"Đương nhiên là bà nội sẽ chuẩn bị rất nhiều. đồ ăn cho tớ nhưng tớ vẫn thích ăn thịt kho tàu mà bà ngoại làm hơn. Này, Quyền Vũ Hàn sao cậu lại không cho tớ nói với bà ngoại? Ông ngoại thật sẽ làm tổn thương chúng ta ư?”
Hai mắt Vũ Hàn sáng ngời đưới ánh trăng. lạnh lẽo.
"Ùm, dù sao thì chuyện này chỉ có hai chúng, ta được biết, hiểu không?”
“Không thể nói cho mẹ ư?”
'Nguyệt Nhi hỏi lại, cô bé thật sự không hiểu, sao không được nói cho mẹ chứ?
Nhưng lúc làm bài thi Quyền Vũ Hàn được trăm điểm, cậu ấy thông minh như vậy thì chắc chắn những gì cậu ấy nói đều đúng.
Cho nên nghe cậu ấy thì hơn.
“Quyển Vũ Hàn, về sau lúc làm bài thi cậu đi thay tớ được không?”
“Ai bảo cậu thi được một trăm điểm chứ, nếu tớ mà nộp giấy trắng thì chắc chắn mẹ sẽ rất tức giận, hơn nữa còn tổn hại đến hình tượng của tớ, vậy nên lần sau làm bài thi thì tớ sẽ để cậu gặp mẹ
“Quyển Vũ Hàn, cậu ngủ rồi à? Sao lại không. để ý tới tớ chứ..."
Không nghe được câu trả lời, Nguyệt Nhỉ dứt khoát đưa tay nhỏ ra chọc lét cậu.
Đây là điều mà Vũ Hàn sợ nhất, cậu cuộn người lại, cười khanh khách không ngừng.
"Đừng làm loạn! Bà ngoại sẽ nghe thấy đấy.”
“Hừ, ai bảo cậu không để ý tới Nguyệt Nhi!"
Nguyệt Nhỉ rất giỏi bắt nạt người khác, cô bé không tin Quyền Vũ Hàn không sợ mình.
Vũ Hàn co người lại để tránh sự “Tấn công” của Nguyệt Nhi, bất mãn nói: “Cậu là con gái sao có thể nghịch ngợm vậy chứ.”
“Con gái thì sao, Nguyệt Nhi là con gái còn mạnh hơn cả con trai nữa”
'Vẻ mặt Nguyệt Nhỉ đầy tự hào, đôi mắt to tròn của cô bé ngập nước mắt, nghiêm túc hỏi: “Quyền
Vũ Hàn, rốt cuộc thì bao giờ cậu mới về?”
Vũ Hàn lập tức sầm mặt, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng: “Cậu về đi! Không phải là cậu muốn gặp bố ư? Cậu về nhà họ Quyền thì lúc nào. cũng có thể gặp bố, cũng không cần phải lo lắng về bài thi ở nhà trẻ, càng không cần phải lo lắng lúc ăn thịt kho tàu sẽ phải chia cho tớ một nửa. Hơn nữa nhà họ Quyền có rất nhiều đồ ăn ngon, đồ chơi vui, không ai cướp với cậu. Người giúp việc nhà họ Quyển cũng rất nghe lời, cậu muốn bắt nạt ai cũng được.”
Đây là quyết định mà Vũ Hàn đưa ra sau khi cân nhắc kỹ càng.
Vì tính cách Nguyệt nhỉ hoạt bát hơn nên về nhà họ Quyển cũng càng thích hợp hơn.
“Tớ không cần! Tớ muốn ở với mẹ!”
Nguyệt Nhi lập tức từ chối.
Cô bé sẽ không nhường mẹ cho Quyển Vũ Hàn đâu.
Mặc dù cô bé cũng rất nhớ bố và ông bà nội.
Nhưng nếu so sánh với mẹ thì cô bé càng thích mẹ hơn.
“Nghe lời, sáng mai cậu ngoan ngoãn trở về đi.."
“Tớ nói là không!”
Vũ Hàn còn muốn thuyết phục thêm nữa, lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng sột soạt, hai đứa nhỏ. lập tức hoảng sợ...
Khi Lâm Mặc Ca ra khỏi phòng tắm thì phòng. khách đã không có ai.
Chắc mẹ đã về phòng ngủ rồi, còn để điện cho.
Cô thở dài rồi mới thật cẩn thận mở cửa phòng.
'Trong phòng tối đen như mặt, chỉ có ánh trằng chiếu vào, loáng thoáng có thể thấy hình bóng nhỏ bé trên giường.
Cô bước nhẹ, rón rén lên giường, sợ đánh thức đứa trẻ.
“Mẹ... Mẹ về rồi?”
Đứa nhỏ đã mở mắt, chui tọt vào vòng tay
Đứa bé mềm mại còn thoang thoảng mùi sữa lập tức lấp đầy trái tim cô.
Những ấm ức, nhục nhã, đau đớn tức giận cũng lập tức tan thành mây khói.
Đúng vậy, chỉ cần Nguyệt Nhi của cô không sao thì cô cũng không cần gì khác.
Mẹ xin lỗi Nguyệt Nhi, hôm nay mẹ không về ăn cơm với con được.”
Cô ôm chặt lấy đứa nhỏ trong tay, dịu dàng nói.
Đứa nhỏ trong lòng lắc đầu, đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy cổ cô, dụi khuôn mặt mềm mại vào mặt cô
giống như một chú mèo con nghịch ngợm.
“Không sao đâu mẹ...”
Cô khẽ mỉm cười, khẽ hít hương thơm trên người đứa nhỏ, cảm thấy an tâm.
“Nguyệt Nhi... Có phải hôm nay con sợ lắm đúng không? Mẹ xin lỗi, là lỗi của mẹ, mẹ không bảo vệ tốt cho con...”
Nhớ tới đoạn video ngắn kia, còn cả những gì mà Lâm Quảng Đường đã làm, cô cảm thấy lòng mình nhói lên.
“Không sao đâu mẹ... Nguyệt Nhỉ không sợ!”
Đứa nhỏ lại dụi vào lòng cô để an ủi. 'Trong lòng chợt cảm thấy ấm áp, hốc mắt lại đỏ lên.
“Ừm, Nguyệt Nhỉ cảm nhất, mje tự hào về con.”
'Mẹ... Ông ngoại bảo mẹ trộm thứ gì?”
Đứa nhỏ lại mở miệng hỏi.
Vì cậu nghe thấy hết những gì ông ngoại nói. Cho nên mới hơi lo lắng.
Trộm đồ là việc làm xấu.
Nhất là lúc đó ông ngoại mất bình tĩnh đến vậy, chắc chắn việc đó rất nghiêm trọng.
Đầu ngón tay Lâm Mặc Ca run lên, cô ép mình phải bình tĩnh lại, nhẹ nhàng vỗ lưng đứa nhỏ, giọng nói dịu đàng, ấm áp.
“Không sao, không sao rồi, Nguyệt Nhi không. cần phải nghĩ nữa nhé? Mẹ ôm Nguyệt Nhi ngủ được không...”
"Ừm... Chúc mẹ ngủ ngon...”
"Ừm, Nguyệt Nhí ngủ ngon...”
Cô chậm rãi vỗ lưng đứa trẻ, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì trong lòng cô cũng không thể bình tĩnh lại được.
Nếu có thể thì dù liều cả tính mạng cô cũng sẽ không để Nguyệt nhỉ nhìn thấy những thứ xấu xí bẩn thỉu kia.
Đặc biệt là người ghê tởm như Lâm Quảng Đường.
Bây giờ ông ta đã biết đến sự tồn tại của Nguyệt Nhi, chỉ sợ về sau sẽ làm vậy lần nữa
Cô phải nghĩ ra cách mới được...
Đêm, càng lúc càng muộn.
Bốn phía dần yên tĩnh.
Trong tủ quần áo, Nguyệt Nhi tức giận bĩu môi.
Được đấy Quyền Vũ Hàn!
Vậy mà dám nhét cô bé vào tủ quần áo!
Ngày mai Nguyệt Nhi nhất định sẽ đưa cậu trẻ về nhà họ Quyển! Hừi
Trời còn chưa sáng, Lâm Mặc Ca đã bị tiếng. chuông điện thoại đánh thức.
Không muốn đánh thức con, cô ra phòng, khách nghe điện thoại.
Là ông cụ Quyền hẹn gặp cô
Cô nghĩ đây là lúc để nói rõ với ông cụ Quyền.
Có vẻ như cô không hợp ở bên cạnh người đó.
Rốt cuộc thì cú nhảy ngày hôm qua vẫn còn làm cô sợ hãi.
Khi tới nhà hàng đã hẹn, ông cụ Quyền đã chờ sẵn.
Cô bước tới xin lỗi, dù sao thì hẹn rồi mà đến trễ thì vô cùng bất lịch sự
“Xin lỗi, cháu đậy hơi muộn.”
Cô nhẹ nhàng nói.
Ông cụ Quyển nhìn cô không nói gì, ánh mắt như chim ưng không che giấu chút nào.
Cứ thế nhìn chằm chằm Lâm Mặc Ca như thể muốn nhìn thấu cô.
Làm cho cả người cô không được tự nhiên.
Dù sao thì sau nhục nhã ngày hôm qua, lần thấy ánh mắt không thèm che giấu của ngư khác, cô luôn nghĩ đến đám đàn ông bụng phệ ghê tởm kia.
Cà phê trên bàn tỏa ra hương thơm nồng giúp. cho trái tim đang hoảng loạn của cô địu lại đôi chút.
“Nghe nói ở hội nghị đấu thầu thành phố Tuyết hôm qua Lâm thị đưa ra một bản thiết kế cực kỳ hoàn mỹ làm cho giám khảo quốc tế nhất trí thông qua?” Ông cụ Quyền đột nhiên mở miệng, làm cho đầu ngón tay cô run lên vì kinh ngạc.
Hơi gật đầu, sắc mặt cô trở nên tái nhợt.
Quả nhiên không chuyện gì có thể qua được mắt ông cụ Quyền.
Xem ra ngoài gián điệp bên ngoài là cô thì ông cụ còn khó nhiều tai mắt.
“Đêm qua nghiệp chướng kia đưa cô đến trang viên xã giao?” Ông cụ thình lình hỏi một câu.
Cô ngẩn ra, cứng đờ gật gật đầu.
Hôm qua là một cơn ác mộng đối với cô.
Có lẽ, nó sẽ tra tấn cô mãi.
Cô hơi ngước mắt lên, áy náy nói: “Thật xin lỗi, Lâm thị...”
“Lâm Mặc Ca ơi Lâm Mặc Ca, quả nhiên cô không làm tôi thất vọng, có thể âm thầm làm cho nghiệp chướng kia phải ngậm bồ hòn, làm rất tốt! Ha ha ha...”
Tiếng cười sảng khoái làm tai cô run lên, trong mắt đầy sự nghỉ ngờ.
Ông cụ Quyền cười đến đỏ mặt, nếp nhắn ở khóe mắt cũng hiện rõ lên, có vẻ như ông cực kỳ tán thưởng hành động của cô.
“Tôi thật sự muốn tận mắt thấy bộ đạng tức giận của nó, quả thật là rất thỏa mãn... Ha ha... Lâm Mặc Ca, cô làm rất tốt!”
'Trước những lời khen không ngớt, Lâm Mặc Ca cảm thấy bối rối.
“Ông cụ Quyền, tôi thật sự không hiểu ý của ông"
Dù sao thì ông cụ và Quyền Giản Li cũng là bố. con.
Mà cô lại là một “Tên trộm” đã ăn cắp tư liệu của công ty, sao ông cụ lại vui mừng đến vậy sau khi Quyền Giản Li ăn phải quả đắng? Thậm chí... Còn có vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Ông cụ Quyền nhướng mày, khuôn mặt già
nua phấn chấn: “Thật ra ngay từ đầu tôi đã không đồng ý với ý tưởng đấu thầu thành phố Tuyết của nó, mặt dù đấy là ý kiến hay nhưng đáng tiếc nó đã đặt sai tâm tư. Đặc biệt là chữ Tuyết kia, nhìn đã thấy chướng mắt!”
Dứt lời, ông nhìn Lâm Mặc Ca đầy ẩn ý: "Những năm gần đây, tôi nghĩ rất nhiều cách để xóa đi chữ Tuyết trong lòng nghiệp chướng kia nhưng tất cả đều thất bại. Không ngờ lần này lại bị cô lợi dụng chỗ trống, ha ha..."
Lại là chứ Tuyết!
Cô rùng mình, nhưng lại hiểu tâm tư của ông cụ.
Ánh mắt đột nhiên sáng ngời, giọng nói cũng bình tĩnh hơn rất nhiều: “Chẳng lẽ ông không thích cô ta?”
Tâm tư ông cụ Quyền kín đáo: “Nếu cô đã được một ít nội tình, cô phải hiểu rằng từ trước. đến giờ tôi chỉ coi Giai Thiến là con đâu của mình.
“Vậy nên, ngay từ đầu mục đích của ông khi phái tôi đến bên cạnh giám đốc Quyền là để tôi phá hỏng mối quan hệ của họ?” Lâm Mặc Ca do dự nói: “Khiến ông thất vọng rồi, tôi tự biết mình không có bản lĩnh để làm vậy. Hơn nữa... Sau chuyện ngày hôm qua thì tôi cũng chỉ là người chết trong mắt giám đốc Quyền mà thôi...”