng việc tấn công.
Lâm Mặc Ca gần như muốn ngất ải, đau nhức khắp người, ngay cả đầu ngón tay cũng không, nhúc nhích được.
Cổ họng cũng vì gào thét mà trở nên khô rát, đột nhiên cô trở nên lo lắng, lúc nãy gào thảm. thiết như thế, có khi nào bị Anna nghe thấy hết rồi không?
Nếu là vậy, há chẳng phải mất mặt chết đi được.
Một lúc lâu sau, Quyền Giản Li mới rút khỏi người cô, tao nhã lịch sự chỉnh trang lại quần áo của mình.
Nét mặt của anh vẫn bình tĩnh như ngày thường, bình thản đến mức giống như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Dưỡng như người đàn ông điên cuồng và thô lỗ như cầm thú lúc nãy không phải anh.
Đã thấy qua nhiều nét mặt thay đổi của anh, Lâm Mặc Ca đã mệt đến mức không muốn yêu nữa.
Cô muốn giễu cợt vài câu, nhưng lại mệt đến mức không thốt nên được lời nào.
Đợi anh vào nhà vệ sinh, cô mới chống người ngồi dậy, mặc lại bộ đồ đã bị anh xé toang.
Cô ngồi dựa vào ghế sô pha, từ từ hồi phục.
Lách cách.
Anh kéo cửa nhà vệ sinh rồi đi ra, bước chân lịch lãm tựa vương tử quý tộc.
Chỉ có Lâm Mặc Ca biệt, ẩn dưới lớp vỏ bọc của chàng vương tử quý tộc này là trái tìm sắt đá không bằng cầm thú.
Anh liếc nhìn người có gương mặt tái mét kia mà hơi nhíu mày lại.
Trong đáy mắt anh dường như lóe lên vẻ phức tạp.
Anh cầm điện thoại trên bàn lên, quay người đi tới trước mặt cô, vóc người cao như ngọn núi cúi xuống, cánh môi hé mở: “Lâm Mặc Ca, em nên nói với ông cụ thế nào, không cần anh phải nhắc nhở đâu nhỉ? Nếu để anh biết em lại viết mấy thứ đó... thì em hiểu rồi đấy.”
Anh nói xong, ánh mắt âm u lạnh lẽo lướt qua thân đưới của cô khiến Lâm Mặc Ca sởn cả tóc gáy.
Sau đó, anh hừ lạnh một tiếng, vứt điện thoại lên ghế sô pha, thong thả đi tới phía sau bàn làm việc.
Lúc này, Lâm Mặc Ca mới thở phào nhẹ nhõm, cũng may anh không làm hỏng điện thoại.
Nếu không, cô lại phải tốn thêm một khoản nữa.
Xem ra bên chỗ ông cụ, cô đành bịa vài lời nói đối và gửi qua thôi.
Anh cúi mắt xem tài liệu trong tay.
'Như thể mọi chuyện lúc nãy chưa từng xảy ra vậy.
Biểu cảm tự nhiên như thể anh vẫn luôn ngồi tại đây, chưa từng rời đi vậy.
Cả người của Lâm Mặc Ca không có sức, nằm xụi lơ trên ghế sô pha.
Mất nửa ngày trời cô mới cảm thấy bớt đau.
'Nhìn ánh nắng từ từ ngã về hướng Tây, trái tim căng thẳng lại trỗi dậy.
Chẩn chừ một lúc lâu, cuối cùng cô chậm rãi lên tiếng, phá vỡ sự yên lặng trong phòng.
“Chuyện đó... chuyện của Lâm thị...”
Anh từng nói, bảo cô tới công ty thì sẽ nói kết quả cho cô nghe.
'Nhưng không ngờ trước khi biết được kết quả, cô lại như đê rơi vào miệng cọp, bị anh mặc sức giày vò một phen.
Giọng nói của cô có vẻ khàn khàn nhưng lại mang cảm giác mê hoặc khó hiểu.
Quyền Giản Li ngẩng đầu lên nhìn sang người đang ngồi trên ghế sô pha.
Trận chiến kịch liệt kết thúc, đôi mắt trong. trẻo của cô vẫn có từng đợt sóng ánh sáng di chuyển mang theo mị hoặc mê người.
Có hai ráng mây ửng đỏ hiện trên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, làm cho người khác thèm nhỏ dãi.
Anh chỉ liếc thoáng qua, vùng bụng dưới lại truyền đến một trận nóng rực.
Đáng ghét!
Anh lại bị người phụ nữ này mê hoặc.
Không biết tại sao, từ đêm qua khi chạm vào người phụ nữ này, bất cứ lúc nào anh cũng thèm. muốn cơ thể cô.
Chỉ một cái nhìn thoáng qua, một câu nói thì có thể đễ đàng khơi lên ngọn lửa dục vọng trong, anh.
Sự bình tĩnh và thói ưa sạch sẽ được anh rèn luyện trong bao năm qua, ở chỗ cô, trong phút chốc lại bị phá hủy, tan thành bọt nước.
Người phụ nữ này đúng là nhược điểm của anh.
Quyển Giản Li châm một điếu thuốc, hung hằng rít một hơi.
Mùi cay xè của thuốc mới khiến thần trí của anh tỉnh táo lại một chút.
Anh cố gắng đè nén ngọn lửa dục vọng kia lại.
“Anh có thể khiến Lâm thị được bầu lần. nữa.”
Anh thản nhiên thốt ra câu này, giọng nhẹ tênh như làn khói vây quanh người anh vậy.
Lúc này, Lâm Mặc Ca mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may, nỗ lực của cô không hề uổng
Tối hôm qua, cô hận thấu xương cơ thể đơ bẩn này của mình.
Lần đầu tiên vứt bỏ tự tôn, trèo lên giường. người đàn ông lạ là vì năm triệu.
Vì số tiền đó có thể cứu mạng người mẹ đang. mắc bệnh nặng của mình.
Lần này, cô lại bò lên giường đàn ông nhưng, không phải vì tiền, mà là vì giao địch ngầm hèn hạ hơn.
Nhưng tương tự như việc cứu mẹ cô.
Giây phút này, đột nhiên trong lòng cô hơi chua xót, lại có chút an ủi.
Điều cô xót là vì mẹ mình mà cô đã hủy cả đời mình.
Nhưng mẹ trước giờ chưa từng thiên vị cô, mà lại coi tên cặn bã không bằng súc sinh kia như. mạng của mình.
Điều an ủi là hóa ra cơ thể này của cô vẫn còn. chút tác dụng.
So với những người phụ nữ bình thường kia, cơ thể này của cô tính ra cũng đáng tiểi
Mũi cay cay, hốc mắt hơi ửng đỏ.
Không biết những ngày tháng thế này còn phải kéo đài bao lât
Từ “mẹ” này đối với cô mà nói, chính là một cái lồng giam, một địa ngục trước mắt.
Mượn danh nghĩa tình thân, nhưng lại ăn thịt và uống máu của cô.
Thậm chí còn muốn tước đoạt cả lòng tự tôn lẫn linh hồn của cô.
Nếu có kiếp sau, cô thật sự hy vọng mình có thể là một cô nhi.
Chí ít có thể lựa chọn cuộc đời mà mình muốn, có thể làm theo tâm ý của mình, sống một cuộc sống tùy hứng.
Điều chỉnh lại tâm tư, Lâm Mặc Ca ráng nặn ra nụ cười cứng ngắc với Quyền Giản Li: “Cảm ơn."
Có lẽ anh cơ bản sẽ không biết, mỗi một câu của anh chính là quyết định sự sống chết của hai người.
Một người là mẹ, còn người kia là cô.
Lâm Mặc Ca cắn răng đứng dậy, từ khớp nối đến xương cốt, chỗ nào cũng đều đau nhức.
Nhưng cô không muốn ra vẻ yếu đuối trước mặt anh.
Cô vẫn duy trì nụ cười cứng ngắc trên mặt, cắn chặt răng và đi ra ngoài.
'Thấy bóng lưng kiên quyết không hể có chút lưu luyến nào của cô, Quyền Giản Li hung hăng. cau mày, giọng lạnh lùng: “Đứng lại. Em muốn đi đâu?”
Sao người phụ nữ này lại không có lương tâm như vậy?
Vừa đạt được mục đích của mình thì quay lưng bỏ đi như vậy ư?
Lâm Mặc Ca dừng bước, máy móc quay người lại.
“Tôi về nhà, anh sao thế?”
“Còn chưa tới thời gian tan làm, ai cho em về sớm?" Quyền Giản Li đè nén ngọn lửa tức giận trong lòng.
“Trong đôi mắt phượng đen kịt toát lên vẻ lạnh. lùng nghiêm nghị.
Cô thấy hơi khó hiểu, nhưng vẫn lên tiếng giải thích: “Lúc nãy không phải ông cụ Quyền đã nói là sa thải tôi rồi sao? Bắt đầu từ bây giờ, tôi đã không còn là thư ký của anh, đương nhiên cũng, không cần phải ở lại nơi này.”
Bốp!
Cô còn chưa nói hết câu thì đã bị âm thanh này dọa cho hết hồn một phen.
Vài tờ giấy bay: phấp phới trong không trung. rồi từ từ rơi xuống đất.
Giống như cô bây giờ, từ trên cao rơi xuống. đáy cốc, dáng vẻ bị người ta ruồng bỏ.
Thấy dáng vẻ khiếp sợ của cô, Quyền Giản Li hơi tém tém cơn giận của mình lại, nhưng giọng điệu vẫn toát lên vẻ lạnh lẽo thấu xương.
“Món nợ của ông cụ đã tính rõ ràng, những món nợ của chúng ta vẫn chưa tính xong mà.”
Nợ?
Giữa cô và anh, từ khi nào lại có món nợ khôngrõ như vậy chứ?
Cô cau mày: “Tôi không hiểu ý của anh.”
Quyển Giản Li hừ lạnh một tiếng, ngón tay thon đài gõ lên mặt bàn, vẻ mặt bày mưu tính kế: “Lời hẹn một tuần, không phải em đã thua rồi sao?”
Cô lén thở phào một hơi, thì ra điều mà anh muốn nói chính là chuyện này.
Cô gật đầu, sảng khoái thừa nhận: “Không, sai, tôi đã thua. Hơn nữa, tôi cũng từng nói, tâm phục khẩu phục.”
Chính vì nhận thua mới đổi lại cơ hội cho Lâm Thị được bầu lại lần nữa, cũng đã cứu mẹ cô một mạng.
Cô sẽ không hối hận về chuyện này.
“Tuy nhiên, cô đã đánh mất sự tự do mà mình. khao khát nhất.
Nhìn vào ánh mắt đơn thuần của cô, Quyền Giản Li bật cười: “Lâm Mặc Ca, lẽ nào em ngây thơ cho rằng, ngoài miệng nói nhận thua thì coi như
xong chuyện rồi sao?”
Cô đơ người một lúc, chớp chớp đôi mắt to tròn trong trẻo mà nhìn anh.
Lẽ nào không phải như thế ư?
Cô đã nhận thua, cho nên theo cách nhận thua mà anh hy vọng, cô đã cởi sạch và trèo lên giường anh.
Cũng bị anh hành ròng rã suốt mấy chục tiếng, đồng hồ, lẽ nào còn chưa đủ sao?
Hình nhưanh đã nhìn thấu suy nghĩ của
Khóe môi mỏng của anh hơi nhếch lên, nụ cười càng trở nên tà mị, thậm chí còn mang vẻ hung ác nham hiểm.
“Mọi chuyện mà em làm trước mắt chẳng qua chỉ là nhận thua, mà hậu quả của việc nhận thua, em có biết là gì không?”
Hậu quả của việc nhận thua?
'Ngón tay của Lâm Mặc Ca run rẩy, dự cảm khủng khiếp đó lại ập lên người cô một lần nữa.
Dự cảm chẳng lành trước giờ đều rất chính xác.
“Anh đang gian lận đấp. Lúc ký thỏa thuận, anh hoàn toàn không có nhắc đến.”
Lời phản bác nghe có vẻ hơi chột dạ.
Anh khinh thường lườm cô một cái: “Ông trời sẽ không rơi xuống một miếng bánh, thu hoạch và trả giá, trước giờ luôn tỷ lệ thuận với nhau. Huống, hồ em vội ký tên, cơ bản cũng chưa hỏi qua mà.”
'Bỗng dưng một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, lan khắp cơ thể cô.
“Ước hẹn một tuần, nếu như em thắng, anh sẽ trả tự do cho em thuận tiện còn trả khoản chỉ phí bồi thường. Điều kiện cực tốt như vậy, lẽ nào em chưa từng nghĩ qua, sau khi thua thì sẽ phải trả giá ra sao ư?”
“Thấy vẻ mặt giả vờ tươi cười của anh, Lâm. Mặc Ca âm thầm than thở.
Đáng ghét, vậy mà lại không hay không biết ơi vào cái bẫy này.
Ban đầu lúc ký hợp đồng, cô đã mơ hồ cảm thấy bất an.
Nhưng lại không nghĩ ra có chỗ nào sai sai.
Bây giờ con mới hiểu, có quá nhiều cạm bẫy câu chữ trong bản hợp đồng này.
Anh tùy tiện đào cái hố, chỉ chờ cô nhảy vào.
Kìm nén sự bất an trong lòng, cô hít một hơi thật sâu và ra vẻ thản nhiên nhìn anh: “Được. Tôi cá cược chịu thua, tôi nhận. Anh nói đi, cái giá phải trả là gì.”
Thua chính là thua, cho dù trong hợp đồng đầy cạm bẫy câu chữ, cũng là lỗi của cô.
'Trách cô ban đầu quá vội vàng, cơ bản không. suy nghĩ quá nhiều.
Cô không phải kiểu người cứ luôn xoắn lên với những sai lầm trong quá khứ, có vấn để thì đương đầu giải quyết mới là cô.
Quyền Giản Li khẽ nheo đôi mắt phượng, ánh mắt ấy giống như đang nhìn con cá đã mắc câu, mang theo một tia gian xảo sau khi giành thắng. lợi.