Người đàn ông chậm rãi nhìn về phía sau, càng cười tùy ý, tự đắc hơn: “Lấy lòng bọn họ!"
Ọe...
Dạ dày Lâm Mặc Ca co giật dữ dội, đau đến mức cơ thể cuộn tròn.
Giọng nói phía sau lại càng chói tai hơn, tóm lấy cả ruột gan cô.
Cô thực sự đã đánh giá thấp tên đàn ông như như ác ma này!
Hóa ra tất cả những nhục nhã vừa rồi chỉ là thẹ nhàng mà thôi!
món khai
Vậy nên đây là cái giá cho việc xúc phạm anh ta?
Coi cô như gái điếm, nghĩ cô có thể uốn éo dưới thân những tên đàn ông đơ bẩn, đáng khinh đó?
“Không... Tôi không làm được... Chỉ bằng anh giết tôi đi!”
Cô lắc đầu, đôi mắt vốn trong veo như nước suối giờ lại trống rồng không có một chút ánh sáng nào, tràn ngập sự tuyệt vọng. Giống như cuộc sống đen tối của cô lúc này, thê thảm mà không có hy vọng.
Dáng vẻ đáng thương và tuyệt vọng của cô khắc sâu vào trong mắt anh, những ngón tay mảnh khảnh lướt nhẹ trên lưng cô.
Giống như lưỡi dao sắc bén xẹt qua lưng
“Cho cô hai lựa chọn, làm tình dưới thân bọn họ giống người phụ nữ kia hoặc..."
Âm cuối của anh kéo dài, bóp nghẹt trái tim cô.
Sau đó, thả mạnh ra.
““Nhảy xuống từ đây!...”
Nhảy xuống... Từ đây...
Những lời này cứ văng vẳng bên tai cô.
Mà đôi mắt của anh càng ngày càng lạnh lùng, con ngươi không có chút cảm xúc nào. Biến thành một con đao nhỏ sắc bén, khoét trái tìm cô, từng miếng, từng miếng một....
'Trong phút chốc, máu chảy đầm đi
“Vậy nên, cái giá phải trả khi phản bội canh là cái chết ư?”
Cô mở miệng thở đốc, giọng nói khàn đến nỗi chính cô cũng không nghe thấy.
“Đúng vậy, kẻ phản bội chỉ có một đường chết!”
Anh nhìn cô như nhìn vật chết: “Mạng cô, hoặc là mạng của nguwoif nhà cô...”
Người nhà!
Nguyệt Nhi!
Không, không được!
Nguyệt Nhi và mẹ là tất cả của cô, cô tuyệt đối không để họ xảy ra chuyện.
Khóe miệng cô cứng đờ run rẩy, cuối cùng lại biến thành một nụ cười buổn bã.
Vẻ tuyệt vọng trong mắt cũng dần dần biến mất, một cảm giác bi thương dâng trào nên.
Nếu chỉ có cái chết mới có thể xóa tan hận thù trong lòng anh ta thì được thôi.
Vì mẹ và Nguyệt Nhi, cô có thể đi chết!
Cô dùng hết chút sức lực cuối cùng để gượng dậy, buồn bã nhìn ra cửa sổ.
Ha ha, lầu 4 đúng không?
Vậy thì nỗi đau cũng sẽ rất ngắn đúng không?
Thân thể mảnh khảnh run rẩy trước mặt anh. ta, đường như chỉ cần một cơn gió là có thể thổi đi mất.
Mảnh khảnh, nhu nhược.
Nhưng ánh sáng trong mặt cô lại chói lóa, lộng lẫy đến quật cường.
Đôi môi tái nhợt đã bị cô cắn đến bật máu như tô son, làm cho khuôn mặt nhỏ trắng bệch càng thêm quyến rũ.
Đôi tay run rẩy, che đi sự trong sạch cuối cùng, mái tóc đen xõa xuống bờ vai trắng như. tuyết, như ma nữ trong đêm tối.
“Việc tôi làm thì đùng mạng tôi để trả, không. liên quan đến người nhà. Tôi mong anh để yên cho họ...”
Nói đến từ cuối, cô run rẩy đến mức lạc giọng.
Người nhà đúng không? Vậy nên cho tới bây giờ, cô vẫn còn bảo vệ nhà họ Lâm?
Đôi mắt phượng càng thêm âm trầm, anh hừ lạnh, cười giểu cợt.
Người phụ nữ này phải ngu ngốc tới mức nào. thì mới có thể dùng tính mạng để bảo vệ nhà họ Lâm đã bỏ rơi mình?
Cô thấy hết nụ cười lạnh và giễu cợt của anh.
Cuối cùng, cô nở nụ cười thê lương, đứt khoát đi đến ô cửa sổ nhỏ kia, sau đó nhảy xuống...
Không do dự, cũng không chẩn chừ chút nào,
Cứ như vậy, cô biến thành một vật nặng, rơi thẳng xuống dưới...
có có tiếng động rất lớn, làm kinh động vài người đàn ông đang vui vẻ.
'Tất cả đều thay đổi vẻ mặt, cực kỳ hoảng. sợ.
"Giám đốc Quyền... Thư ký nhỏ của anh sẽ không... Nhảy lầu thật chứ?”
“Nếu phóng viên biết được thì tiêu rồi!”
“Bọn họ sẽ làm lớn chuyện lên...”
mặc lại quần áo, chỉ sợ có dính líu đến chuyện gièm pha này.
Dù sao thì mỗi người đều có thân phận không bình thường, nên không thể để loại chuyện nhỏ này chôn vùi sự nghiệp của mình được
Quyền Giản Li giả vờ như không nghe thấy gì, im, im lặng đứng dậy.
Khuôn mặt vẫn lạnh nhạt, thờ ơ như mọi khi.
Trong con ngươi u ám kia không có một chút. cảm xúc nào.
Dường như người vừa nhảy xuống không phải là người mà chỉ là một chiếc lá rơi.
Lớp thạch cao bó ở chân đã được tháo ra, nhưng chân anh vẫn chưa lành hẳn.
Lúc đi vẫn khó khăn như trước.
Anh cắn răng đi vài bước ngắn ngủi, cuối cùng khó khăn dựa vào cửa sổ.
Anh cụp mắt, thu hết nỗi cô đơn của màn đêm.
Dưới màn đêm đen kịt, bóng dáng trắng như tuyết tỏa ra ánh sáng đột nhiên lọt vào tầm mắt đẹp đến rung động lòng người.
“Giám đốc Quyền, anh cũng quá xúc động rồi..."
Trong lúc hỗn loạn, đám đàn ông hốt hoảng
mặc lại quần áo, chỉ sợ có dính líu đến chuyện gièm pha này.
Dù sao thì mỗi người đều có thân phận không bình thường, nên không thể để loại chuyện nhỏ này chôn vùi sự nghiệp của mình được
Quyền Giản Li giả vờ như không nghe thấy gì, im, im lặng đứng dậy.
Khuôn mặt vẫn lạnh nhạt, thờ ơ như mọi khi.
Trong con ngươi u ám kia không có một chút. cảm xúc nào.
Dường như người vừa nhảy xuống không phải là người mà chỉ là một chiếc lá rơi.
Lớp thạch cao bó ở chân đã được tháo ra, nhưng chân anh vẫn chưa lành hẳn.
Lúc đi vẫn khó khăn như trước.
Anh cắn răng đi vài bước ngắn ngủi, cuối cùng khó khăn dựa vào cửa sổ.
Anh cụp mắt, thu hết nỗi cô đơn của màn đêm.
Dưới màn đêm đen kịt, bóng dáng trắng như tuyết tỏa ra ánh sáng đột nhiên lọt vào tầm mắt đẹp đến rung động lòng người.
Rõ ràng là tư thái nhục nhã và thảm thiết nhưng lại giống như tiên nữ trong đêm trăng, sạch sẽ, kiểu diễm, không nhiễm bụi trần.
Trong đầu anh đột nhiên hiện lên nụ cười bi thương của cô trước khi nhảy xuống, trái tìm như bị thứ gì đó đâm vào, đập mạnh liên tục.
Ngay cả hơi thở cũng loạn nhịp.
Anh giơ tay, châm một điếu thuốc và rít một nơi thật đài.
Mùi thuốc lá cay nồng làm anh sặc đến chảy. nước mắt nhưng đầu óc lập tức thanh tỉnh.
Làn khói lượn lờ trên đầu ngón tay, Đầu ngón tay sương khói chậm rãi dâng lên, che đi đôi mắt lãnh đạm của anh.
Dường như trong một khoảnh khắc, trong đôi
mặt vô cùng lạnh nhạt kia có một chút thương hại chợt lóe lên. Thân thể mềm mại như hoa anh đào trắng kia khắc sâu trong đôi mắt của anh, đâm vào tim anh làm anh đau đớn... Bầu trời đêm yên tĩnh không tiếng động, những vì sao tỏa sáng rực rỡ khắp bầu trời. Thế gian bao lần luân hồi, trải qua muôn vàn
sinh tử. Những ngôi sao này cũng như bình thường, từng ngôi tỏa sáng, không thay đổi chút nào. Chúng vốn chỉ là những vật lạnh lùng, không có sự sống, chỉ là thế nhân lại tự tiện phán đoán rằng chúng cũng có sinh mệnh mà thôi. Lâm Mặc Ca cứ như vậy trơ mắt nhìn những. ngôi sao không có sinh mệnh, không có cảm xúc mà vẫn tỏa sáng đó, đôi mắt cô trống rỗng.
Có lẽ là cô đã chết rồi?
Hay là hồi quang phản chiếu trước khi chết?
Ngay lúc này cơn đau dữ dội từ cơ thể làm cô đau đến chết lặng.
Hóa ra nhảy xuống từ lầu 4 sẽ có cảm giác thế này.
Thời gian quá ngắn, cô cũng không cảm nhận được tiếng gió bên tai.
Nhưng tốc độ cực nhanh lại làm cô ngạc nhiên.
Dường như trong khoảnh khắc vừa rồi, linh hồn của cô cũng bị tách rời.
Cửa sổ vẫn sáng đèn.
Tỏa ra ánh sáng dịu đàng và ấm ái
Nhưng trái tìm cô lạnh băng, không có chút hơi ấm nào.
Cô có thể cảm giác được đòng máu chảy ra từ trái tìm mình đang nhanh chóng tách ra khỏi cơ thể, rút đi sức sống của cô từng chút một...
Đột nhiên, một bóng người cao lớn xuất hiện trong tầm mắt.
Tư thế tao nhã, điểm đạm không giống người thường.
Thậm chí, cô có thể thấy cử chỉ hút thuốc của anh ta.
Gió đêm thổi qua, thổi bay làn khói mờ ảo, đôi mắt đen lạnh lùng không cảm xúc kia đễ đàng. làm tan nát trái tim cô.
Bụp.
Trái tim cô hoàn toàn tan nát.
Tan nát dưới sự lạnh lùng, tàn nhẫn của anh.
Những giọt nước mắt mà cô cố nén hồi lâu cuối cùng cũng trào ra, làm ướt đẳm gò má cô.
Giây tiếp theo, một chiếc áo khoác nặng nề bao lấy cơ thể cô.
Khuôn mặt trung thực của Nhạc Dũng hiện ra.
'“Thư ký Lâm, cô không sao chứ? cơ thể còn cử động được không?”
Giọng nói quen thuộc đã lâu kéo linh hồn đang tách ra khỏi cơ thể của cô lại, cô đột nhiên giật mình như nhận ra điều gì đó.
Thấy cô vẫn không nhúc nhích, Nhạc Dũng khẽ thở dài: “Thư ký Lâm đừng trách tôi nói nhiều, chuyện lần này cô đi quá xa rồi. Từ trước đến nay ngài Li ghét nhất là bị người khác phản bội, đặc biệt là người bên cạnh, tức giận thế này ngay cả tôi cũng có thể hiểu được. Huống hồ, thứ cô lấy là bản vẽ đấu thầu của thành phố Tuyết, cô phải biết rằng Thành phố Tuyết cũng giống với vườn Trúc Tuyết, có ý nghĩa quan trọng với ngài Li, đây là lễ vật mà ngài ấy muốn tặng cho cô Bạch...
Hài, lần này cô đã đụng đến vảy ngược của ngài ấy..."
Lễ vật của cô Bạch?
'Trái tim cô run lên, cô lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
Cô Bạch là người phụ nữ tên Bạch Nhược
Tuyết trong miệng các phóng viên?
Thành phố Tuyết.
Vườn Trúc Tuyết.
Ha ha, hóa ra là như thế.
Chữ Tuyết tự, đương nhiên là lấy từ ba chữ Bạch Nhược Tuyết.
Vậy thì Trúc...
Đột nhiên nghĩ ra gì đó làm cho cô sững người.
Quyền Giản Li, lấy đầu chữ Giản, đó là Trúc...
Tư duy thật tốt. “Nếu lần này cô gây ra chuyện khác thì có lẽ ngài Li sẽ phạt nhẹ hơn. Nhưng cô không nên đánh chủ ý vào chuyện đấu thầu thành phố Tuyết, đấu thầu thành phố Tuyết là chuyện mà ngài Li bỏ ra rất nhiều tâm huyết...”
Nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, trong lòng Nhạc Dũng cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Cô nở nụ cười bi thương: “Người tôi không. nên động vào là cô Bạch đúng chứ?”
Nghe câu hỏi này của cô Nhạc Dũng lập tức cứng họng.
Hơi hối hận vì mình nhiều chuyện.
Lâm Mặc Ca đau lòng, quả nhiên cô đoán đúng rồi.
Nhạc Dũng là người trung thực nên chắc chắn. sẽ không nói dối.
Cho nên anh taim lặng chính là ngầm đồng ý.
Trái tim vỡ nát rơi đầy đất, cô không nhặt nổi nữa.
Cô đột nhiên cảm thấy cơ thể mềm nhữn, ngã xuống rồi loạng choạng đứng lên, nhìn đệm bơm. hơi phía dưới, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Nhạc Dũng đưa tay đỡ lấy cô, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Thật ra ngay từ đầu thì đây cũng chỉ là một hình phạt mà thôi. Ngài Li đã bảo tôi chuẩn bị một
chiếc đệm bơm hơi ở dưới... Thư ký Lâm, may mà cô chọn đường này, nếu không thì...”
Nếu không thì...
Cô sẽ đánh mất sự trong trắng dưới thân những ông già đó ư?
Dạ dày lại co giật lần nữa, hơi lạnh đột ngột dâng lên từ lòng bàn chân.
Hóa ra tất cả những sỉ nhục hôm nay mà cô phải chịu ở trong lòng người kia chỉ là trừng phạt và thử lòng mà thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!