Vũ Thần...
Hai chữ này, giống như một chiếc chìa khóa, rất dễ dàng, mở ra cánh cửa trái tìm của cô.
Ký ức phút chốc tràn vào khiến cô choáng, váng.
Ngày đó năm năm trước, cô nhớ rất rõ ràng, Lý Chí Minh cả đầu đầy mồ hôi chạy đến tìm cô, nói với cô rằng Vũ Thần đã đến sân bay, sắp phải rời đi.
Chỉ cần cô đi thì có thể giữ anh ta lại.
Đáng tiếc là, lúc đó cô đã không còn tư cách, nào còn tham vọng ước mong gì nữa.
Bởi vì ngày hôm đó, cô đã mang trong mình đứa con của một người đàn ông xa lạ!
Sai một ly đi một dặm, đúng là thiên đường và địa ngục.
'Nhưng mà, căn bản là cô không có quyền lựa chọn, không phải sao?
Lời anh ta nói giống như thổi qua bên tai: “Tôi vốn luôn cho rằng, vấn đề giữa cô và Vũ Thần là do. Lâm Nhược Du, hoặc là do tình yêu của hai người không đủ vững chắc. Nhưng mà hôm nay, tới mới hiểu được, cô vốn không yêu Vũ Thần! Thứ mà cô yêu, là tiền !”
Nói rồi anh ta cười lạnh: “Nếu như lúc ban đầu Vũ Thần cũng có thân thể cao ráo, tiền tài phú. quý như Quyền Giản Li hôm nay, có phải là cô cũng sẽ ở cùng Vũ Thần hay không?”
Lách tách.
Dường như là, âm thanh của trái tim vỡ nát. vụn.
Còn có lòng tự tôn.
Bên khóe mắt, dòng lệ nóng khẽ làm ướt bờ mi, nhưng vẫn giả vờ mạnh mẽ, cắn chặt răng, không để cho nước mắt rơi xuống.
Vấn đề này đến cả bản thân cô, cũng không, biết.
Cũng có thể, vốn là không có kết quả nhỉ?
Nếu như quay lại một lần nữa, cô có chọn con đường như thế nữa không?
Cô cũng thật sự không biết.
Nhưng mà, cô không có cách nào mở to mắt nhìn mẹ mình mất đi vì bệnh tật.
Nếu như lúc đó Vũ Thần có năng lực giúp được cô, vậy thì cô sẽ dựa vào anh không?
Sâu trong đáy lòng nổi lên trận chua xót.
Mọi thứ, đều là nếu như
Thời gian đã chạy đi mất, đều không có cách nào kéo trở lại được.
Bỏ lỡ, chính là đã bỏ lỡ mất rồi.
Bất kể là đuổi theo thế nào, cũng không thể có được một lần nữa.
Cuộc đời của cô đã dơ bẩn hỗn loạn lắm rồi, cô chỉ mong rằng, Vũ Thần, có thể sống khỏe mạnh, hạnh phúc vui vẻ.
Như thế, là đủ rồi.
Hít thở sâu một hơi, khẽ nở một nụ cười, trong con ngươi trong veo không nhìn ra được cảm xúc gì: “Đúng thế, tôi vốn là người phụ nữ như vậy, ai có tiền thì thích người đó, đây chẳng phải là lẽ thường tình à? Con người đều có mục tiêu của riêng mình, anh cũng đâu thể để cho mọi. người đều sống theo cách mà anh thích được...
Nói rồi cô rút tay ra, bước ra ngoài.
“Vũ Thần về nước rồi! Lẽ nào cô không muốn gặp anh ấy sao?"
Bước chân của cô bỗng khựng lại, trái tim bị thắt chặt đau đớn.
Đến cả thở thôi cũng thấy đau rát.
Nhưng cuối cùng cô không nói điều gì, nhấc cao đôi giày cao gót rời đi.
Sau lưng truyền đến một tiếng thở dài.
Lần nữa ném trái tìm của cô xuống tận sâu trong đáy hồ.
Lúc quay về chỗ ngồi, Quyền Giản Li vẫn gií khuôn mặt không có biểu cảm gì ngồi ở đó, cả mặt Lâm Nhược Du nịnh nọt mỉm cười, thấy cô đến. thì lại thay bằng ánh mắt oán hận cay nghiệt.
Lúc này, cô không còn tâm tình để trừng mắt lại.
“Đi thôi Quyền Giản Li đứng dậy cầm áo khoác, đôi chân đài sải bước đi ra ngoài.
Cô cầm túi, cả người ủ rũ đi theo phía sau, nhưng lúc đến trước cửa ra vào thì bị kéo lại.
“Anh làm gì đấy!”
“Thanh toán!”
Anh lạnh lùng liếc nhìn cô, giọng nói cũng. lạnh lẽo không kém.
Lâm Mặc Ca chớp mắt, giờ mới nhớ lại, vừa nãy anh nói để cô mời bữa này.
Mặt nhỏ lập tức xụ xuống, không tình nguyện rút thẻ ra, lúc nhìn thấy con số mấy ngàn trên hóa
đơn, cô cảm thấy tim đau muốn chết.
Một bữa cơm thế mà ăn hết cả gần một tháng lương của cô!
Mà cô vốn chẳng ăn mấy miếng, còn bị người đàn bà Lâm Nhược Du kia hất cho một ly nước vào. mặt.
Đúng là quá đủ rồi!
Nhưng mà, cô vẫn hiểu phép lịch sự tối thiểu.
Cũng không thể nào nổi cáu ngay bây giờ nhỉ?
Cơ mặt đau đớn co rút quẹt thẻ, lúc này mới. bu môi đi ra ngoài.
“Cậu Li, tôi về công ty trước, hãy nhớ về ước hẹn của chúng ta nhé, lúc nào có thời gian thì đến nhà tôi, tôi đợi điện thoại của anh đấy...
Lâm Nhược Du vẫn giữ nụ cười, giống như con thằn lằn dính chặt lên người Quyền Giản Li, không nổ rời đi.
Cuối cùng vẫn là không thể nào ở lại nữa mới lưu luyến không thôi mà ra về.
Lúc trước khi đi, Lý Chí Minh lại nhìn cô với ánh mắt thâm thúy, khiến lòng cô càng thêm rối bời.
Gió thêm thổi qua, làm rối tung mái tóc của
Nhưng cũng thổi loạn trái tim của cô.
Bên kia sớm đã có một hồ nước, gợn sóng lần tăn lần nữa nhấp nhô, từng đợt từng đợt một, xao. động lại xao động...
'Vũ Thần thật sự đã quay về rồi sao?
'Thời gian xa cách năm năm, lần nữa trở lại chốn đau thương này ư?
Người thiếu niên thắp sáng cuộc đời đen tối của cô, có phải, đã trở thành một người đàn ông oai hùng rạng rỡ rồi không?
Bờ vai của người ấy, có phải lại càng rộng hơn rồi không?
Bóng lưng của người ấy, có phải lại càng cao đài hơn rồi không?
Khuôn mặt của người ấy, phải chăng vẫn ấm áp dịu dàng tựa ngọc như lúc ban đầu?
Trong lòng càng chua xót đớn đau.
Đến cả nghĩ về người thiếu niên ấy, cô cũng. cảm thấy đó là xúc phạm anh.
'Người thiếu niên như ánh trăng sáng yên tĩnh đẹp đẽ, còn người phụ nữ yếu đuối đơ bẩn như cô thì có tư cách gì để quan tâm chứ?
Cô biết, Lý Chí Minh tức giận như thế, là vì không thể nhìn nổi.
Có thể là dùng thân phận người ngoài cuộc đứng nhìn thôi, cũng cảm thấy cô quá đáng.
'Tình cảm trọn vẹn sáu năm, thế mà nói bỏ là bỏ.
Nhưng mà, cô thật sự, không còn cách nào. nữa...
Đứng trước cuộc sống, đối với cô mà nói thì tình yêu giống như là truyện cổ tích, lúc ẩn lúc hiện, còn là sự tồn tại thật xa vời, vốn là không. thực tế.
Cô không trách Lý Chí Minh, ngược còn rất cảm ơn.
Những năm nay, là anh ta luôn ở bên cạnh Vũ Thần, ủng hộ anh, cổ vũ anh nhỉ? 'Thực ra, cô rất hâm hộ tình cảm bạn bè giữa những người đàn ông.
Nếu như cô cũng là một người đàn ông, có phải là sẽ có tư cách đứng bên cạnh Vũ Thần, đồng hành cùnganh không?
'Lâm Mặc Ca !”
Đột nhiên, một âm thanh khàn đặc lạnh lẽo thức tỉnh cô, dọa cô giật nảy mình.
Lúc này mới phát hiện mình đã đứng trước cửa xe rất lâu
'Khuôn mặt thâm trầm của Quyển Giản Li ngồi trong nghe, hận không thể kéo người phụ nữ này. lên.
'Từ lúc ra ngoài đến giờ, cô vẫn luôn đứng, ngần người, gọi mấy tiếng vẫn không có phản hồi, người phụ nữ đáng chết này, không phải là vì để cô mời bữa tiêu chút tiền thế mà linh hồn cũng bị đánh bay nhé?
“Ồ, tới đây...”
Cô căng thẳng mở cửa tiến vào, nở nụ cười.
“Không phải là mời một bữa thôi à, có đến mức phải sầu như thế không?”
Giọng điệu của anh rất hờ hững, nhưng lại đốt cháy ngọn lửa giận sâu trong đáy lòng cô: “Nhiêu đây tiền là cả một tháng lương của tôi đấy được chưal Là tiền sinh hoạt của tôi trong mấy tháng. liền đấy! Anh cho là mọi người đều giống như anh, đều không có khái niệm vẻ ti
Nói rồi không nhịn được bĩu môi, tiêu đống tiền này đã đủ để khiến trái tim cô rỉ máu.
Nhưng mà thôi, ai bảo cô có coi như là của đi thay người th
Quyền Giản Li khẽ nhíu mày, liếc nhìn cô một cái: “Đúng là hẹp hòi, mới có mấy ngàn...”
với anh trước,
"Mới có mấy ngàn thì sao, lẽ nào anh muốn dùng tiền thưởng bù vào à?”
Cô mỉm cười chớp mắt.
“Không bù."
Hai từ lạnh giá được thốt ra, nhất thời khiến hy vọng cuối cùng còn sót lại của cô cũng bị vỡ tan tành.
Cô tức giận nghiến răng, nhưng lại bất lực không biết thế nào.
Lúc đang còn muốn chế nhạo thêm vài câu thì điện thoại bỗng rung lên, là Nhạc Dũng gọi tới.
Âm thanh của anh ta vô cùng vui vẻ: “Ngài Li, tìm thấy rồi! À không phải, là cậu chủ nhỏ tự về rồi”.
“Hừ, nó còn biết đường quay về!”
Quyền Giản Li hừ lạnh, âm thanh băng lạnh đến tận xương cốt, nhưng mà lại thả lỏng hơn rất nhiều.
Vẫn may là tên nhóc đó còn biết đường quay về, không xảy ra chuyện gì đáng sợ.
“Ngài Li, ngài đừng giận, có lẽ là ở trong nhà quá ngột ngạt, thế nên cậu chủ nhỏ mới chạy ra ngoài, bản tính trẻ nhỏ vốn ham chơi, quay về là tốt rồi...”
“Nhốt nó với con chó dơ bẩn kia lại cho tôi 'Nhốt không đủ ba ngày thì không cho phép mở ra! Không giáo huấn một trận thì không nhớ được!”
Nhạc Dũng bên kia đầu dây bên kia bị dọa đến mức nói lắp bắp: “Ngài Li, nhốt... nhốt lại thật sao? Cậu chủ nhỏ không dễ dàng gì mới quay lại được, còn có phu nhân chắc chắn sẽ không đồng ý đâu”.
“Anh là người của tôi hay là người của bọn họ? Đến cả ai là chủ còn không phân biệt rõ được sao?
Giọng anh đột nhiên lạnh đi, dọa Nhạc Dũng, nhanh chóng gật đầu: “Tôi biết rồi ngài Li, lập tức đi liền đây!”
Ngắt điện thoại, hàng mi dần dãn ra thoải mái.
Anh cũng chỉ là muốn cho tên nhóc kia nhớ lâu mà thôi, nếu như dưỡng thành thói quen để nó rời khỏi nhà họ Li, sợ là sau thành sẽ thành. chuyện lớn.
Lâm Mặc Ca ngồi trên ghế phụ bị khí thế của anh dọa ngẩn người.
Lễ nào người anh ta muốn tìm đã tìm thấy rồi?
Nhưng tại sao lại nhốt cùng với một chú cún bị bẩn?
Mi mắt nhếch lên, lén liếc nhìn người đàn ông. cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo.
Lê nào người anh ta tìm, là người phụ nữ họ Bạch kia?
Nếu không thì sao nỡ nhốt người phụ nữ đó lại chứ.
Trong lòng có rất nhiều nghỉ vấn, nhưng lại không đám mở miệng hỏi.
Dù sao là chuyện liên quan đến người phụ nữ đó, vẫn là cẩn thận thì tốt hơn.
Cô còn không muốn tự tìm đường chết đâu.
Nhưng mà người đã tìm được rồi, vậy thì không phải là nhiệm vụ của hôm nay đã hoàn thành, cô có thể tan làm về nhà rồi?
Wow! Cuối cùng cũng giải thoát rồi!
Trái tim bị đè nặng vừa nãy, giờ đây lần nữa được bay nhảy.
Thực ra thì, thứ mà cô muốn không nhiều.
Có một công việc ổn định, đi làm, tan làm đúng giờ, sau đó quay về với Nguyệt Nhỉ và mẹ, có một bữa tối ấm áp, thì cũng rất mãn nguyện.
Từ trước giờ cô không trông mong vào những thứ xa vời...
Lúc cô đang ngẩn người thì chiếc xe đã đi qua nửa thành phố.
Tiến vào con đường giải trí phồn hoa nhất kia.
“Xuống xe!"
Âm thanh lạnh lùng kéo hồn cô đang phiêu du bên ngoài về, tắt máy xuống xe, động tác của Quyền Giản Li nhanh chóng, gọn gàng.
Lâm Mặc Ca ngẩn người, quay đầu nhìn, khuôn mặt trong phút chốc xụ xuống.
Lâu Đài Trên Mây?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!