"Oa oa... Cháu không đi... Cháu muốn đi tìm mẹ cháu..."
Nguyệt Nhỉ nỗ lực vùng vẫy.
Cô bé rất muốn xem thử mẹ là ai.
Không phải ông này nói muốn dẫn cô bé đi gặp mẹ à?
Chú ba chẳng hiểu lòng bé gì cả.
"'Ngoan, chú ba dẫn cháu đi ăn Ikayaki siêu ngon được không?"
Henri chỉ có thể ôm chặt bé con trong lòng xoa dịu.
"Ikayaki? Nhất trí!"
Nguyệt Nhi vừa nghe có ăn thì hai mắt sáng. lấp lánh, nào còn quan tâm gì khác nữa.
Cô bé cười vô cùng xán lạn, hai mắt cong như hai vầng trăng khuyết.
''Chú cháu ta đừng ở đây gây rối thêm nữa. Thị trưởng An, hôm khác gặp nhé..."
Henri quay sang nói với thị trưởng An một câu, sau đó ôm bé con chạy nhanh như một làn khói.
Chỉ sợ bị lửa giận của Quyền Giản Li lan đến.
Một đầu khác, cách chiến trường không khói thuốc súng này thật xa, thật xa... Lâm Mặc Ca đang vất vả phơi nắng tìm kiếm.
Quái nhân Quyền Giản Li đúng là bá đạo. khủng khiếp!
Ngay cả bóng gôn cũng không buông tha!
Ai biết anh ta sẽ khắc tên lên từng quả bóng gôn cơ chứ, đúng là tìm đường chết mà, tìm đường chết mà.
'Người này tìm đường chết thì thôi đi, còn hại cô cực khổ tìm bóng, tìm được mấy quả liên tiếp thì đều là của người khác.
May mà có mũ lưỡi trai, nếu không làn da mềm mại của cô cũng bị bắt nắng đen mất.
"A...đây rồi!"
Cô tập tễnh tìm tới lỗ gôn cuối cùng, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nếu còn không tìm được thì sợ là người kia lại xụ mặt cho xem.
Cô lau mồ hôi lấm tấm trên trán, sau đó mới. chậm rãi quay trở lại.
Bãi cỏ thoải mái thế này, nếu có thể nằm xuống đánh một giấc, nhàn nhã ngắm nhìn trời xanh mây trắng thì tốt biết bao.
Đáng tiếc, hiện tại cô không thể tự quyết định, phải trở lại chịu người nô dịch tiếp.
Cô bỗng cảm thấy mình như cô bé lọ lem, mà Quyển Giản Li là mụ phù thủy ác độc ăn tươi nuốt sống.
Hừ, một ngày nào đó, cô muốn tiêu diệt mụ phù thủy này!
Nghĩ tới đây, tâm trạng của cô khá hơn ít nhiều.
Chờ cô tung tăng vui vẻ trở lại, Nguyệt Nhi đã bị Henri dỗ đi từ lâu.
Chỉ thấy Quyền Giản Li và thị trưởng An còn đứng nguyên tại chỗ, giương cung bạt kiếm.
"Ha ha, con trai cậu ngoan thật đấy, bé như vậy mà rất thức thời, sau này tiển đồ rộng mở... Ha ha... Quyền Giản Li, ngay cả con trai cậu cũng. đứng về phía tôi, tôi muốn xem cậu còn định từ chối kiểu gì!"
Thị trưởng An nói xong thì cười phá lên rồi rời đi.
Ông ta thấy Lâm Mặc Ca cười khúc khích chạy trở về thì hung tợn trợn mắt lườm cô, cười mỉa trông cứ như đang giễu võ đương oai.
Sau đó, ông ta bước nhanh rời đi.
Lâm Mặc Ca cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà phải chịu người ta lạnh mặt, không kìm được lẩm bẩm một câu: "Đường không đễ đi, cẩn thận lỗ gôn dưới chân...
Cô còn chưa nói dứt lời, thị trưởng An đã hẳng chân vấp một cái loạng choạng, may mà không ngã sấp mặt, chưa đến nỗi xấu hổ.
Chẳng qua ông ta vẫn hung tợn quay đầu. trừng cô một cái, ánh mắt như muốn läng trì cô
Sau đó ông ta phẩy ống tay áo, giận dữ rời đi.
'Thấy ông ta thẹn quá thành giận, Lâm Mặc Ca chỉ thấy trong lòng sảng khoái.
Tưởng cô đễ bắt nạt đấy à? Hứ.
Cô vừa quay đầu lại đã bị gương mặt đen sì của Quyển Giản Li đọa cho giật thót. Nụ cười tươi rói
rạng rỡ bên môi lập tức tắt ngấm, cô khúm núm. giơ tay lên: "Báo cáo Tổng giám đốc Quyền, đã tìm được toàn bộ rồi."
Anh nhìn gò má cô bị nắng hun đỏ ửng, cơn giận trong lòng thoáng cái xẹp hơn nửa.
Nhưng uy lực của lửa giận còn sót lại không thể khinh thường.
Anh cố đè nén lửa giận, thản nhiên nói một câu: "Đi thôi."
Sau đó anh xoay người đi thẳng về phía phòng. thay quần áo.
Lâm Mặc Ca nhìn bóng lưng cao ngất như núi của anh, đáy lòng căng thẳng.
Cô luôn cảm thấy hôm nay người này cứ sao sao ấy, hình như nổi nóng cũng không đáng sợ lắm.
Thật ra cô vẫn luôn rất muốn hỏi anh về chuyện con của anh.
Nhưng cô cũng hiểu, hiện tại không phải thời cơ tốt nhất.
Huống chỉ, người ta có con trai hay không thì mắc mớ gì đến cô đâu?
Chẳng phải chính cô cũng có một cô con gái đáng yêu đấy à?
Nhưng không biết tại sao, đáy lòng cứ có cảm giác trống trải.
Tựa như đánh mất cái gì vậy, ê ẩm, đau nhức, lâm râm...
Chờ khi về đến trong thành phố, trời đã ngả chiều.
Ánh nắng hoàng hôn nhuộm màu bầu trời thành một mảnh vàng óng ánh như một đàn cá vàng đang quấy đuôi, trông rất đẹp mắt.
Lâm Mặc Ca ngồi trong xe mơ màng buổn ngủ, chiều nay cô chạy một vòng sân gôn, còn mệt hơn cả chạy năm cây số.
Cô lại là kiểu người mất dây thần kinh vận. động, đương nhiên sức khỏe không ăn ai.
Bởi vì lúc này đã qua giờ tan sở, cô định chờ đi qua khu phố cũ thì bảo anh thả mình xuống, đi bộ về nhà. Tiện đường còn có thể đi tiệm bánh ngọt nơi đó mua bánh Nguyệt Nhỉ thích ăn.
Nguyệt Nhi nhất định sẽ rất vui vẻ.
Nhưng Quyền Giản Li lại lạnh như băng buông một câu từ chối: "Còn phải đi xã giao!"
Chọc cho cô lửa giận bừng bừng.
Nhưng ngẩm lại, ước hẹn một tuần thì hôm. nay là ngày thứ sáu rồi, cô sắp được giải phóng, đến nơi.
Hôm nay lại cực khổ thêm chút nữa cũng. không có vấn đề gì.
Nghĩ vậy, tâm trạng của cô lập tức tốt hơn nhiều, nén tính tình nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe nhanh chóng lướt ngang thành phố, chờ đến khi đợi đèn xanh đèn đỏ, cô không nhịn được nhìn lén người bên cạnh.
Chân anh còn chưa khỏi hẳn lại một mực lái xe cả đường, đúng là không sợ chết.
Nhưng cô sợ nha, cô sắp tự do đến nơi, không thể mắc công bị anh kéo chân sau được.
Đáy lòng bỗng thấp thỏm lo âu nhưng cuối cùng không dám nói mình sợ, chỉ đành run rẩy nắm chặt đai an toàn, thầm cầu khấn trong lòng.
Trong chớp mắt, xe dừng ở ngoài một tòa kiến trúc, cô bất đắc dĩ xuống xe theo.
Nhân viên cửa hàng nhiệt tình tới đón, còn chưa chờ đối phương nói gì, Quyền Giản Li đã lạnh băng ra lệnh: "Sửa lại cái đầu tổ quạ của cô ấy, cả gương mặt nữa, rửa sạch hết!"
"Xin hỏi là muốn tham gia tiệc rượu ạ?" Nhân viên cửa hàng lại hỏi.
Quyển Giản Li yên lặng gật đầu.
"Vâng, mời chị qua bên này."
Nhân viên cửa hàng mặc kệ Lâm Mặc Ca có bằng lòng hay không, lôi kéo cô đi thẳng lên lầu.
Lâm Mặc Ca lại tức giận, gì mà đầu tổ quạ chứ!
Gì mà rửa sạch hả!
Hôm nay cô có rửa mặt trước khi ra ngoài có được không.
Gương mặt nhỏ nhắn thuần khiến trắng trẻo mịn màng thế này mà người kia còn bắt cô rửa.
Hữ, nói chuyện đễ nghe sẽ chết à?
Trông cũng ra hình ra đáng, thế mà xấu tính thế chứ!
“Trong lúc cô lẳng lặng nguyền rủa Quyền Giản Li, đã có nhà tạo mẫu tóc và thợ trang điểm vây quanh cô, kéo và bàn chải đồng thời bay múa, làm cô hoa cả mắt.
Cuối cùng, cô đứt khoát nhắm hai mắt lại.
Nhắm mắt lại thì chỉ có thể cảm nhận được tóc của mình bị người ta cắt bỏ một ít, sau đó sấy tạo kiểu.
Mà trên mặt bị bàn chải nhẹ nhàng đảo qua, còn có mùi đồ trang điểm thoang thoảng.
Tuy rằng bình thường cô không trang điểm gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng vài bước. Nhưng phải công, nhận, con gái trời sinh có một loại tình cảm nồng cháy yêu thương đến cố chấp đối với đồ trang điểm.
Trong lúc trang điểm, cô còn nghe tiếng vài trợ lý cạnh đó nói chuyện phiếm, đại khái là thảo lủận ngôi sao nào có làn da tốt, minh tỉnh nào. khác biệt rất lớn sau ánh đèn sân khấu.
Cô lập tức hiểu được, nghĩ tới nơi này chính là nơi cung cấp phục vụ cho các ngôi sao lớn.
Mà hôm nay cô lại được thơm lây nhờ Quyền Giản Li.
Ngay lúc cô gật gù buồn ngủ, bên tai vang lên giọng nói thân thiết: "Chị ơi, đã xong rồi."
Cô vừa mở mắt nhìn, người trong gương rõ ràng rất quen thuộc nhưng lại cứ là lạ thế nào. Mái tóc đen nhánh được búi nửa đơn giản, nửa còn lại tùy ý buông li sau gáy.
Thoạt nhìn lãng mạn như công chúa trong cổ tích vậy.
Làn đa trên mặt cô càng thêm trong veo, mặt. mày nhẹ nhàng hờ hững, đều là công của mắt khói môi đỏ quyến rũ.
Tuy rằng chỉ hơi đậm hơn lớp trang điểm ngày thường của cô một chút, nhưng không đến mức thái quá.
Ngược lại, càng toát ra vẻ quyến rũ động lòng người.
"Đi thôi."
Quyển Giản Li cũng tiến hành tạo hình tóc, mái tóc hơi lòa xòa trông càng chỉnh tề, cũng phối hợp làm tăng thêm vài phần khí chất lạnh băng, của anh.
Anh khẽ liếc nhìn cô gái qua mặt gương, đáy mắt thoáng lộ vẻ choáng ngợp, nhưng rất nhanh đã bị anh giấu đi, xoay người đi xuống dưới lầu.
"Cảm ơn..."
Lâm Mặc Ca lễ phép nói cảm ơn, chạy chậm đi theo ra ngoài. Năm phút đồng hồ sau, cô lại bị lôi vào một tiệm trang phục thiết kế độc đáo.
Một hàng váy lễ phục hoa lệ lấp lánh tỏa sáng. trước mắt cô.
Cơn hờn dỗi vừa rồi của Lâm Mặc Ca thoáng. cái bay biến sạch.
"Oa, đẹp thật đấy!"
Cô đứng trước một bộ váy dạ hội hai dây trầm trồ tán thưởng.
Quyền Giản Li lại nhíu mày, giọng nói lạnh lẽo thoáng vẻ ghét bỏ: "Hở hang quá!"
Ba chữ này tựa như một chậu nước lạnh đội tắt sự hào hứng của Lâm Cẩm Mặc.
Cô hung dữ lườm anh một cái, rủa thẩm trong lòng. Không phải anh hay thích mấy cô vóc người nóng bỏng xinh đẹp mặc như thế à?
Hồi trước Lâm Nhược Du mặc cái váy hở đến mức ngực như muốn nhảy ra đứng trước mặt anh màanh vẫn vui vẻ đấy thôi?
Sao đến lượt cô lại thành hở hang rồi?
Hừ, tên khốn đáng chết, quả nhiên ôm tiêu chuẩn kép với người và việc mài
"Chị ơi, chị hợp với cái này lắm đấy, màu đỏ cực kỳ sấn đa chị..."
Nhân viên cửa hàng nhiệt tình chọn mấy cái váy tới, giơ lên trước mặt Lâm Cẩm Mặc.
Quyền Giản Lá càng nhăn chặt mày hơn, anh bỏ qua nhân viên cửa hàng, tự đi tới chọn lựa.
Hai phút sau, anh cầm một chiếc váy màu đỏ ném vào lòng cô, vẫn là giọng điệu ra lệnh: "Đi thay!"
Lâm Mặc Ca bĩu môi, không tình nguyện vào. phòng thay quần áo.
Cô nhìn cái váy này càng thêm trề môi.
Người này chọn đồ cho cô cũng bảo thủ quá đi?
Cô thích nhất là váy hai dây, hai dây cơi
Nhưng đối mặt bạo quân, cô vốn không tài nào phản kháng.
Chờ đến khi cô mặc váy lên mới lộ ra một nụ cười.
Chỉ là váy ống dài đơn giản, nhưng sau lưng, lại có thiết kế độc đáo nhỏ.
Không hở chút nào, lại thoáng gợi cảm.