Sở Tầm Phong cũng thay đổi thái độ lịch sự trước đây, hốc mắt đỏ bừng, anh ta rống lên giận. đữ.
"'Đủ rồi
Quyền Giản Li nổi giận gầm lên, hốc mắt thoáng chốc đỏ lên, nghiêng đầu đấm một phát về phía Sở Tầm Phong.
Bịch!
Loạt xoạt...
Cả người Sở Tầm Phong lảo đảo lui về đằng sau mấy bước, những ly rượu trên bàn đổ hết xuống đất.
Mọi người đều bị tình huống này dọa cho sợ hãi, Lâm Mặc Ca tái nhợt khuôn mặt ngay tại chỗ.
Trông thấy khóe miệng Sở Tầm Phong đã nhỏ ra tia máu, cô bỗng thấy đáy lòng trùng xuống.
Lần trước ở quán bar Lam Dạ, anh ta cũng như vậy.
Hiện giờ, lại là Tuyết Nhỉ luôn mồm luôn miệng.
Chẳng trách, lần đầu tiên nhìn thấy cô ta, đáy mắt lại tràn ngập hận thù và cảnh giác.
Giờ thì hiểu rồi, là bởi vì anh ta đứng về phía Bạch Nhược Tuyết.
''Cậu hai Li...' Mạc Dịch Vân định lên khuyên, nhưng luồng khí mãnh liệt toát ra từ người Quyển Giản Li đã ngăn anh ta lại.
“Trước giờ anh luôn tỉnh táo, không hề để lộ cảm xúc gì, hôm nay là lần đầu tiên thấy anh tức giận như vậy.
Sở Tầm Phong lau máu ở khóe miệng, cười lạnh: ''Thừa nhận rồi phải không? Trong lòng cậu, người phụ nữ đó vô cùng đặc biệt! Cho nên cậu lại muốn bỏ Tuyết Nhi đúng không? Tình cảm của hai người chỉ là trò đùa thôi hả?""
''Sở Tầm Phong! Chuyện riêng của tôi không. liên quan tới cậu!"
Giọng Quyển Giản Li đã trầm hơn, chứng tỏ lúc này trong lòng anh đang vô cùng giận dữ, đã đạt tới cực điểm, giây kế tiếp sẽ tàn sát vạn vật.
Không khí trong phòng bao lạnh lẽo khiến người ta hoảng hốt.
"Nlếu cậu đã nhất quyết ra mặt cho cô ta, thì sự kiên nhẫn của tôi cũng chỉ có giới hạn, từ nay sau, tôi không có người bạn nào như cậu nữa""
Dứt lời, anh kéo Lâm Mặc Ca còn đang đứng. lặng ở một nên bực tức đập cửa rời khỏi.
Sau lưng, vẫn còn vang lên tiếng gào nhỏ.
"Anh phạm quy rồi! Làm gì thì làm cũng phải để tôi hôn xong rồi mới đi chứ... Tôi về mách ông cụ..." Henri xoa tai, lầm bẩm.
''Tiểu Mặc Mặc... không phải cô nói muốn về cùng tôi sao?'' Gương mặt Mạc Dịch Vân lộ vẻ thất vọng.
“Rồi sẽ có ngày cậu thấy hối hận! Nhận ra Tuyết Nhi mới là người phù hợp nhất với cậu.." Sở Tầm Phong siết chặt nắm đấm, gầm lên khe khẽ.
Tuy nhiên, những âm thanh này dần dần hòa vào tiếng nhạc bùng nổ rồi bị át mất...
Sau khi rời khỏi quán bar, gió đêm lành lạnh thổi qua, nhưng thật thoải mái và đễ chịu.
Còn chưa kịp hít thở mấy ngụm không khí trong lành, cô đã bị nhét vào trong xe một cách thô bạo.
Rồi anh cũng lên xe đóng sầm cửa lại.
Lâm Mặc Ca giận mình thon thót.
Khuôn mặt anh u ám, giống như bầu trời trước cơn bão.
Hoàn toàn lạnh lẽo.
Nhiệt độ trong xe đột ngột giảm xuống, ngột ngạt đến ngạt thở.
Do dự một lúc, cô bình tĩnh nói: "Chuyện đó...
tại sao anh lại tức giận? Đó chỉ là một trò chơi mà thôi... tại sao anh không để tôi và Henri..."
Cô vừa nói vừa lén liếc nhìn sắc mặt anh.
Cô thực sự muốn biết.
'Tại sao anh lại quá quan tâm tới trò chơi đó như vậy.
Nó chỉ là một nụ hôn, không có ý nghĩa gì cả.
Cô thực sự, thực sự muốn biết câu trả lời.
Đôi mắt anh tối lại, nhìn thấy người đặt câu hỏi kia.
Do ảnh hưởng của rượu, khuôn mặt vốn trắng. trẻo của Lâm Mặc Ca nổi lên hai đốm ửng hồng, và đôi mắt trong veo long lanh.
Tâm trí lập tức thoát ra khỏi cơ thể cô, trong, lúc cô không kịp để phòng mà hôn xuống....
Sao anh lại tức giận?
Đây là câu trả lời.
Nụ hôn chớp nhoáng khiến cô hoảng hốt, bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành nắm đấm, lại quên mất muốn đẩy ra.
Đôi môi nóng bỏng của anh như mang theo một loại ma lực nào đó, dễ đàng cuốn cô đi, khiến cô rơi vào cạm bẩy...
Môi răng quấn quýt, dục vọng ngày càng, nhiều.
Thậm chí còn có một tia hy vọng nhỏ nhoi, hy vọng rằng giờ khắc này có thể dừng lại..
Nụ hôn của anh, đôi môi của anh, hơi thở của anh.
Mọi thứ đều rất thật.
Ngoài ra, không có gì khác.
Giữa cái nóng như thiêu như đốt, mang theo sự nhẹ nhàng, từ từ lấp đầy trái tim trống rồng, của cô...
Ánh trăng lạnh lẽo, gió thổi qua.
Trong xe lại nóng hầm hập.
Anh không buông cho đến khi nụ hôn khiến cô gần như ngạt thở.
Đôi mắt sâu thẳm, tràn ngập sự dịu dàng.
Đầu ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi sưng đỏ của cô, hơi có cảm giác bị tích điện.
"Người trong lòng cô là ai?"
Giọng nói khàn khàn trầm ấm như sóng biển khiến tim cô run lên khi nghe thấy anh hỏi như vậy.
Ngay lập tức, bóng đáng thiếu niên thanh thuần không vướng chút bụi trần nào hiện ra.
Lông mày và mắt cong cong, khóe miệng lộ ra nụ cười đầy mê hoặc.
Học theo anh, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi lạnh
lùng mà đầy xúc cảm kia, trong con ngươi đen láy lóe lên một tia sáng: ''Người trong lòng anh, lại là ai"
Đêm càng lúc càng khuya...
Có một vài bí mật đã được định sẵn là chôn sâu trong tim mãi mãi và không bao giờ được lộ ra ngoài ánh sáng...
Bầu trời lờ mờ trắng xóa, nhưng mặt trời vẫn. ẩn hiện dưới những đám mây, như thể đang nằm trên giường.
''Huhu... Con muốn ra ngoài..."
Giọng trẻ con non nớt vọng ra từ một căn phòng, tiếng khóc thảm thiết.
"“Huhuhu..."
Bell nằm ngủ ngon lành trên giường trong. căn phòng nhỏ của mình.
Nhưng đứa bé bên cạnh nó lại khóc khóc cả đêm, không để cho nó có một phút bình yên.
'Người giúp việc đứng bên ngoài sắc mặt trắng bệch, đường như đã thức cả đêm.
Đồng thời, còn bảo đảm bảo được mức độ tàn phá của tiếng khóc này.
'"'Huhu...tất cả các người đều là kẻ xấu, tôi ghét các người... Huhu..."
Cậu bé đã khóc rất ghê, cơ mà lại không rơi lọt nước mắt nào.
Kể cả là giả vờ khóc nhưng cả một đêm như. vậy, cổ họng đã khàn rồi.
" Cậu chủ, đừng khóc, tôi đau lòng..Cậu cứ khóc mãi như vậy, cổ họng sẽ đau đó.."
Cùng một câu nói, nhưng những người giúp việc này đã nói không biết bao nhiêu lần rồi.
Có điều cậu chủ nhỏ này thật bướng bỉnh, hoàn toàn không nghe lời bọn họ.
''Tôi không quan tâm, tôi không quan tâm, cứ khóc cứ khóc... huhuhu... bố không yêu tôi nữa... bố là người xấu.
'Cậu chủ, cậu Hai cũng là vì lợi ích của cậu, cậu đừng trốn nhà bỏ đi nữa..." Người giúp việc dỗ dành.
"Huhu"
Cậu bé lại thút thít, dứt khoát đá vào người con Bell vốn đang ngủ ngon lành một cái.
"Tiểu Minh chết tiệt, đồ vô tâm, tôi buồn như vậy mà cậu còn ngủ được..."
Bell rên rỉ bất lực, đuổi theo cái đuôi của mình
trong lồng.
Nó vô tội, đây là ổ của nó, nay lại bị người khác chiếm, vậy mà nó còn bị ăn mắng.
Haizz, làm chó cũng không dễ dàng gì.
“Huhu... bố thật xấu, sau này không về nữa... huhu...”
Cô bé lại khóc và lẩm bẩm.
Người giúp việc sốt ruột, giận dữ, miệng anh ta khô khốc suốt đêm.
"Cô chủ, cô đừng nói như vậy, nếu như cậu Hai nghe được, chỉ sợ cậu Hai lại tức giật
Chỉ một câu nói, cô bé liền nghẹn ngào không nói nên lời.
Cô bé tức giận ngồi bệt xuống đất, chu cái miệng nhỏ, nước mắt giàn giụa, vô cùng đáng, thương.
Đều tại Quyền Vũ Hàn!
Nếu như không phải hắn nói hai người bọn họ phân thân hành động, điều tra quan hệ bố con của bọn họ, xem bọn họ có phải là bố con ruột thịt hay không, Nguyệt Nhi cũng sẽ không trở về!
Không ngờ vừa quay lại, cô bé đã bị nhốt trong lồng của Tiểu Minh.
Điều này quá bất lợi cho uy tín của Nguyệt Nhỉ.
Trong năm năm hùng mạnh của Nguyệt Nhi, cô bé đã trải qua sự sỉ nhục như vậy khi nào đâu?
Tất cả là do Quyền Vũ Hàn đó!
Sau này sẽ không bao giờ tin những gì cậu ta nói nữa !
Nhưng sau khi bị nhốt trong lồng cả đêm, Nguyệt Nhi thực sự rất đói.
Có tiếng ồn ào bên ngoài, Ngô Ngọc Khiết, người đã lo lắng cả đêm, đã bước vào.
'Vừa nhìn thấy bà ngoại đi tới, Nguyệt Nhi lập tức lấy lại tỉnh thần, khóe miệng co rút, bật khóc ỨC nở,
"Oa... bà... Vũ Hàn sợ quá... oa oa..."
Âm thanh này khiến trái tim bà như vỡ òa.
Vì lo lắng cho đứa nhỏ này mà bà đã cả đêm không chợp mắt.
Trước khi trời sáng còn sai nhà bếp làm những món ăn ngon và mang đến đây.
“Vũ Hàn đừng sợ, có bà nội ở đây, đừng khóc. nữa...”
““Huhu, huhu...”
Giọng nói vốn đã khàn khàn, giờ lại khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm nước mắt.
Nhìn thật đáng thương.
Ngô Ngọc Khiết xót cháu đến rơi nước mắt.
"Vũ Hàn đương nhiên không phải là nhặt về, Vũ Hàn là con ruột của con trai bà nội, cũng là người bà nội thương yêu... Bây giờ đừng khóc, xem bà mang món gì ngon cho cháu đây..."
'Vừa nói, bà vừa vội vàng bảo người giúp việc lấy đồ ăn vặt đã chuẩn bị sẵn ra.
'Nhìn thấy thức ăn, Nguyệt Nhi càng khóc to hơn: '"Huhu, không muốn ăn trong cũi... Bà nội... 'Huhu... Vũ Hàn nhớ bà nội lắm..."
Tiếng 'bà nội” làm lòng Ngô Ngọc Khiết run lên.
Bà lập tức bật khóc.
Không, đây là con trai và cháu trai quý giá của bà, làm sao bà có thể trơ mắt nhìn thằng nhỏ bị nhốt trong chuồng chó.
Lập tức, bà quát người giúp việc: "Mau mở ra, chủ đi ral"
"Nhưng mà bà chủ... cậu Hai nói sẽ nhốt cậu chủ nhỏ ba ngày mới có thể thả..." Người giúp việc hơi lưỡng lự.
Bọn họ không đám trái lời cậu Hai nói.
Sau khi nghe đến chỗ 'ba ngày', Nguyệt Nhi càng khóc to hơn, nước mắt nước mũi giàn dụa, thật đau lòng,
"Huhu... Ba ngày nữa Vũ Hàn sẽ chết mất... Bà nội... Bố không cần Vũ Hàn nữa..."
Vừa nói, cậu bé vừa chớp đôi mắt to đẩy nước mắt và nhìn Ngô Ngọc Khiết, trông thật ngây thơ và đáng thương.
Ngô Ngọc Khiết trong lòng nhất thời chấn động, sắc mặt trầm xuống: '"Nghe tôi, lập tức mở ral Cho dù là trừng phạt, một đêm cũng đủ rồi, đọa đứa nhỏ sợ quá phải làm sao!"
Người giúp việc còn do dự: ''Nhưng cậu Hai..."