Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực

Nhưng lúc cất tiếng hát lại bài hát này, không hiểu sao trong tim lại cảm thấy xúc động.

Sự trấn tĩnh, bình thản cố gắng thể hiện ra kia, chỉ trong nháy mắt đã sụp đổ.

Hóa ra, những ký ức bị cô chôn vùi lâu nay lại rõ ràng, đau đớn đến vậy, như lưỡi dao đâm thật sâu vào xương máu.

Có lẽ là bởi ca khúc này khiến cô lần nữa nhớ lại quãng thời gian thanh xuân vừa đau khổ lại vừa hạnh phúc khi đó.

Dáng vẻ người thiếu niên đó, càng lúc càng rõ ràng.

Ngày hôm ấy, ca khúc anh ấy hát, cũng là ca khúc này nhỉ...

Vừa ngồi xuống sofa, Henri đã giống như đường da trâu dính sát lại, khuôn mặt tươi rói `'Mặc Ca, cô tới công ty tôi làm ca sĩ đi, tôi sẽ một tay khiến cô hot lên, thế nào? Đảm bảo khiến cô hot khắp châu Á, vươn ra thế giới!

"Oẹ, anh tưởng ai cũng muốn làm thần tượng à? Tiểu Mặc Mặc nhà tôi không làm mấy chuyện vất vả thế đâu..."

Không biết từ lúc nào, Mạc Dịch Vân đã cầm. chai rượu đi tới, nghiêm túc ngồi chen vào giữa Henri với Lâm Mặc Ca.

"Nào, Tiểu Mặc Mặc, chúng ta uống với nhau. chén rượu, có điều cô hát rất hay, nghe cô hát xong, không nghe nổi người khác hát nữa thì phải làm thế nào..."

Lâm Mặc Ca cười cười đón lấy chén rượu, không chút đo dự mà uống luôn.

Gò má cô dần đỏ ửng lên.

"'Mặc Ca, đột nhiên tôi cảm thấy hai chúng ta rất hợp nhau đó, ngũ âm của tôi không trọn vẹn, còn giọng hát của cô lại tuyệt vời và tự nhiên như. vậy, đó chẳng phải cái gọi là bù trừ cho nhau trong. truyền thuyết sao..."

Henri cười ủy mị, nhìn Lâm Mặc Ca bằng ánh mắt quyến rũ.

Mạc Dịch Vân giơ tay gõ gõ vào ngực anh ta: ''Cảnh cáo cậu, đừng có làm nhũng nhiễu quyết định của Tiểu Mặc Mặc, cô ấy là người của một  mình tôi..."

Thấy hai người họ chành chọe nhau cứ như hai đứa trẻ con, Lâm Mặc Ca suýt nữa không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Đúng thật là bên trong một người đàn ông luôn có một đứa trẻ ngự trị.

Lúc nào cũng có thể chạy, đùa nghịch hăng say.

Có điều cô thực sự cũng hơi động lòng.

Hai người đàn ông đẹp trai mê người như vậy, lại bị cô trái ôm phải ôm, cảm giác này khác nào cảm giác của đại hoàng đế thời xưa đâu.

Được hưởng đãi ngộ tốt như vậy, xem ra hôm. nay cô cũng khá may mắn.

Coi như trung hòa với chuyện lúc trước là được.

Ba người họ chơi đùa vui vẻ, ngài Lï ngồi ở một góc nhìn thấy thì đen mặt lại, không khác gì màu của bức tường.

Người phụ nữ này điên rồi phải không, dám uống hết chén rượu này đến chén rượu khác, người ta sấn sổ mời tới cũng không từ ch:

Vừa nhớ lại đáng vẻ say mèm của cô ngày hôm đó, đến giờ anh vẫn còn run sợ trong lòng.

Người phụ nữ này một khi rượu vào là phát điên, còn đáng sợ hơn kẻ điên.

'Ngay cả Nhạc Dũng - một người không biết sợ trời sợ đất cũng sợ cô đến mức phải bỏ chạy, chứng tỏ cô ghê gớm đến mức nào.

Thấy cô lại nốc một chén rượu vào miệng, anh lập tức sầm mặt lại, đi thẳng tới giảng lấy chai rượu.

''Đủ rồi Nếu cô còn tiếp tục uống rượu như điên thế này nữa thì tôi sẽ không đưa cô về đâu!"

Ánh mắt phát ra sự lạnh lùng, khiến Lâm Mặc Ca rùng mình.

'Mạc Dịch Vân trợn mắt nhìn anh, lầm bầm bất mãn: ''Không cần anh lo chuyện đó, tôi nói rồi, hôm nay Tiểu Mặc Mặc sẽ về nhà cùng tôi.''

'Vừa dứt lời, nhiệt độ trong phòng lập tức giảm xuống mấy độ.

Trong con ngươi của ngài Li như có từng tỉa băng bắn ra, giết người vô hình: ''Cậu hai Vân, cô ấy không phải loại phụ nữ tùy tiện ở bên cạnh anh."

"Tôi cũng thật lòng thích Tiểu Mặc Mặc nhé? Huống hồ, tôi cũng đâu phải loại đàn ông tùy tiện."

Mạc Dịch Vân bĩu môi, khuôn mặt lộ vẻ ấm ức.

Lâm Mặc Ca lén ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương của Quyền Giản Li, đột nhiên cảm thấy trong lòng run run.

Cô hốt hoảng cúi đầu xuống.

Bầu không khí trong phòng bao như bị đông cứng lại, Sở Tầm Phong nãy giờ chứng kiến tất cả bỗng mở miệng nói: ''Hay là chúng ta chơi một trò chơi trước đi? Coi như nghỉ ngơi giữa gì "Trò chơi? Được nhal""

Henri và Mạc Dịch Vân trời sinh tính cách. hiếu động nghe thấy vậy thì lập tức đồng ý, một trái một phải lắc lắc bả vai Lâm Mặc Ca.

Cô bất lực cười khổ, gật đầu một cái.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn Quyền Giản Li với khuôn mặt vẫn còn u ám.

Anh cau mày, trầm giọng nói:" Không chơi."

"Cứ giống như anh thì sẽ bị cô lập đấy, biết không hả..." Henri nháy mắt với Quyền Giản Li, đẩy anh trở lại ghế sofa.

Anh không từ chối nữa, chỉ tỏ vẻ không kiên nhẫn.

Vài người trong phòng riêng ngồi thành một vòng tròn, còn Lâm Mặc Ca vẫn ngồi giữa hai người đàn ông.

Không biết vì sao, một cảm giác bất an chợt thoáng qua.

Cô luôn cảm thấy tim mình hơi loạn nhịp.

Sở Tầm Phong từ dưới bàn cà phê lấy ra một cái bàn xoay, đặt ở giữa, liếc mọi người một cái

nhếch miệng nói: "Khi bàn xoay dừng lại, mũi tên chỉ vào ai thì người đó thua, “Thật hay thách” chỉ được chọn một trong hai, hiểu chưa?"

"Hiểu rồi, hiểu rồi, nhanh lên!"

Henri thúc giục.

Sở Tầm Phong không nói nhiều nữa, lập tức xoat mạnh một cái, bàn xoay nhiều màu sắc giống, như cối xay gió, nhanh chóng trở xoay tít trông. rối cả mắt.

Mọi người nín thở nhìn chằm chằm vào bàn xoay, bầu không khí vô cùng thành kính.

Tốc độ của bàn xoay ngày càng chậm, khi nó chậm rãi dừng lại ở vòng cuối cùng, mũi tên chỉ vào Lâm Mặc Ca.

Cô bất lực thở dài, đúng là...

Hình như Sở Tầm Phong rất hài lòng, ánh mắt lóe sáng: ''Chọn một trong hai!

Do dự một lát, cô mới chậm rãi nói: “Thật."

Với khẩu vị của những người này, nếu chọn thách, cô không biết họ sẽ nghĩ ra trò xấu xa gì, cô cũng không đám tùy tiện thử.

"Được, Thật đúng không? Có câu hỏi đâ Sở Tầm Phong cố ý kéo dài câu, cười thần bí nói: "Lần đầu tiên của cô, thời gian, địa điểm, người nào!"

Phụt...

Lâm Mặc Ca suýt phun ra một ngụm máu.

Không ngờ một cậu chủ có vẻ khiêm tốn nhã nhặn như Sở Tầm Phong lại có thể hỏi một câu không phù hợp với lứa tuổi trẻ em như vậy, nghe xong tim của Lâm Mặc Ca lạc đi vài nhịp.

Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung vào cô, Lâm Mặc Ca lập tức đỏ mặt hoảng sợ.

Quyền Giản Li là người nhìn cô gắt gao nhất  trong số đó!

Đôi mắt u tối và oán hận kia của anh như muốn nhìn thấu tâm can cô.

Khẽ gật đầu, cắn nhẹ môi dưới.

Lần đầu tiên của cô chính là vào một đêm của năm năm trước.

Với một người đàn ông xa lạ, chung sống với chủ nhà của cô.

Cô biết cả thời gian lẫn địa điểm.

Nhưng người thì sao?

Ngay cả cô cũng muốn biết rõ ràng.

"Cái đó... Tôi có thể nói không biết không?"

Cô ngập ngừng một lúc lâu mới nói.

Mọi người đều gào lên: ''Không được đâu, nếu đã chọn “Thật thì nhất định phải nói sự thật! Không dối trá, không mập mờ..."

"Vậy tôi có thể đổi thành “Thách' không?"

Cô chớp chớp đôi mắt trong veo nhìn Sở Tầm Phong.

Sở Tầm Phong khẽ gật đầu: ''Đương nhiên, nhưng lần này không được đổi nữa đâu."

Cô nghiến răng: ''Được!"

Dù sao chỉ cần không phải trả lờ những cái khác cô đều không sợ.

30Nỗi nhục của Nguyệt Nhi

Shhh...

'Những lời này vừa nói ra, Lâm Mặc Ca liền cảm thấy lạnh sống lưng.

Hóa ra ở đây đã đào sẵn một cái hố thật sâu cho cô rồi.

Lâm Mặc Ca liếc nhìn vài người ngồi xung quanh, thẩm cầu nguyện trong lòng rằng sẽ thậttốt nếu chọn trúng một cô gái.

Cô nào biết cánh đàn ông này đã sớm phát ra tỉa lửa khắp nơi rồi

"Tới rồi đây..."

Sở Tầm Phong lại xoay bàn xoay, mọi người. lại đổ đồn ánh mắt vào đó.

Cuối cùng, bàn xoay dừng lại, mũi tên chỉ vào Henri.

"Chà ! Vận may của tôi tốt ghê nhỉ!". Henri gần như nhảy cẵng lên vì phấn khích.

Ngược lại, Mạc Dịch Vân từ trong ánh mắt đến. biểu lộ đều lộ ra vẻ không hài lòng.

Sở Tầm Phong khẽ mỉm cười, mắt sáng lên.

Mà ánh mắt Quyền Giản Li càng ngày càng sâu, vẻ lạnh nhạt chiếu thẳng vào mặt Lâm Mặc Ca, khiến lưng cô ớn lạnh, như bị âm khí chiếu. vào.

"Ba mươi giây không phải quá ngắn sao? 'Bằng không thì ba phút cũng được, Mặc Ca, cô thấy thế nào?" Henri nháy mắt với cô, ánh mắt vô cùng dụ đỗ: ''Hôn lưỡi hay hôn sâu kiểu Pháp? Tôi giỏi cả hai kiểu..."

Khuôn mặt của Lâm Mặc Ca lập tức đỏ bừng, nóng ran.

Trái tìm bé nhỏ của cô thoáng sợ hãi.

Dù sao bây giờ cô đang đối mặt với thần tượng duy nhất mình từng thích, anh ta đang nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến.

Đột nhiên, trái tìm thiếu nữ chợt bùng nổ.

Cơ mà Lâm Mặc Ca vẫn không thể thuyết phục bản thân hôn anh ta.

Cô cười ngượng: ''Henri, tôi..."

"Yên tâm, tôi sẽ dẫn dắt cô.."

Henri đột nhiên quay mặt lại lạnh lùng, nhìn cô vô cùng trìu mến.

Có một tia sáng trong đôi mắt màu hổ phách đó.

Giờ khắc này, Lâm Mặc Ca cứ như biến thành nữ chính phim điện ảnh, từ từ chìm vào trong đó...

"Trong phòng bao yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm hai người họ, thấy hai người càng ngày càng gần, môi cũng đần dần áp vào nhau...

"A... đau quá..."

Vốn đĩ Henri ban đầu rất thâm tình thành. thục, chỉ trong chớp mắt đã mất hết uy nghiêm, lập tức hét lên..

Sau đó Lâm Mặc Ca mới thấy Quyền Giản Li, anh đang hung hãn kéo tai Henri lôi ra.

''Chú hai, anh phạm quy! Tôi đang chuẩn bị hôn anh chen ngang làm gì..."

Henri bất đắc đĩ gầm lên, che đôi tai đỏ bừng, khuôn mặt lộ vẻ đau khổ.

Trước khi Lâm Mặc Ca hiểu chuyện gì đang. xảy ra, Quyền Giản Li đã bế bổng cô ra khỏi sofa: "'Về nhà với tôi!"

Giọng nói vô cùng hống hách.

"'Hả? Về... nhà?"

Cô sửng sốt, cảm thấy đầu óc không còn bắt kịp nhịp điệu của anh nữa.

Đôi mắt của Quyền Giản Li lập tức tối sầm lại, giọng nói ngày một lạnh lùng hơn.

"Làm sao, cô thật sự muốn đi cùng cậu hai Vân à?"

Vừa đứt lời, cô lập tức lặng người.

Đi tới đâu là đi tới đâu cơ chứ.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!