Lẽ nào đây không tính là anh vi phạm hợp đồng rồi à?
Trong lòng nghĩ như thế, nhưng lại không, đám lên tiếng mà nói.
Đúng lúc đang nghĩ xem có nên nhân lúc anh ta đang không chú ý thì chuồn đi mất không, lại không ngờ rằng anh sớm đã chú ý đến.
Vươn tay nắm lấy kéo về.
Vết thương trên chân anh còn chưa khỏi, thậm chí đi đường còn có hơi khó khăn, hơn nữa. vừa nãy còn cứng rắn đứng trước cửa xe hồi lâu.
Tay còn nắm lấy cô, thế nên không có cách nào thoải mái như trước.
Thấy anh còn đang bị thương, cuối cùng cô vẫn là mềm lòng.
Vươn tay đỡ một chút.
Không ngờ tới bị anh đẩy ra, còn liếc nhìn một cái: “Tôi không tàn phế”.
Lâm Mặc Ca tức nghiến răng nghiến lợi, đúng. là người đàn ông không hiểu phong tình!
Có ý tốt còn bị coi là có lòng lang đạ thú, cô còn lười đỡ nữa đấy!
Miệng nhỏ bặm lại, bực mình đi về phía trước.
Quán bar Lâu Đài Trên Mây, tầng một và tầng hầm là quán bar, tầng hai và tầng là khu karaoke.
Quyền Giản Lï đi thẳng đến bên ngoài một gian phòng riêng, mở cửa ra.
Ngay lập tức, một âm thanh hét xé tai xông thẳng vào màng nhĩ, chấn động khiến cô ngẩn cả người.
Âm thanh đó, vô cùng thê thảm.
Nếu không phải biết đây là nơi hát hò, hẳn là sẽ xảy ra chuyện hiểu lầm gì đó thật, nói không chừng còn tưởng là giết người.
'Theo sau đó là một mùi nước hoa nồng nàn, cùng với mùi cay xè của rượu hòa lẫn hỗn tạp vào nhau, kích thích lỗ mũi của cô.
Cô còn chưa nhìn rõ cảnh tượng ở bên trong thì đã có một bóng dáng nhiệt tình ập đến, kéo mạnh lấy cánh tay cô, lắc qua lắc lại khiến đầu cô như muốn ngất đi.
“Ấy, Tiểu Mặc Mặc, cuối cùng cô cũng đến tồi, có biết là mấy hôm nay tôi nhớ cô muốn rồi không? Nếu cô còn không tới ấy, tôi sẽ đến công ty của cô tìm ngườ
Nghe thấy xưng hô quen thuộc, lúc này cô mới nhìn rõ người bổ nhào đến, là Mạc Dịch Vân.
“Hi, xin chào Tiểu Mặc Mặc!”
Lại là một âm thanh nhẹ nhàng chào hỏi nữa, nhưng bình đạm hơn rất nhiềt
Cô nhìn về phía phát ra âm thanh, trong đám phụ nữ trang điểm lòe loẹt có một khuôn mặt ấm áp địu đàng như trăng đập vào mắt.
Cảnh tượng đêm say rượu đó, trong phút chốc tràn vào trong đầu.
Nhưng Sở Tầm Phong bây giờ ở trước mắt nở nụ cười vô hại, rạng rỡ phong hoa, cô chỉ có thể mỉm cười gật đầu.
“Tiểu Mặc Mặc là xưng hô của riêng tôi, cậu không được gọi!”. Mạc Dịch Vân bïu môi nhìn Sở Tầm Phong, đẩy Quyền Giản Li đang đứng ở trước cửa, kéo cô lên sofa ngồi.
“Tiểu Mặc Mặc đừng để ý cậu ta, chúng ta uống một ly nào. Nói xe mấy ngày nay cô có nhớ tôi không...”
Khuôn mặt của Quyển Giản Li bị đẩy ra biến. thành màu xanh, nhưng cũng không nói gì, lạnh lùng bước đến góc tối, u sầu rót một ly rượu, một. hơi cạn sạch.
Lâm Mặc Ca lén liếc nhìn anh một cái, người đàn ông lạnh như băng này, vừa đến đã chạy vào. một góc tự mình buồn chán uống rượu.
Nếu đã như thế thì anh tự mình đến là được rồi, còn cứ phải kéo cô đến làm cái gì?
Bây giờ cô chỉ muốn thoải mái nằm sõng xoài lên giường, ngủ một giấc thật ngon.
'Henri đang hát hò vừa nhìn thấy Lâm Mặc Ca thì càng hát hưng phấn hơn, nào đâu chỉ thấy dùng mấy từ tan nát cối lòng để hình dung được?
Lâm Mặc Ca kinh ngạc trợn tròn mắt, anh ta không phải là ngôi sao lớn đang hot à?
Sao lại hát khó nghe như thế? Ổ không phải, sao lại khủng bố như thế?
Đập đầu một cái, đột nhiên nhớ lại, Henri là diễn viên cơ mà, không phải là ca sĩ.
Nhưng mà cũng hơi khó lòng tin được.
Dựa vào cái cổ họng này của anh ta, sao có thể như điều gặp gió ở trong giới giải trí được nhỉ?
Đại loại là, đựa vào mặt à?
Mạc Dịch Vân niềm nở rót một ly rượu cho cô, đôi mắt đa tình chớp chớp, nhìn chm chằm khiến cô đỏ mặt.
“Đến nào Tiểu Mặc Mặc, chúng ta uống một ly trước, hôm nay nhất đỉnh không say không. về!”
Lâm Mặc Ca mỉm cười đón lấy ly rượu, ngẩng đầu một hơi cạn sạch.
Chất lỏng chua đắng có thêm tí ngọt theo cổ họng tuổn vào trong bụng, đến cả tâm trạng cũng thoải mái hơn không ít.
“Wow, Tiểu Mặc Mặc của tôi đúng là khác hẳn với số đông, Tiểu Mặc Mặc, tôi phát hiện càng lúc tôi càng yêu cô rồi, phải làm sao đây... Không thì đêm nay đi với với tôi nhé?”
Giọng điệu ngả ngớn, nhưng lại dùng khuôn mặt đẹp trai kinh người thế kia để nói ra lời này, đúng là khiến người khác không thể nào từ chối.
Nói rồi còn nháy mắt với cô một cái, khiến Lâm Mặc Ca say mê thần hồn đảo điên.
Cô mỉm cười, quyến rũ mê người, sát gần vào tai anh ta, nhẹ nhàng nói: “Dẫn tôi về nhà là phải cưới tôi, anh có đám không?”
Nói rồi nhìn Mạc Dịch Vân, đôi mắt quyến rũ, sáng rực rỡ như ánh đèn.
Câu dẫn Mạc Dịch Vân nhìn thẳng muốn rớt mắt ra ngoài, không kiểm được ho sặc.
Nhưng đôi môi mềm mỏng gợi cảm vẫn đang run rẩy, cuối cùng không mở nỗi nữa.
Quyền Giản Li đang buồn bực uống rượu nhìn qua bên kia, con ngươi lạnh nhạt, càng lúc càng u ám.
Lâm Mặc Ca quyến rũ mỉm cười, cô nói lời này cũng chỉ là để đánh vỡ suy nghĩ làm càn của anh ta mà thôi.
Sớm đã biết được, cậu ấm ăn chơi trác táng. như anh ta thế này, thì sao có thể sẽ cưới một người phụ nữ tầm thường như cô làm vợ.
Không, phải nên nói là, bất kể là người phụ nữ như thế nào anh cũng đều không dễ dàng cưới về.
Giống như Quyền Giản Li vậy, đã quen với. cuộc sống một mình, không muốn bị hôn nhân.
Hơn nữa, đối với đám cậu ấm nhà hào môn. thế này mà nói, hôn nhân đều là giao dịch của lợi ích, là gồng xích trong đáy lòng.
Cô nói như thế cũng chỉ để cảnh cáo Mạc Dịch Vân một chút, sau này không được tùy tiện đùa kiểu này với cô.
Nếu nói lời nghiêm túc, anh ta chắc chắn sẽ không nghe.
'“Haha... Cậu hai Vân, khí thế của anh đâu rồi?
Sở Tầm Phong há miệng cười to, không ngờ tới Mạc Dịch Vân không sợ trời không sợ đất, thế có ngày bị trị cho cái nết thu liễm lại, đúng là hiếm có.
Mà vừa hay một bài hát kết thúc, Henri ném micro xuống rồi chạy qua.
Đặt mông xuống ngồi cạnh Lâm Mặc Ca, thuận tay ôm cô vào trong lòng, đôi mắt cười quyến rũ.
Một ánh nhìn khiến đám phụ nữ trang điểm son phấn lòe loẹt bên cạnh mở tròn mắt.
“Lâm Mặc Ca, không ngờ tới cô cũng tới đây, sớm biết thế thì tốt đã biểu hiện tốt hơn rồi...”
Đương nhiên là anh ta nói về bài hát vừa nấy.
“Này này này, ngồi xa chút đi, đừng giành 'Tiểu Mặc Mặc của tôi, chỉ dựa cái cổ họng điếc tone của cậu, đúng thật là không hiểu sao cậu có thể ở trong giới trải trí đến bây giờ”.
Cả mặt Mạc Dịch Vân bất mẫn bĩu môi nói.
“Đương nhiên là dựa vào anh đây xuất sắc tuyệt vời, thêm cả nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành rồi
Henri nháy mắt, đắc ý nói.
“Cậu cũng chỉ có thể lừa đám cô gái ngây thơ, đơn thuần ngoài kia thôi, còn suy nghĩ nhanh nhẹn như Tiểu Mặc Mặc đây thì còn lâu mới thích kiểu như cậu, có phải không Tiểu Mặc Mặc?...”
Mạc Dịch Vân vừa nói vừa kéo Lâm Mặc Ca vào. trong lòng mình.
Không ngoài dự đoán thì lại đụng vào tầm nhìn của Quyền Giản Li ngồi trong góc, trong khoảnh khắc bị ánh mắt sắc lẹm của anh khiến cho run bần bật.
Nhìn người phụ nữ đó bị ba người đàn ông vây quanh, sắc mặt Quyền Giản Li càng lúc càng u ám.
Không nói được là tại sao, nhưng nhìn thấy. cảnh tượng này thì tâm trạng vô cùng không thoải mái.
'Tựa như trong tìm bị thứ gì đó chặn lại, không thể thở được.
'Nhíu mặt hàng lông mày, lại ngắng đầu nốc thêm một ly nữa.
Henri và Mạc Dịch Vân bên này còn đang tranh sủng.
“Tiểu Mặc Mặc, chúng ta vẫn là nên tránh xa người đàn ông chỉ dựa vào nhan sắc để câu dẫn này thì tốt hơn..., chúng ta đi hát tình ca ha...”
Mạc Dịch Vân nói xong liền lôi cô ra khỏi vòng tay của Henri, kéo lên trên sân khấu.
"Tiểu Mặc Mặc, muốn hát gì nào?”
Lâm Mặc Ca nhìn anh ta, ngẩng đầu uống cạn ly rượu.
Thế mà nơi đầu trái tim lại xuất hiện cảm giác bi thương đau lòng.
Còn có một bóng hình mơ hồ nhưng cũng rất quen thuộc.
Đã năm năm trôi qua, Vũ Thần của bây giờ đã trở thành đáng vẻ như thế nào?
Anh của trước kia dịu đàng như thế, tựa tia nắng mặt trời.
'Bây giờ phải chăng cũng giống Mạc Dịch Vân vậy, là một người đàn ông ấm áp?
Hay là giống như Sở Tầm Phong, một dáng vẻ quân tử khiêm nhường, nho nhã khiêm nhường?
Cô lắc đầu, cố nắng đẩy bóng đáng kia ra khỏi. đầu, nhưng cuối cùng vẫn không làm được.
Mạc Dịch Vân thành thạo mở giao diện chọn bài, đột nhiên cô nhất thời nổi hứng, ngón tay thon đài ấn trên màn hình mấy cái, trên màn hình hiện ra một bài hát.
Mạc Dịch Vân ngẩn người, bài này anh ta chưa từng nghe.
“Cậu Vân, thêm một ly nữa nào...”
Cô lắc ly rượu, nhìn anh ta mỉm cười.
Mạc Dịch Vân háo hức cẩm lấy bình rượu rót cho cô, nụ cười hết sức sáng lạn.
Nhạc đạo vừa du đương vừa mang theo chút ưu thương nổi lên, giọng hát trong trẻo như nước của cô cũng cất lên...
“Thế giới bên ngoài cửa sổ chiếc xe, không ngừng lùi về sau, kéo theo tâm trạng của em...
“Em chạy thoát khỏi thành phố nơi có anh, nhưng lại không thoát nổi bóng hình anh...”
“Có vài người vài câu chuyện, rồi sẽ qua thôi, nhưng quên phải cần cả một đời...”
“Nỗi nhớ nhung vẫn còn đó, lúc mà tự cho rằng, để mặc cho năm tháng dần dần ăn mòn em...”
Giai điệu êm điệu nhưng u sầu, tuôn ra tựa dòng chảy.
Từng chút một, bước vào trái tim,
Âm thanh của cô dần trở nên khàn đặc, giống như mèo con vừa thức dậy sau giấc ngủ trưa.
Uể oải, nhưng gợi cảm.
Từng câu từ một, lại giống hệt như chảy ra từ nơi sâu nhất trong trái tim cô, bàn tay cầm lấy. micro vô thức càng lúc càng nắm chặt.
“Anh là nốt chu sa trước ngực đỏ máu của em, nhất định phải dây dưa với em một đời một kiếp. Cho dù thời gian tươi đẹp có trôi đi mất, cho dù hơi thở có ngừng lại, nhưng không có cách nào ngừng lại nỗi nhớ anh...”
“Anh là nốt chu sa trước ngực đỏ máu của em, nhất định một đời một kiếp không xa rời. Nhìn rõ tâm sự của em, khống chế cảm xúc của em, cam tâm trở thành con cờ mặc anh sai khiến...”
Cuối cùng, bài hát cũng hết thúc.
Âm nhạc dần dần dừng lại, trong căn phòng lại vô cùng yên tĩnh.
Dường như đến cả không khí cũng mang theo nét bỉ thương nhàn nhạt.
Dường như tất cả mọi người đều chìm đắm vào tiếng hát tuyệt vời nhưng cũng lạnh giá đó.
Hồi lâu sau Mạc Dịch Vân mới lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng này.
“Tiểu Mặc Mặc, cô hát cũng hay quá đi mất...”
"Nhưng mà, ai là nốt chu sa trước ngực cô thế?"
Nốt chu sa có được nhưng đã đánh mất của cô sao?
Đầu trái tim như bị bóp nghẹn, trong lòng đâng lên một trận chua xót.
Ngón tay nắm lấy micro đã hơi trắng bệch.
Nhưng đột nhiên lại cảm thấy gò má thật lạnh lẽo.
Giơ tay chạm vào, là một mảng ẩm ướt...
Tiểu Mặc Mặc... Sao cô lại khóc rồi?”
Trong chốc lát Lâm Mặc Ca cảm thấy hơi hoảng.
Cô bặm môi: “Có thể là do uống quá say rồi thôi...”
Khi vừa nãy, cô đã uống ba ly liên tục.
Nhưng mà, đầu óc vô cùng tỉnh táo.
Nước mắt của cô, là vì bài hát này.