Quyền Giản Li di chuyển xe lăn, từ từ rời đi.
Nhưng lúc anh mở cửa ra, phía sau truyền đến giọng nói của ông cụ, nghe còn già nua hơn lúc nãy, đường như mang theo sự mệt mỏi.
“Mày không lấy cổ phần trong tay thằng cả không được sao?”
Bàn tay mở cửa hơi ngừng lại, nhưng không hể có chút do dự: “Phải, không lấy không được.”
Ông cụ Quyền thở dài một hơi nặng nề, trong. mắt tràn đầy thê lương.
Có lẽ ông đã già thật rồi.
Nếu không thì sao lại cảm thấy mệt mỏi như vậy?
“Cả nhà thằng cả đã đi ra nước ngoài theo ý của mày rồi, nhiều năm như vậy cũng chưa từng nhúng tay vào chuyện của công ty. Chẳng lẽ mày cứ muốn đuổi cùng giết tận mới được sao? Hơn nữa nó cũng là anh cả của mày mài”
Hay cho một câu anh cả!
'Nhưng không biết một tiếng anh cả này lại là nỗi đau sâu nhất trong lòng Quyền Giản Li.
Đôi mắt phượng đột nhiên tối đi, giọng điệu càng lạnh nhạt hơn.
“Tôi chỉ làm theo vụ đặt cược. Huống chỉ trước giờ tôi chưa từng thừa nhận anh ta là anh cả của tôi.”
Quyền Giản Li xoay tay nắm cửa, hừ lạnh một tiếng: '“Trước mặt lợi ích, tình thân nhẹ như rác, đây không phải là do ông dạy tôi sao?”
Nói xong, anh không ở lại thêm nữa mà đi thẳng ra ngoài.
Ông cụ Quyền ngã ngồi xuống ghế, gương mặt đầy nếp nhăn mau chóng trở nên già nua.
Giống như trong phút chốc đã già đi mười tuổi
Quả nhiên anh vẫn cảm giận ông...
Lúc này, ở bên ngoài khu thành cổ, một bóng, người đi từ xa đến gần, chạy đến gương mặt nhỏ đỏ bừng, không ngừng thở đốc.
Giày cao gót đế mảnh đạp trên đường, phát ra tiếng động rõ ràng lại gấp rút.
Sau khi Lâm Mặc Ca nhận được điện thoại của mẹ là Vương Vân thì vội vàng gọi xe qua đây.
Nhưng bởi vì con đường gần khu chung cư đang thi công, nên cô không thể không xuống xe rồi chạy từ đó về đây.
Cô đứng dưới lầu, thở đốc từng hơi.
Quả nhiên là già rồi, cơ thể không bằng trước đây.
Mới chạy có mấy bước mà đã mệt đứt cả hơi.
Lâm Mặc Ca đưa tay lau mồ hôi trên trán, bình ổn lại tâm trạng, rồi mới đi lên lầu.
Lúc nảy khi ở ngoài khu chung cư, cô nhìn thấy chiếc BMW màu đen quen thuộc kia, trong lòng hơi phức tạp.
Nhưng những gì nên đối mặt thì cuối cùng. vẫn phải đối mặt.
Hơn nữa cô cũng phải vì mẹ mình.
Cửa nhà không đóng chặt, mở ra một khe hở.
Giọng nói từ bên trong truyền ra khiến tim Lâm Mặc Ca siết chặt.
“Quảng Đường à, ông khoan gấp, một lát nữa Mặc Ca sẽ về ngay. Trong điện thoại tôi đã nói là ông sẽ qua đây, chắc chắn nó sẽ lập tức bỏ lại công việc mà chạy đến đây. Con bé đó vẫn luôn rất cẩn thận.”
“Hừ, đã nửa tiếng đồng hồ rồi!”
Lâm Quảng Đường hừ lạnh một tiếng, nhưng lại khiến đầu ngón tay Lâm Mặc Ca run lên, cả người tiến vào trạng thái cảnh giác.
Chuyện này không thể trách cô, nhiều năm qua, mỗi lần gặp bố cô đều như vậy.
Cũng có thể xem là cơ chế nho nhỏ để tự bảo vệ mình.
“Nào, ông uống ly trà trước, đợi thêm một chút đi...”
Lúc Vương Vân đang ân cần khuyên Lâm Quảng Đường uống trà thì nhìn thấy con gái đang, đứng ngoài cửa, trên mặt bỗng chốc nở nụ cười rạng rỡ.
“Ông xem, không phải là về rồi sao. Mặc Ca, mau vào đây, bố con đến thăm chúng ta này. Ông, ấy vừa ra ngoài đã đến thăm chúng ta trước tiên, con xem, còn mang nhiều đồ đến như vậy... Bố con vẫn nhớ đến hai mẹ con chúng ta..."
Thuận theo ánh mắt của mẹ, Lâm Mặc Ca
Chắc hẳn là mấy món đồ bổ rồi.
'Hơn nữa còn là mấy món quà mà ông ta nhận từ người khác trước kia.
Trong lòng Lâm Mặc Ca không ngừng cười lạnh, cũng chỉ có mẹ cô mới ngốc nghếch như vậy, xem tất cả những gì người đàn ông này tặng. thành đồ quý báu.
Cô lại nhìn quanh căn phòng, cũng may Nguyệt Nhi không có ở đây.
Tuyệt đối không thể để Lâm Quảng Đường, biết chuyện của Nguyệt Nhi.
Lâm Mặc Ca thẩm thở phào một hơi, quay. đầu, cẩn thận đón lấy đôi mắt lạnh nhạt, ngập ngừng một lúc lâu mới gọi: “Bố...”
Cảm giác đó giống như rơi vào hầm băng, trong mùa đông, từ đầu đến chân đều lạnh lẽo đến tận xương tuỷ.
Nhìn thấy người đàn ông này, cô lại nhớ đến những ký ức không vui kia.
Và cả gương mặt không biết xấu hổ của ông ta hôm ở trong nhà tù.
Nhưng nể mặt mẹ mình, cô không thể không gọi ông ta tiếng bố này.
Đúng là logic nực cười.
Lâm Quảng Đường hừ lạnh một tiếng, trong. mắt tràn đầy tính toán.
“Con bé ngốc, còn ngẩn ra đó làm gì, mau ngồi đi, một lát cả nhà chúng ta ra ngoài ăn bữa cơm. Một nhà ba người chúng ta lâu lắm rồi không ngồi chung ăn bữa cơm đoàn viên, cứ xem như chúng mừng bố con...”
“Mẹ! Bên con còn có việc, bắt buộc phải trở về ngay...”
Lâm Mặc Ca kịp thời cắt ngang lời mẹ cô.
Bảo cô ngồi chung với người đàn ông này ăn 'bữa cơm, sợ là cô sẽ không tiêu hoá nổi mất.
Quả nhiên, sắc mặt của Lâm Quảng Đường đen đi: “Hừ, công việc gì mà bận như vậy, đến thời gian ăn bữa cơm cũng không có?”
“Xem con kìa, ăn có bữa cơm thôi mà... Nói với sếp của con một tiếng, sếp con không phải rất quan tâm đến con sao...”
Vương Vân nở nụ cười lúng túng, nói.
Lâm Mặc Ca ngẩn ra một lúc, lập tức phản bác: “Mẹ, lời này mẹ nghe ai nói thế?”
Lúc này Vương Vân mới biết mình đã lỡ lời, mau chóng ậm ờ che lấp: “Mẹ chỉ là thuận miệng, nói vậy thôi... Còn không phải là vì thấy bố con nên vui sao.”
Lúc này Lâm Quảng Đường cũng thu lại sự tức giận, trên mặt khó có khi lộ ra nụ cười không tự nhiên, trông vô cùng cứng đờ.
“Mặc Ca à, bố nghe Nhược Du nói, bây giờ con là thư ký của tổng giám đốc Quyền hả?”
Lộp bộp.
Đáy lòng Lâm Mặc Ca trầm xuống, bà chị Lâm Nhược Du này chắc chắn sẽ không bỏ qua tỉn tức bùng nổ như vậy.
Nói không chừng cô ta còn đậm mắm thêm muối rồi kể chuyện hôm đó cho Lâm Quảng Đường nghe rồi.
Nếu không thì hôm nay ông ta sẽ không cố tình chạy đến đây một chuyến.
Quả nhiên, sức người thật là đáng sợ.
Lâm Mặc Ca hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, gật đầu.
Thấy cô thừa nhận, Lâm Quảng Đường giống như rạng rỡ hẳn, trong mắt phát ra ánh sáng.
“Mặc Ca à, con biết bao nhiêu về buổi đấu thầu ở Tuyết Thành của công ty tụi con?”
Một câu nói đã ném thẳng Lâm Mặc Ca xuống vực sâu.
Quả nhiên đây mới là mục đích chính mà ông, ta đến đây.
Cô đột nhiên nhớ ra, lần trước trong phòng làm việc, cô đúng là có nhìn thấy một tờ đanh sách tham gia đấu thầu ở Tuyết Thành, mà bên trong hình như không có nhà họ Lâm.
Chỉ là lúc đó cô không để ý, bây giờ xem ra khi đồ Lâm Nhược Du xuất hiện trong phòng làm việc chắc hẳn cũng là vì liên quan đến chuyện này.
**Tôi mới vào công ty không bao lâu, không biết nhiều về chuyện này”. Cô hờ hững nói, không, muốn cho ông ta tỉa hy vọng nào.
Hàng mày Lâm Quảng Đường nhướng lên, muốn nổi giận, nhưng lại cố gắng nhịn lại.
Ông ta vẫn chưa quên, hôm nay ông ta đến. đây để “cầu xin” người khác.
Ông ta ráng nặn ra nụ cười ha ha, thân mật kéo tay Lâm Mặc Ca.
“'Mặc Ca à, con cũng biết đó, từ khi bố vào tù, công ty đã trở thành cái vỏ rỗng, không còn ổn định nữa. Nói câu không đễ nghe thì là bây giờ chỉ cần gặp chút tác động là sẽ phải phá sản ngay. Chẳng lẽ con trơ mắt nhìn nhà họ Lâm phá sản? Khiến mẹ con phải theo bố chịu khổ, lưu lạc ở đầu đường xó chợ sao?”
Ha ha, trong lòng Lâm Mặc Ca cười lạnh một
Mấy năm nay cô và mẹ vẫn luôn lưu lạc đầu đường xó chợ mà.
Đã có lúc nào hưởng được chút phúc của ông, ta chứ?
Ông ta nói ra được những lời trái lòng này, sao. không sợ bị sét đánh thế?
'Thấy cô hờ hững rút tay về, Lâm Quảng Đường vẫn cười xán lạn: “Bây giờ chỉ cần nổi bật trong. cuộc đấu thầu ở Tuyết Thành, lấy được dự án này, thì mới có thể khiến công ty chết đi sống lại... Nhà họ Lâm chúng ta mới có hy vọng hồi sinh...”
Nói rồi ông ta dùng mắt ra hiệu cho Vương Vân.
Vương Vân hiểu ý, mau chóng kéo tay Lâm Mặc Ca cầu xin: “Mặc Ca à, con giúp bố con ải, bây giờ ông ấy cũng vì không còn cách nào khác. Dù sao chúng ta cũng không thể nhìn tâm huyết cả đời của bố con bị huỷ hoại trong chốc lát mà, đúng không?”
Đầu mày Lâm Mặc Ca nhíu chặt, đến gương mặt tươi cười của mẹ cũng trở nên xa lạ trong mắt cô.
Tim cô âm ỉ nhói đau.
Từ nhỏ đến lớn đều như:
Bố cô luôn lạnh nhạt với cô, trước giờ chưa từng nhìn thẳng vào cô.
Hai mẹ con nhà họ Lâm lại càng sỉ nhục và dần vặt cô, cô cũng có thể vượt qua từng thứ một.
Nhưng thứ khiến lòng cô lạnh lẽo nhất là mẹ của cô.
Từ nhỏ đến lớn, bà luôn ân cần đạy bảo cô rằng không được phản kháng.
Chỉ được nghe lời phục tùng, sống cuộc sống bảo sao nghe vậy.
Bởi vì mẹ cô vô cùng yêu người đàn ông này, cam lòng vì ông ta mà trả giá tất cả.
Lâm Mặc Ca nắm chặt đấm tay, trầm giọng nói: “Tôi thật sự không biết rõ chuyện về buổi đấu thầu ở Tuyết Thành, hơn nữa ông cũng đề cao năng lực của tôi quá rồi. Tôi chỉ là một thư ký nhỏ, đến một câu cũng không thể nói trước mặt tổng. giám đốc Quyền, thực sự không giúp được cho. ông.
Lời nói lạnh nhạt, từ chối một cách đứt khoát.
Cũng thành công khiến cơn giận của Lâm Quảng Đường bốc cháy.
Bộp!
Ly trà bị đặt mạnh lên bàn, nước trà văng tung toề.
'Vương Vân giật mình một cái, mau chóng trấn an: “Quảng Đường, ông đừng tức giận, cẩn thận hại tới sức khoẻ.”
Sau đó bà lại xoay người, trách móc con gái: * Mặc Ca, con cũng thật là, nếu như con có thể giúp thì giúp bố con một tay đi, đều là người một nhà, cần gì phải cố chấp như vậy.”
Đấm tay của cô ngày càng siết chặt, tim cô cũng ngày càng lạnh đi.
Giữa cô và người đàn ông này, mẹ cô luôn luôn chọn người đàn ông này.
Có lẽ là vì nể mặt mình đang cầu xin cô, hoặc là vì thân phận bây giờ của Lâm Mặc Ca đã khác trước.
Nên cuối cùng Lâm Quảng Đường vẫn đè cơn giận xuống, căm phẫn nói: “Mày đừng hòng giả vờ lừa gạt tao, Nhược Du đã nói rồi, quan hệ của. mày và tổng giám đốc Quyền không bình thường. Mày giờ trò trong nước trà của cậu ta, chọc giận cậu ta mà cũng không bị đuổi việc, đủ để chứng minh cậu ta có ý với mày. Vì vậy nếu mày ra mặt thì chuyện này chắc chắn có thể dàn xếp...
Quả nhiên, cô biết ngay chuyện ngày hôm đó sẽ bị Lâm Nhược Du nói ra với cách thức khoa trương hơn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!