Lần này cô sẽ phải chết thật sao?
Ngay cả một chút lý trí còn sót lại cũng đang ngày càng xa dần...
"Đáng chết!"
Một tiếng mắng rất khẽ tựa như truyền từ rất xa ra
Hình như nghe hơi quen.
Mí mắt cô nặng như đeo chì, một chút cũng. không mở ra được.
Sau đó, cả người cô nhẹ bằng, rơi vào một cái ôm vững chắc. Ấm áp và yên tâm từ cái ôm kia truyền tới khiến cô không nhịn nổi muốn hấp thu càng nhiều hơn...
"Lâm Mặc Ca! Có nghe thấy tôi nói gì không?"
Lời nói lo lắng xen lẫn địu đàng truyền từ đỉnh đầu xuống, từng tiếng từng tiếng đâm vào màng nhĩ của cô.
Trong lòng cả kinh, cảm giác tuyệt vọng dừng lại, dần dần khôi phục.
Ẩm ầm ẩm!
Trái tim đập mạnh mẽ.
Chậm rãi mở mắt ra, một khuôn mặt lạnh lùng tuyệt đẹp của phái nam đập vào mắt. Đôi mắt
đen nhánh của anh tràn ngập lo lắng và quở trách, khiến cô chợt cảm thấy mất lòng phòng bị.
Nước mắt trào ra.
Quyền Giản Li.
Tại sao lại là anh?
Dưới cơn mưa đêm đẩy tuyệt vọng, sau khi cô bị người mình thích nhất, tin tưởng nhất phản bội, lúc cô bị cả thế giới từ bỏ thì vì sao, lần nào cũng là anh ta tới cứu cô?
Giống như lúc ở Hy Lạp, lúc cô bị nước biển mênh mông nhấn chìm, anh ta giống như thiên thần bay xuống từ trên trời.
Vì sao mỗi lần cô gặp chuyện không may, khi cô bị đẩy xuống từ vực thẳm, sắp mất mạng thì đều là anh ta xuất hiện trước mặt cô, cứu cô, đoạt lại cô từ trong tay thần chết?
Vậy nhưng người đàn ông tựa thiên thần này lại là người ném cô vào địa ngục năm năm trước!
Hóa ra, ác ma và thiên thần cuối cùng đều là một người.
Chỉ là thời gian và địa điểm xuất hiện khác nhau mà thôi.
Thấy cô mở mắt, trái tỉm đang treo cao của Quyền Giản Li mới thả lỏng hơn một chút. Có trời mới biết khi vừa nhìn thấy cô nằm thoi thóp trên mặt đất, trái tim anh đau thắt lại!
Nếu người phụ nữ này rời khỏi anh, hoặc là xảy ra chuyện gì trước mặt anh... Thì anh thực sự không dám nghĩ tới!
Mưa rơi như trút nước, ngày càng mãnh liệt.
Anh muốn đặt cô ngồi cạnh ghế lái, nhưng cô cứ như bạch tuộc ôm chặt cổ anh vậy, một giây cũng không muốn buông tay. Tựa như một đứa bé sợ bị người ta bỏ rơi!
Đôi mắt đen nhánh của anh hơi co lại, đóng cửa xe đối diện ghế lái, đi vòng qua ghế lái xe, ôm chặt cô cùng ngồi chung.
Quần áo của cả hai đều đã ướt sĩnh, nước mở trên người chảy từ ghế ngồi xuống dưới chân, chẳng mấy chốc đã tạo thành một vũng nước nhỏ.
Quyền Giản Li hơi cau mày, anh ghét nhất trời mưa, càng ghét hơn cảm giác bị bẩn cả người.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt không có chút máu, cô dính sát vào người anh, muốn hấp thu nhiệt độ duy nhất kia. Cả người bị nước mưa giội rửa vẫn còn đang run lẩy bẩy, như một con thỏ bị dọa sợ vậy.
Anh thuận tay chỉnh nhiệt độ lên mức cao nhất, nhìn thoáng qua người đang co ro trong lồng ngực mình, bất đắc dĩ thở dài.
Lửa giận lúc đi tìm cô đã tan thành mây khói ngay khi nhìn thấy cô lúc sáng sớm rồi.
"Được rồi, đừng khóc nữa, cả thế giới đều đang khóc cùng cô, cô xem có có nhiều mặt mũi tới nhường nào."
Giọng nói khàn khàn của anh không hề mang theo lửa giận, chỉ có tràn đầy vẻ an ủi và đau lòng.
Bàn tay ấm áp của anh chậm rãi vuốt ve sống lưng cô, muốn cô an tâm, bình tĩnh hơn.
Anh chưa bao giờ thấy cô ấy khóc nhiều như vậy, do hai người kể cận quá sát nhau, cơ thể đang căng thẳng và run rẩy của cô hoàn toàn truyền sang người anh. Còn có sự khiếp sợ và vô dụng trong đôi mắt cô đã chứng tỏ đêm nay cô đã bị thứ gì đó kích thích mạnh!
Nếu không với tính tình không chịu khuất phục của cô gái nhỏ, căn bản sẽ không bị dọa tới mức này
''Đã xảy ra chuyện gì? Có ai bắt nạt cô phải không?"
Vừa rồi lúc anh lái xe tới đây, rõ ràng nhìn thấy có một bóng người mặc áo mưa. Bóng người đó hình như đang xảy ra xích mích với cô ấy, sau khi đẩy cô ấy xong đã chạy mất.
Bởi vì lo cho sự an toàn của cô nên anh mới không tiếp tục truy xét nữa.
Giờ nghĩ kỹ lại, khả năng lớn có liên quan tới bóng người kia.
Tiếng khóc của cô gần như không chống đỡ được nữa, nước mắt rơi đầy mặt. Vẫn ôm chặt anh như một con bạch tuộc.
Dường như đây là lần đầu tiên người phụ này chủ động ôm anh.
Đây vốn không phải trải nghiệm tồi tệ gì, nhưng không ngờ lại rơi vào trường hợp này.
"Được rồi, đừng khóc nữa, cứ để như vậy thì cô sẽ bị cảm đó. Thay quần áo ướt ra trước đã!" Tuy dùng giọng điệu ra lệnh nhưng cũng rất dịu dàng.
Nhưng cô vẫn ôm chặt anh như cũ, cứ như thể không nghe thấy anh nói gì vậy.
Khẽ thở đài một hơi, vươn tay ra muốn giúp cô thay đổ. Nhưng cô lại thiếu tự nhiên ưỡn người, xoẹt.
Bộ quần áo bị ngâm nước vô tội bị kéo rách dưới bàn tay cứng cáp của anh.
Anh đột nhiên hốt hoảng: "Đừng trách tôi, là do chất lượng quần áo của cô quá kém!"
Chất lượng kém chỉ là cái cớ, tựa như một đứa trẻ con làm sai không đám nhận vậy. Nhưng anh quên mất rằng mỗi lần quần áo của cô gặp phải anh đều mang số mệnh giống nhau.
Vứt mảnh vụn quần áo sang một bên, chỉ còn lại quần sooc bò và áo lót màu trắng tỉnh.
Ực.
Ngài Li nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác bụng dưới nóng lên suýt nữa thì thất thủ.
Chết tiệt!
Suốt một tháng không nhìn thấy cô, khi đối diện với An Giai xinh đẹp và Bạch Nhược Tuyết anh không hề có suy nghĩ gì. Nhưng bây giờ chỉ mới nhìn thấy cơ thể của người phụ nữ này thôi là anh lại không khống chế được dục vọng của mình!
Cô ấy mềm yếu không xương, gầy nhỏ, mỗi một mảnh da thịt đều có thể tùy ý phá hủy ý chí mạnh mẽ của anh.
Cũng do nóng lên nên anh chợt nhớ tới một chuyện quan trọng. Rằng trên xe anh không hề có quần áo để thay!
Bàn tay đang định cởi quần soóc bò chợt dừng lại. Nhìn lại người mình đã lây dính chút ánh sáng của cô, áo sơ mi ướt sũng tích nước, thở đài một hơi.
Thôi, vẫn nên về nhà ngâm nước nóng tắm cho xong, ở đây dày vò như vậy cũng không có tác dụng gì.
Kéo dây an toàn qua, cố định lại thật chặt bao gồm cả người trong lòng.
Khiến cơ thể của cả hai càng sít lại gần nhau hơn...
"Dẫn cô quay về Trúc Tuyết tắm rửa thay. quần áo trước, nếu cứ để như vậy thì hai chúng ta đều bị cảm mất!"
Giọng nói địu dàng như đang đỗ một đứa bé không nghe lời vậy, rất cưng chiều.
Nhưng ba chữ vườn Trúc Tuyết tựa như lời nguyền đâm mạnh vào trái tim Lâm Mặc Ca, khiến cô nhớ tới cô gái đồ trắng như tuyết ở bên cạnh Quyền Giả Li suốt mười năm!
Vườn Trúc Tuyết là nơi anh ta chế tạo cho cô ta. Là nơi ở yên vui chỉ thuộc về hai người bọn họ!
Còn Lâm Mặc Ca cô chỉ là một người ngoài mà thôi.
Vậy nên cô không muốn di.
"Hu hu..."
Muốn từ chối nhưng không nói thành lời, chỉ vội tới bật khóc. Nước mắt nước mũi lau hết lên trên chiếc áo sơ mi trắng tỉnh của anh, khóc rất thảm thiết.
Ngài Li hít một hơi thật sâu, người phụ nữ này đang khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh à? Biết rõ anh mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng mà vẫn dám lau nước mắt nước mũi lên áo sơ mi của anh Nếu không phải anh thấy cô rất đáng thương thì ngài Li đã đạp cô một cái xuống xe từ lâu rồi!
Rút một tờ khăn giấy ra muốn lau nước mắt cho cô, nhưng cô hết lần này tới lần khác không làm theo ý anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào lồng ngực anh khiến anh bực không thở nổi.
Chỉ có cơ thể mê người kia đang nghẹn ngào xun rẩy liên tục bày tỏ kháng nghị.
Hiếm thấy ngài Li lại hiểu sự kháng nghị của cô, anh bất đắc dĩ than thở: "Được rồi, không tới vườn Trúc Tuyết, cô đừng chui vào lòng tôi nữa, cẩn thận ngất!"
Quả nhiên lời này có tác dụng rất lớn.
Cô hơi buông lỏng ra, há miệng thở hổn hển. Ngài Li dở khóc dở cười, rõ ràng bị ép nghẹt thở nhưng vẫn cố tình muốn dày vò. Không biết người phụ nữ này ngu hay ngốc nữa.
Thế nhưng lồng ngực thở phập phồng của cô lại khiến ánh lửa trong mắt ngài Li chợt lóe lên.
Anh thầm quay đầu sang chỗ khác muốn rời tầm mắt. Cơn mưa bên ngoài ngày càng nặng. hạt.
"Vậy tới khách sạn Lưu Lá Túy thì sao?" Lời nói mang theo nghỉ vấn, tựa như đang trưng cầu ý kiến của cô. Ngay chính bản thân ngài Li cũng không biết rằng nơi anh không muốn đi lại trùng, hợp giống cô như vậy, nhưng cũng chẳng sao.
Ai ngờ anh vừa mới khởi động xe thì cô đã khóc thút thít tiếp. Khóc còn dữ đội hơn lúc này.
Nước mắt mãnh liệt dâng trào, rơi còn xuất sắc hơn so với mưa bên ngoài cửa sổ!
Cô đã thua cô ta trong căn phòng hạng sang ở khách sạn Lưu Li Túy.
Tự tôn và trong sạch.
Năm năm trước là vậy, lúc đầu thua về hợp. đồng cũng vậy.
Vả lại hai lần đó cô làm vì cứu mẹ, người đàn bà từng là mẹ của cô.
Một lần là do cô tình nguyện, còn một lần khác là do cô bị người hãm hại.
Nhưng cả hai lần đó đều bị lợi dụng hoàn toàn.
Vừa nghĩ tới đây, cô tan nát cõi lòng, nước mắt lại rơi như mưa.
Tin chắc tình thân hai mươi lắm năm sau một đêm hoàn toàn không còn tồn tại...
Ngài Li cau chặt mày, nhìn người phụ nữ này lại bắt đầu khóc than, trong con ngươi đen của anh chợt thoáng qua vẻ tức giận. Không lẽ anh lại nói gì sao?
"Chết tiệt, không đi, không đi nữa! Đừng khóc nữa có được không!"
Ngài Li rất phiền não nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng như cù. Dù phải đối mặt với núi đao biển lửa anh cũng không nháy mắt một cái, nhưng vừa nhìn thấy nước mắt của phụ nữ thì anh lại không. chịu nổi.
"Òa..." Ai ngờ cô không những không nín mà ngay cả âm giọng khóc cũng nghẹn hơn.
Ngài Li hoảng sợ, vụng về vuốt ve sống lưng cô an ủi: "Ngoan, đừng khóc nữa, cô mà khóc tiếp thì tôi cũng muốn khóc theo đấy. Cô chịu trách nhiệm nổi không?"
Trong đầu chợt thoáng cảm giác ghen tị, cuối cùng là chuyện gì, là ai lại có thể khiến cô ấy khóc không để ý tới tất cả như vậy?
Dù ban đầu bị anh bắt nạt giày vò cô ấy vẫn cố nén nước mắt. Đâu tới mức khóc thảm thương tới như vậy?
Nhưng hôm nay cô ấy lại khóc thảm thương tới ông trời cũng bị cảm động lây.
Không lẽ là Lâm Sơ Bạch?
Do tò mò với dãy số thông báo kia nên sáng sớm hôm nay anh đã bảo Nhạc Dũng điều tra.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!