"Không... Không phải, không phải đâu! Nhược Du, cô ta đang lừa con! Bọn họ đang hợp tác để lừa con... Mẹ mới là mẹ của con!..."
Bà ấy lo lắng nhào về phía trước, muốn kéo lấy tay Lâm Nhược Du, lại bị Lâm Nhược Du đẩy ra, ngã bệt xuống sàn nhà.
Toàn thân run rẩy như cái sàng.
"Không, không thể... Không thể nào..."
Bà ấy lầm bẩm, ánh mắt đã trống rỗng từ lâu, không hề có tiêu cự, đột nhiên thấy Lâm Quảng Đường đang ngồi ở trên giường, nghiêng ngả lảo đảo lao vọt tới: "Ông nói đi! Tất cả những chuyện này đều không phải là sự thật, là các người đang lừa gạt tôi đúng không?"
Lâm Quảng Đường vô tình hất cánh tay của bà ấy sang bên cạnh, lạnh lùng nói: "Nhược Du nói không sai, Vương Vân mới là mẹ ruột của nó! Thật ra con của bà năm đó, vừa ra đời lập tức chết yếu... Tôi lo sợ bố của bà trút giận sang tôi, cho nên vẫn luôn lén lút che giấu sự thật. Mãi đến một tháng sau, Vương Vân sinh ra Nhược Du, tôi mới ôm nó về, nói đó là con của bà..."
Giang Dạ Thanh nặng nề ngã ngồi xuống sàn nhà: "Chẳng trách... Chẳng trách nào một tháng trời ròng rã, ông lấy lý do cơ thể tôi suy yếu, không cho tôi gặp đứa bé!... Thì ra... Ha h; từ lâu đã không còn trên đời này nữa.
Ánh mắt của Lâm Quảng Đường né tránh: "Bà cũng đừng trách tôi, lúc trước tôi cũng là vì Lâm thị, vì cái nhà này... Nếu như bố của bà biết được sự thật, trong cơn tức giận nhất định sẽ phá huỷ công ty của tôi..."
"Ha ha... Con của tôi! Con của tôi..."
Giang Dạ Thanh khóc lóc thảm thiết, giọng nói thê lương, kích thích màng nhĩ của mọi người.
Bà ấy cho rằng mình bị người chồng sống chung hơn hai mươi năm phản bội đã là sự đau khổ lớn nhất đời này rồi.
Nhưng không thể ngờ được, bà ấy đồn hết tâm sức nuôi nấng đứa con gái hai mươi lăm năm, lại là con của kẻ thứ ba!...
Tiếng khóc chói tai của bà ấy khiến cho trái tim vốn đã tan vỡ của Lâm Mặc Ca biến thành một đống bụi mịn.
Những suy nghĩ còn rối rắm vừa rồi, chỉ trong nháy mắt trở nên rõ ràng một cách kỳ lạt
Ha ha... Thì ra, bởi vì cô ta là con gái ruột của ông, cho nên mấy năm gần đây, ông mới bắt tôi phải khiêm tốn, chèn ép tôi khắp nơi! Kể cả tôi có moi tim móc phổi cho ông, đặt cả tính mạng của mình vào đó, ông cũng không mềm lòng một chút nào! Bởi vì tôi hoàn toàn là súc vật mà các người dùng để chèn ép và hỉ sinh!... Là công cụ để cho người một nhà các ông đoàn tụ với nhau!... Ha ha... Vương Vân, tôi vốn cho rằng Lâm Quảng Đường là tên súc sinh, là đồ cặn bã, bây giờ xem ra, kẻ thực sự táng tận lương tâm, chính là bài... Trái tìm của bà là màu đen, là làm bằng đ:
Khi còn bé, Vương Vân dạy cô, bị đánh không, đánh trả bị mắng không đáp lại. Không quan tâm Lâm Nhược Du bắt nạt cô như thế nào, cũng không cho phép cô phản kháng.
Bởi vì hai mẹ con bọn họ phá hoại gia đình người khác.
Cho nên, cô đã nhẫn nhịn ròng rã hai mươi năm.
Nhưng hôm nay mới biết được, phá hoại gia đình nhà người khác cái gì, tất cả chỉ là lấy cớ!
Tất cả những điều này, chỉ bởi vì Lâm Nhược Du là con gái ruột của bà tai Cho nên bà ta phải bảo vệ cô ta!
Còn đối với quân cờ bị bà ta nhận nuôi là cô, đương nhiên chỉ có thể rơi vào kết cục bị nô dịch, bị sỉ nhục.
Những năm gần đây, cô đã vì Vương Vân mà đã hi sinh tất cả mọi thứ của mình, nhưng bà ta chưa bao giờ cảm kích!
Không, bà ta có cảm kích.
Sự cảm kích của bà ta, chính là một câu cảm. ơn không bằng người dưng!
Kể cả lúc trước cô có thực sự hi sinh cả tính mạng của mình, thì đối với Vương Vân mà nói, cũng chỉ giống như một con mèo con chó chết không đáng nhắc tới mà thôi.
Cô cũng đột nhiên hiểu rõ ràng, chẳng trách, tính cách nhu nhược như Vương Vân, vậy mà lại bất chấp mọi thứ để tiến vào nhà họ Lâm. Bởi vì bà ta muốn cướp lại chồng và con gái của mình.
Chỉ riêng điều này thôi cũng đủ "lời ngay ý thẳng",
Trong lòng Vương Vân chột dạ, Lâm Mặc Ca nói một câu chọc thẳng vào tâm tư của bà ta. Tuy nhiên, bà ta không đồng ý thừa nhận bản thân mình là loại người táng tận lương tâm kia.
Run run rẩy rẩy nói: "Mặc Ca, thật ra những năm gần đây, mẹ rất cảm kích con... Con đối xử với mẹ tốt như thế nào, mẹ biết hết. Cũng không phải là mẹ muốn lợi dụng con, chỉ là, khi động đến lợi ích của con gái ruột của mẹ, mẹ cũng không còn lựa chọn nào khá.
Lâm Mặc Ca cười lạnh, bởi vì không có sự lựa chọn, cho nên chọn hi sinh tính mạng của cô sao? Thật là nực cười.
"Mẹ, mẹ còn nói những lời vô ích với đứa con hoang này làm gì? Cứ đuổi thẳng đi không phải là tốt hơn sao?" Lâm Nhược Du kéo cánh tay Vương Vân, chán ghét nhìn Lâm Mặc Ca, sau đó lại liếc qua Giang Dạ Thanh vẫn còn đang ngơ ngẩn: "Còn cả bà điên này nữa, đuổi hết ra đi!"
Sau khi Giang Dạ Thanh nghe được lời này, cả người rơi vào trạng thái điên cuồng.
Đứa con gái bà ấy coi như bảo bối nuôi nấng hai mươi lăm năm, lại coi bà ấy như kẻ điên!
Còn muốn đuổi bà ấy ra ngoài!
Tỉnh thần, chỉ trong một chớp mắt kia đột nhiên vặn vẹo.
Cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra, bà ấy trực tiếp đứng dậy từ dưới đất, giống như phát điên lao tới chỗ Lâm Nhược Du.
Mặt mày dữ tợn, giống như ma quỷ ăn thịt người!
"Đồ khốn nạn không có lương tâm nhà mày! Uổng công tao nuôi mày nhiều năm như vậy, mày lại đám nói ra những lời không có tính người như thết... Đám người một nhà chúng mày, quả thực chính là đồ súc sinh! Đồ súc sinh không có tính người!"
"Bà cút đi!"
Lâm Nhược Du nặng nề đẩy bà ấy ra, thở hổn hển, chỉ vào mũi bà ấy mắng to: "Nhìn bộ dạng bây giờ của bà đi, không phải đồ điên thì là cái gì? Nếu không phải giữ lại cho bà chút mặt mũi, tôi đã cho người làm ném bà ra ngoài từ lâu rồi!.. Bà ấy à , ngay cả trái tim của bố tôi cũng không ni được, còn có ích gì nữa! Bà cho rằng tôi sẽ theo bà ra ngoài chịu khổ sao? Nằm mơi Tôi phải làm cô chủ lớn của nhà họ Lâm! Phải được hưởng vinh hoa phú quý!... Hừ, sao tôi lại gọi người phụ nữ điên khùng như bà là mẹ nhiều năm như vậy chứ? Đúng là xui xẻo!..."
Một câu xui xẻo, khiến cho dây thần kinh căng thẳng cuối cùng của Giang Dạ Thanh đứt phùn phựt.
Bà ấy thật sự phát điên rồi.
Hai tay quơ loạn, liều lĩnh lao tới.
"Đồ hèn! Chúng mày đều là đồ hèn... Tao phải giết chúng mày..."
Bà ấy chụp lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, hai mắt đã đỏ ngầu từ lâu, chỉ còn sự hận thù vô tận.
'""Tạo phải kéo lũ chúng mày xuống địa ngục!... Chết hết đi! Chết đi..."
đống, cuối cùng, ngay cả Lâm Quảng Đường cũng tham gia vào cuộc chiến.
Rầm!.
Choang!...
Là âm thanh cửa kính bị đập vỡ nát.
"Người đâu! Kéo đồ điên này ra ngoài cho tôi ..." Là giọng nói thảm thiết của Lâm Nhược Du.
"Tao muốn giết chúng mày... Giết mày..." Là tiếng gào thét điên cuồng của Giang Dạ Thanh.
Đám người làm nghe được âm thanh chạy tới, nhưng không ai dám tới gần.
Đã sớm bị tình hình hỗn loạn này làm cho khiếp sợ, tất cả đều trốn ở chỗ xa quan sát.
Lâm Mặc Ca đứng ở bên cạnh, trông thấy bốn người đang đánh nhau, mặt không có cảm xúc gì.
Ngược lại cô còn hi vọng, Giang Dạ Thanh thật sự có thể giết chết bọn họ.
Hoặc là, cùng nhau chết hết đi.
Như vậy cũng coi như là giải tỏa sự căm hận trong lòng cô ta.
Có lẽ, trong lòng mỗi người đều có một con quỷ đúng không?
Không ăn được thì đạp đổ...
Bây giờ cô nên vui vẻ phải không?
Bố mẹ đã chèn ép cô như súc vật, cuối cùng, thì cũng có thể phủi sạch quan hệ.
Từ nay về sau, cô sẽ được như mong muốn của mình, trở thành trẻ mồ côi.
Từ bây giờ, cô có thể sống vì chính bản thân mình, sống vì hai đứa con gái của mình...
Không cần phải vì cứu mạng sống của ai mà hi sinh bản thân mình...
Nhưng mà, tất cả những thứ cô có thể hi sinh, thì đều đã hi sinh rồi.
Sự trong sạch của cô, danh dự của cô, hạnh phúc của cô.
Thế mà cô lại vì người đàn bà đạo đức giả, người mẹ giả đối này, mà bỏ lỡ tình cảm chân thành của Vũ Thần!
Ha ha...
'Thật sự là một sự mỉa mai to lớn!
Đánh đi, đánh đi, tốt nhất là tất cả đều biến mất đi, từ nay trên đời này sẽ không còn Lâm thị nữa!
Cô như một hồn ma lang thang, bay ra khỏi nhà họ Lâm.
Không mục đích, không suy nghĩ, cứ như vậy lê cơ thể mảnh mai gầy gò trong cơn mưa xối xả, lung lay trực ngã...
Cơn mưa tối nay, cứ như thể là tận thế vĩnh viễn không đủ thoả thích.
Vũng nước đã tràn khắp mặt đường từ lâu, Quyền Giản Li không hề giảm tốc độ chút nào, ngược lại còn đạp mạnh chân ga.
Trong lòng lo lắng, ước gì có thể tăng tốc độ xe lên nhanh hơn nữa!
Vừa rồi Nhạc Dũng gọi điện thoại tới đã thông báo vị trí tín hiệu xuất hiện lần cuối của Lâm Mặc Ca.
Chính là ở biệt thự của nhà họ Lâm ở ngoại ô!
'Tại sao Lâm Mặc Ca lại tới nhà họ Lâm? Tại
sao lại vào đêm hôm mưa to gió lớn như vậy?
Không cần nghĩ cũng biết đã nhất định xảy ra chuyện gì đó!
Vừa nghĩ tới người phụ nữ kia gặp nguy hiểm, lòng anh lập tức bị thiêu đốt từng khúc một, lo lắng đến mức trái tìm như bị dao cứa!.....
Trên bàn tay cầm vô lăng, từng đốt ngón tay trắng bệch.
Trên cánh tay cũng lộ ra gân xanh.
Bằng tốc độ nhanh nhất lao về hướng nhà họ Lâm phía trước...
Lâm Mặc Ca bước thấp bước cao không có mục đích dưới cơn mưa lớn.
Cơ thể run lẩy bẩy trong cơn mưa, đôi môi đã tái xanh từ lâu.
Cô cảm thấy sức lực và nhiệt độ trong cơ thể mình trôi đi từng chút một.
Rất nhanh thôi, cô sẽ phải chết đúng không?
Chết trong đêm mưa lạnh lẽo này, bị ngập trong vũng nước đọng bẩn thỉu...
Đột nhiên, sau lưng vang lên tiếng chạy bộ loẹt xoẹt, sau đó, cơ thể của cô bị đẩy mạnh, ngã xuống đất.
Một đôi tay lạnh lẽo run rẩy, túm chặt lấy tay của cô, nhưng bởi vì tay của cô đã bị co quắp vì lạnh, cho nên phải tốn nhiều công sức một chút.
"Lâm Mặc Ca, tôi cũng không ngờ... Cô có làm. ma cũng đừng đến tìm tôi... Đừng đến tìm tôi...
Giọng nói run rẩy, có hóa thành tro cô cũng nhận ra!
"Lâm Nhược Du!" Cô nổi giận gào lên, giọng nói lạc đi vì cái lạnh thấu xương: "Cô muốn làm gì"
Lâm Nhược Du hoàn toàn không rảnh trả lời, run rẩy tách những ngón tay co quắp của cô ra, sau đó, nhét một thứ đồ bằng sắt lạnh buốt vào. tay của cô, nắm lại thật chỉ
Ầm ầm !!!
Tia sét màu trắng lóa mắt từ trên trời giáng. xuống, chiếu sáng màn đêm tối đen như mực.
Cũng khiến cho Lâm Mặc Ca thấy rõ được đồ vật cô nắm trong tay! Là một con dao gọt hoa quả!...
"Cô muốn làm gì... Buông ra..."
Cô khàn giọng hét lên, nhưng hoàn toàn không đấu lại được sức lực của Lâm Nhược Du.
Soạt...
Tiếng xe chạy qua vũng nước, phát ra tiếng sóng nước mạnh mẽ.
Ngay sau đó, một luồng sáng màu trắng chói mắt lia tới, suýt nữa thì chói mù mắt Lâm Mặc Ca!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!